Chương 61: Gặp lại (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đây là cái gì?” Dận Tường thưởng thức thử ống trúc trong tay, tò mò hỏi tôi, “Hô, còn rất nóng.” Hắn đem ống trúc đặt lại lên bàn, thổi thổi lòng bàn tay. Tôi mỉm cười, duỗi tay cầm lên, một bên Tiểu Đào đem tới con dao bạc, tôi dùng mũi dao cạy ra, một mùi thơm bay ra. Dận Tường khịt khịt mũi ngửi, “Thơm quá.” Lại nhìn kỹ, “Hô, là cơm.” Hắn không khỏi nở nụ cười, duỗi tay lấy từ trong tay tôi, nhìn rồi lại ngửi. Tôi cười nhìn hắn không chờ được mà lấy đôi đũa ra xúc nếm thử.

“Cẩn thận một chút.”

“Hô, nóng quá…… Rất ngon.” Dận Tường một bên ăn một bên lại lẩm bẩm…… “Ai nha, chủ tử, cẩn thận nóng, nô tài lấy ra cho ngài rồi hẵng ăn.” Một bên Tần Thuận vội tiến đến hầu hạ, Dận Tường cũng tùy hắn.

Trên mặt nước từng đợt gió nhẹ thổi qua, hiện tại đã là tháng Tám âm lịch, trong một năm đây là thời điểm tốt nhất ở Bắc Kinh, không khí hơi lạnh, ẩn trong không khí có một mùi hương dịu nhẹ.

Phủ Thập tam bối tử không lớn, tôi chủ yếu đem sửa thành nhà lầu hai tầng, cùng Dận Tường cải tạo thư phòng, lầu một tiếp khách, mặt bắc được xây thẳng ra phía trên mặt nước, lầu hai dùng để ở, biến diện tích hành lang lớn thành ban công. Các thợ thủ công đều theo ý tôi mà cải tạo trên dưới, tuy chẳng ra cái gì, nhưng so với lúc trước thì khá hơn nhiều. Lúc này tôi cùng Dận Tường ngồi dưới mái đình ven hồ, vừa ăn bữa trưa vừa thưởng ngoạn cảnh, hắn còn sai Tần Thuận đem cần câu tới phía trước, cũng không quản tới, chỉ là bảo đây là Khương Thái Công câu cá, nguyện giả thượng câu. Tôi thả lỏng người mà dựa vào lan can, ở đây có bóng mát, không thể không nói là rất thoải mái, qua hai ngày đã đến trung thu, ngẫm lại sắp đến sinh nhật mẹ tôi, nhưng tôi ở đây căn bản không thể liên lạc được với mẹ. Trong lòng căng thẳng, aiz…… Thấp thấp mà thở dài, cưỡng bách mình không được suy nghĩ nhiều nữa.

Hôm trước Tứ gia phủ bày tiệc đầy tháng cho tiểu cách cách của Niên thị, đưa thiệp tới, tôi lấy lý do cơ thể không tốt nên thoái thác không tới, mà Dận Tường tất nhiên nhất định phải đi. Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, tôi tưởng trong lòng hắn hiểu rõ, bởi vì hắn chưa bao giờ hỏi tôi, lại trong tối ngoài sáng mà nghĩ biện pháp, không để tôi qua lại nhiều với mấy người chị em dâu. Hắn không nói rõ, tôi cũng làm bộ không biết, vốn dĩ tôi cũng không nghĩ đã chọc phải phiền toái gì, như vậy cũng vừa lúc nhẹ nhàng.

Nhưng Tứ gia rốt cuộc khác với người khác, Dận Tường vẫn tới hỏi tôi muốn đi hay không, khi đó tôi đang bảo Tần Thuận kêu mấy người thợ làm cho tôi chiếc ghế bập bênh, tôi nói tới sùi bọt mép, Tần Thuận nghe mà mồ hôi đầy đầu. Dận Tường tiến vào trước thấy tôi đang phác bản vẽ, hỏi tôi đây có phải thuyền không, thấy mặt tôi đỏ lên, mà Tần Thuận lại ở một bên cười trộm, liền cẩn thận nhìn lại, quay đầu nói thầm hỏi tôi, chẳng lẽ đây là cung…… Không đợi tôi tức lên, chính hắn đã cười, lắc lắc đầu, nói là chưa thấy qua cái cung nào có trái ớt. “Xì” một bên Tần Thuận không nhịn được mà bật cười, tôi vừa mới mắng hắn nửa ngày ngu ngốc, lúc này hắn vô tội lại có chút hợp tình hợp lý mà nhìn tôi, trên mặt hiện rõ chữ: “Người xem, ta không phải ngu ngốc, mà là……” Tôi trừng hai mắt với hắn: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Tiểu tử này khom người, cười xấu xa lui ra ngoài.

