Chương 1: Biến cố trong huyết trì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong huyết trì, Dư Anh Hoa đưa Nhiếp Tiểu Phụng còn đương trong trạng thái mơ màng đến chỗ vắng vẻ, định ra tay kết liễu nàng, nhưng La Huyền và Vạn Thiên Thành đúng lúc xông vào, hai bên lao vào đánh nhau.

La Huyền lần nữa nhìn thấy Nhiếp Tiểu Phụng thần trí mơ hồ, trong lòng hắn phức tạp, trong mắt cũng không dấu được vẻ lo lắng.

Thiếu nữ năm nào đã trưởng thành, trong những tháng ngày rời xa hắn, nàng đã làm những gì, đã gây ra bao nhiêu trận mưa máu rồi?

Giờ đây, trên khuôn mặt quen thuộc đó, không còn vẻ dịu dàng, thơ ngây nữa mà thay vào đó là những dấy vết trường thành của một người trải qua nhiều thăng trầm, sóng gió.

Nhiếp Tiểu Phụng bắt gặp ánh mắt của La Huyền, thời gian tựa như ngừng lại, thần trí nàng dần dần trở nên thanh tỉnh.

"La Huyền!"

Đột nhiên, Nhiếp Tiểu Phụng hét lên một tiếng, nhúm người phi về phía trước, vung tay áo hất Dư Anh Hoa và Vạn Thiên Thành lùi về phía sau, tách bọn họ ra khỏi La Huyền.

Do tác động của ngoại lực, cơ quan trong huyết trì bị nội lực tác động, trong phút chốc, mặt đất rung chuyển, sỏi đá ồ ạt rơi xuống. Trong hoảng loạn, Nhiếp Tiểu Phụng bị một hòn đá to rơi trúng đầu.

"Tiểu Phụng!"

La Huyền khẽ hô lên một tiếng, dùng hết sức đẩy bánh xe, kéo nàng về phía mình.

Nhiếp Tiểu Phụng bất tỉnh nằm trong lòng La Huyền. Dư Anh Hoa thấy vậy liền lao tới, định thừa cơ dùng kiếm lấy mạng của nàng.

Phương Thiện Nam không biết từ đâu chạy đến, đứng chắn trước mặt La Huyền và Tiểu Phụng.

"Tránh ra" Dư Anh Hoa trừng mắt, hét lên. Hôm nay, ả nhất định phải trả thù cho Thiên Tướng.

"Ngươi tránh ra cho ta! Nhiếp Tiểu Phụng là nữ ma đầu giết người không gớm tay, nếu ả tỉnh dậy, chúng ta không thể đánh bại ả. Ngươi mau cút đi cho ta!"

Phương Thiện Nam lắc đầu, trên mặt lộ vẻ khó xử, khuyên giải.

"Tiền bối, đây không phải là lúc trả thủ. Nhiếp Tiểu Phụng bị đá rơi trúng đầu, hôn mê bất tỉnh, sống chết không rõ, âu cũng là quả báo của bà ta rồi, người còn bận tâm trả thù nữa làm chi?"

Dư Anh Hoa đã mất đi lí trí từ lâu, nào nghe lọt tai những lời vớ vẫn của người khác, trong đầu ả chỉ có duy nhất một ý niệm chính là: "Giết Nhiếp Tiểu Phụng! báo thù cho Thiên Tướng!"

Thấy Phương Thiện Nam cố chấp đứng chắn trước mặt, Dư Anh Hoa hai mắt đỏ như máu, tấn công y.

Đất đá rơi xuống càng thêm dữ dội, huyết trì dường như sắp sụp đỗ.

Bên này, Phùng Thiện Nam bị nội lực cuồng cuộn của Dư Anh Hoa hất bay vào vách đá, ả nhân cơ hội lao về phía Nhiếp Tiểu Phụng vẫn đang nằm trong lòng La Huyền.

La Huyền đẩy xe lùi về phía sau, dùng tay tiếp Dư Anh Hoa hai chiêu, do huyết trì đang rung chuyển, sỏi đá rơi đầy trên mặt đất, bánh xe đột nhiên bị đá chặn lại, không thể lùi được nữa.

Mắt thấy kiếm của Dư Anh Hoa đã phóng đến trước mặt, La Huyền không còn cách nào khác, vội đẩy Tiểu Phụng ra khỏi người mình.

Dư Anh Hoa bị hành động bất ngờ của hắn làm cho giật mình, tay vội chuyển hướng, nhưng mũi kiếm vẫn đâm sượt qua bả vai của hắn.

"Nhiếp Tiểu Phụng, hôm nay ngươi nhất định chết không toàn thây." Nói rồi lại vung kiếm về phía Tiểu Phụng.

Lúc này La Huyền không thể ngăn cản được nữa. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu Phụng đột nhiên tỉnh dậy, dùng nội lực đánh trả. Nàng mơ hồ nghe cách đó không xa, người ngồi trên xe lăn thở phào nhẹ nhõm.

Nhiếp Tiểu Phụng ôm đầu, từ từ đứng dậy, mơ màng nhìn bốn phía.

Khuôn mặt lạnh lùng của La Huyền hiện ra trước mắt, những lời nói vô tâm từng câu từng chữ vang vảng bên tai, trái tim nàng như bị người ta đâm dao ngàn nhát...

Không thể vãn hồi được sao? Nhiếp Tiểu Phụng tự hỏi.

Dụ Anh Hoa đứng dậy, thấy nàng vẫn thất thần như trước, ả lén lấy đoản dao ra, dùng hết sức lực bay tới, ai ngờ Nhiếp Tiểu Phụng đột nhiên ra đòn, nội lực mạnh mẽ ép ả lùi lại hai bước, sau đó dùng một tay khác chưởng Dư Anh Hoa xuống đất.

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh, nói: "Ngươi còn chưa chết à? Ngươi đánh giá cao năng lực của mình rồi."

Nàng xoay người nhìn Lạc Huyền, thấy hắn đang cau mày, hai mắt khép hờ, tựa như không để tâm đến