Thấy tôi hung dữ giật lấy bản vẽ trong tay hắn, Dận Tường cười ôm lấy tôi, tôi dỗi mà giãy giụa, hắn ngược lại ôm càng chặt: “Vậy rốt cuộc là cái gì.” Tôi quay đầu lại căm tức nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Ghế dựa, đây là ghế dựa, sao không ai nhìn ra vậy!” Dận Tường chớp chớp đôi mắt: “Đó là ghế dựa…… Đúng đúng, là ghế dựa, sao lại không nhìn ra nhỉ, ta đúng là ngốc quá.” Thấy tôi sắc mặt không tốt, hắn vội nói theo ý tôi, còn làm bộ đánh vào đầu một cái. “Xì” tôi bật cười: “Chàng ấy, thôi bỏ đi.” Tôi mếu máo: “Xem ra người ngốc mới là ta.” Dận Tường hơi mỉm cười, hôn lên trán tôi, liền buông tôi ngồi một bên. Tôi cúi đầu nhìn lại bản vẽ, cảm thấy mình vẽ cũng không tệ, cũng không phải trường phái tả thực, cũng không phải trường phái ấn tượng, làm thế nào để họ hiểu đây, mọi người đều nói tranh của Picasso là trường phái hiện thực ảo tưởng, chẳng lẽ tôi cũng có năng lực này, không thể nào……

Chính trong lúc miên man suy nghĩ, “Tứ ca trong phủ đưa thiệp tới, là tiểu cách cách của Niên thị vừa đầy tháng, nàng có đi không?” thanh âm Dận Tường truyền phía sau tôi…… Tôi dừng lại, quay đầu nhìn Dận Tường, hắn đang ngồi rảnh rỗi ở bàn bên, lấy ra một phong thư có màu sắc đỏ, sắc mặt bình thản. “Không đi!” Tôi đáp lại. Dận Tường ngẩn ra: “Vì sao?” Tôi quay đầu, tiếp tục nghịch bản vẽ trong tay, nhàn nhạt nói: “Không vì cái gì cả. Nàng ta sinh con, liên quan quái gì tới ta!” Phía sau lặng im, “Ha ha……” Dận Tường đột nhiên cười to, duỗi tay kéo tôi ngồi lên đùi hắn, lại đem bản vẽ trong tay tôi ném sang một bên.

"Vì vậy mà ghét nàng ta, hử?” Hắn cúi đầu cẩn thận mà nhìn tôi, trong mắt có chút buồn cười, cũng có vài phần hiểu rõ. Tôi gật gật đầu, dứt khoát mà thừa nhận: “Cô ta tâm bất chính, nên tốt nhất vẫn là giữ khoảng cách.” Dận Tường nhếch miệng cười: “Được, nếu Thập tam phúc tấn nhà ta không thích, thì dẹp nàng ta sang một bên.” Tôi ha hả cười, trở tay ôm cổ Dận Tường, nhẹ nhàng hôn môi hắn coi như thưởng, mắt hẵn bỗng sẫm lại, hôn lại tôi, tôi cũng nghiêm túc mà nhận lại.

Ở cạnh Dận Tường trong khoảng thời gian này cũng khiến tôi suy nghĩ nhiều, dần dần hiểu ra so với bị tác hại trực tiếp thì tự phòng vệ bản thân lại có phần nghiêm trọng hơn, khi đó tôi quyết định sẽ không giấu hắn cái gì nữa, nghĩ như nào thì sẽ nói như vậy. Cho nên từ khi hắn trở về, ngoại trừ việc tôi đến từ tương lai và chuyện về Tứ gia không nói với hắn thì cái gì tôi cũng không giấu Dận Tường, như vậy mà tình cảm cả hai cũng rõ ràng hơn. Mà lời tôi vừa thẳng thắng nói ra, trong mắt Dận Tường sự u ám như biến mất, phóng khoáng, nhiệt tình, thẳng thắn của hắn đã trở lại, những điều đó tôi đã từng nghĩ không còn nữa, lúc này mới biết thì ra mọi vấn đề đều ở trên người tôi, cũng không khỏi cảm thán đã kịp thời sửa đổi, nếu cứ để mọi thứ tiếp diễn như cũ, vậy hậu quả…… Ngẫm lại trên đời này có thể giấu giếm tâm sự của nhau, suy đoán chuyện nam nữ, như Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc đáng tiếc một người chết sớm một người cưới người khác, cũng chẳng có kết cục tốt. Nếu là Dận Tường hắn cưới thì không sao, nếu là phải trả giá bằng mạng sống, tôi đây chắc sẽ không làm……

"Nàng nói chúng ta tặng cái gì mới được?” Dận Tường đan tay với tay tôi, lại nghịch ngón tay của tôi, tôi nhẹ nhàng cười: “Thêm gấp đôi quà như thường lệ. Chàng và Tứ gia từ trước đến nay thân thiết, cũng nên như thế.” Dận Tường gật đầu, lại lắc đầu. “Sao vậy, chẳng lẽ chàng thấy quà ít?” Tôi nhẹ giọng hỏi hắn, tuy rằng trong phủ nội vụ Dận Tường đều tin tưởng giao cho tôi, nhưng tôi từ trước tới nay đều tôn trọng ý kiến hắn, tôi luôn luôn cho rằng giữa vợ chồng với nhau ngoại trừ tình yêu, quan trọng nhất chính là tôn trọng lẫn nhau. “Không phải,” Dận Tường cười cười, “Ta chỉ là cảm thấy lần này không phải từ chỗ Đức phi đi hỏi, kiểu loại xã giao này chắc chắn không có phù hợp với Tứ ca.” Tôi xoa xoa mũi, cũng không dám nói gì, cổ nhân từ trước đến nay trọng nam khinh nữ, khách trong phủ đều bàn về chuyện này, liền nghĩ trong phủ Tứ bối lặc, sinh ra một tiểu cách cách cũng coi như trân quý hơn, nhưng cũng không thể coi là chuyện đại sự gì.

Bất quá lần này Niên thị mang thai trước sau đều có nhiều chuyện, sinh non không nói, còn kéo cả một phúc tấn như tôi vào, Đức phi này cũng coi như giả bùn an tĩnh, mà Tứ gia lại càng có nhiều việc phải coi sau khi được thăng làm đê đồ đốc, anh trai Niên thị Niên Canh Nghiêu cũng được đi lên. Lúc trước Nữu Hỗ Lộc thị cũng từng tiết lộ rằng, tiểu nha đầu bày dọn điểm tâm và thái giám canh cửa đều uống thuốc độc tự sát, Tứ phúc tấn cũng tự mình vào cung thỉnh an Đức phi, sau khi trở về lại nghiêm lệnh không được ai nhắc đến chuyện đó trong phủ, ai dám nhắc lại liền đánh chết. Lòng tôi rõ ràng hiểu hai nô tài kia là bị diệt khẩu, nhưng chính mình có thể từ trận bão lốc đó thoát thân cũng thật may mắn, cũng chỉ có thể dưới đáy lòng thở dài, thuận tiện nguyền rủa kẻ hạ độc kia bị thiên lôi đánh. Nói thật, đến bây giờ tôi cũng không dám chắc người hạ độc kia có phải Niên thị, chẳng qua cũng không nghĩ tới, lại không nghĩ sẽ phải tới đó.

“Vậy nàng chừng nào mới sinh cho ta một tiểu hài tử?” Dận Tường ở bên tai tôi nhẹ giọng nói, tôi ngẩn ra, mặt nóng lên, nói thật tôi còn chưa bao giờ nghiêm túc với chuyện này. “Thuận theo tự nhiên đi, chuyện này đâu thể nói có là có” Tôi hàm hồ nói. “Ai nói là sẽ không có?” Dận Tường nghiêm túc nhìn tôi. “A?” Thấy tôi ngơ ngác mà nhìn hắn, hắn đột nhiên cười, ghé sát vào tai tôi: "Chẳng phải chăm chỉ vài lần là có sao?”

“Phi!” Tôi cười hắn, mặt đỏ lên liền thoát ra khỏi người hắn, thấy bộ dạng vô lại của hắn, cười nói: “Chàng tự đi mà chăm chỉ, ta không làm cùng chàng đâu.” Dận Tường hì hì cười, đang muốn nói cái gì đó, Tiểu Đào tiến vào nói là người của Thái Tử tới, vội vã cần công văn, Dận Tường giả làm mặt quỷ, liền vội vàng đi ra ngoài.

Mãi tới tối, hắn từ phủ Tứ gia đi tiệc mới về, ngoài trừ về việc tiểu cách cách trông rất tươi tắn, thì là nói Niên thị rất đắc ý. Tôi một bên giúp hắn thay quần áo một bên cười nói: “Có gì đâu mà đắc ý, đừng nói là sinh con gái, sinh con trai cũng không có gì ghê gớm, có bản lĩnh thì sinh không ra nam không ra nữ mới là lợi hại” Dận Tường nghe xong cười đến sắp ngã, một bên Tiểu Đào và mấy nha đầu cũng cười tới cười lui. Trước sau mọi thứ đều là âm mưu quỷ kế, cứ vậy mà tiếng cười đã làm mọi thứ xua tan theo gió.

“Nàng đó, lại ở như ở cõi trên mây rồi……” Dận Tường cười khẽ. “A……” Tôi lập tức quay về hiện tại, xoay xoay người mới thấy, lúc này mới phát hiện mới vừa ngồi ăn với thỏa thích với tên gia hỏa này, không biết lúc nào đã dựa vào tôi, thấy tôi xoay người lại, liền dựa đầu lên vai tôi lại cảm thấy mỹ mãn mà thở dài. “Tiểu Vi, nàng tạo ra khu vườn này thật tốt, làm thế nào mà nghĩ được vậy.” Dận Tường híp mắt nói. “Cũng không có gì, nghĩ như thế nào liền như thế làm, dù sao ta cũng thích hoa cỏ sơn thủy, vườn này cũng không lớn.” Tôi tùy hứng mà đáp, lại giơ tay một bên cầm lấy chén trà. Cái ly này cũng là dùng ống trúc làm ra, đây đều là dùng từ phần thân trúc thừa trong vườn, những cái này lúc trưởng thành có chút thô, cũng khó nhìn, thợ trồng hoa liền phải bẻ xuống vứt đi, bị tôi cản lại, không tốt đem đi làm cơm lam, tốt dùng để làm cái ly, làm ống đựng bút. Tôi viết mấy từ thơ Đường thơ Tống, để thợ thủ công theo bút tích của tôi khắc lên, lại dùng màu son thuốc màu khắc lên, thân trúc màu xanh lục nay lại trông có vài phần hoang dã, Dận Tường vừa thấy liền thích thú, lại ồn ào muốn khắc bài hát trước kia tôi viết lên, để hắn có thể đem theo, tôi không cản được hắn, lại phải nhờ người khắc lại.

Mới vừa uống một ngụm buông xuống, bị Dận Tường thuận tay lấy qua uống: “Kia là gì mà nước lên xuống vậy, đúng là thuận tiện, nàng sao lại nghĩ ra được vậy.” Dận Tường một bên uống, lại ngẩng đầu nhìn tôi, tôi ngẩn ra, cũng không thể nói với hắn đồ vật này trong thời hiện đại rất phổ biến, cũng không phải là tôi có tài gì. Nghĩ nghĩ một lúc “Chắc là do ta lười.” Tôi cười nói. “A?” Dận Tường sửng sốt, không rõ nguyên do mà nhìn tôi. “Ta cũng không nghĩ tới cái gì mà thuận tiện, chỉ là cảm thấy lười thôi. Sao vậy, không tốt sao?” Tôi hướng hắn mà trừng mắt. Dận Tường bật cười: “Tốt, đương nhiên tốt, vậy nàng nhìn trong nhà có gì không thuận tiện, lười tiếp một chút càng tốt.”

“Hừ hừ (哼哼) …… ta tận lực vậy.” Tôi cười liếc mắt nhìn hắn, không hề để ý đến hắn, tùy ý hắn nhích qua, qua một lát, Dận Tường thấp giọng hỏi tôi: “Nàng hừ (哼) đây là ca khúc gì vậy, ta chưa từng nghe qua.” Tôi dừng lại, lúc này mới phản ứng lại đây chính mình vừa rồi vẫn luôn ngâm nga bài của Lương Tĩnh Như 《 Yêu anh không phải hai ba ngày 》, tôi không khỏi cười, đây là tâm cảnh của tôi sao?

“Tiểu Vi.” Thấy tôi không nói lời nào, Dận Tường ngẩng đầu nhìn kỹ tôi, tôi hơi hơi mỉm cười: “Ta hát cho chàng nghe nhé?” Dận Tường sửng sốt, lại vui sướng mà cười: “Được, đã lâu không nghe nàng ca hát.” Tôi rõ ràng mà hát, khi tôi “Yêu anh không phải hai ba ngày, mỗi ngày lại nhớ anh rất nhiều”, Dận Tường liền như vậy si ngốc mà nhìn tôi, mắt hắn ôn nhu như mặt nước, cứ vậy mỗi đợt lại dâng lên, tôi cười nhìn hắn, trong miệng vẫn như cũ nhẹ hát……

“Bốp bốp!” Đột nhiên một bên vang tới tiếng vỗ tay, tôi kinh ngạc, im miệng, Dận Tường cũng bất ngờ, cùng tôi quay đầu lại phía sau, Thập tứ a ca đang dựa người vào cửa, trên mặt cười như không cười, đang vỗ tay. Tôi ngẩn ra, đã lâu không gặp hắn, cũng đã nửa năm, Thập tứ cũng đã có chút thay đổi, trên khuôn mặt tuấn tú đã có chút sát phạt quyết đoán, nghe nói hắn vẫn luôn ở quân doanh thao luyện, khí chất thay đổi cũng là tự nhiên. Đối với hắn, lòng tôi có phần áy náy, càng có nhiều hơn, bởi vì biết hắn vận mệnh đáng tiếc nên cũng cảm thán, tôi cụp mắt, một bên Dận Tường đã cười đứng lên: “Lão thập tứ, đến đây lúc nào vậy, đám nô tài kia cũng không biết mà truyền tới một tiếng.” Vừa nói vừa đi về phía trước. Thập tứ a ca cười: “Nếu không bẩm báo, thì sao có thể nghe được Thập tam phúc tấn hát.” Hắn cố ý nhấn mạnh mấy từ “Thập tam phúc tấn”, tôi bất đắc dĩ mà ở trong lòng lắc đầu, hắn vẫn là có khúc mắc…… Đang muốn đứng dậy, Thập tứ a ca đi tới trước mặt Dận Tường, lại quay đầu lại hướng trong phòng nói: “Đúng không, Tứ ca?” Tôi chân mềm nhũn, lại nặng nề ngồi trở về, hắn nói cái gì……

Dận Tường bước chân vừa chậm, phảng phất quay đầu nhìn tôi, rồi lại nhịn xuống, chỉ là trong miệng cười nói: “Tứ ca cũng tới, thật đúng là khách ít đến.” Tôi lẳng lặng mà hít sâu, nhắm mắt, đỡ một bên lan can chậm rãi đứng dậy. Vừa ngẩng mắt trước thấy Thập tứ a ca, hắn đang nhìn tôi, trong mắt mang theo sự trào phúng và chút gì đó ghen ghét…… Không chờ tôi hiểu rõ, hắn đã chuyển mắt nhìn Dận Tường và nói gì đó. Tôi không nghe rõ, bởi vì tâm tư tôi đều để ý tới góc áo sau lưng hắn, tà áo màu trắng, giày ủng màu xanh, hắn vẫn như vậy, thích màu sắc đơn giản……


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net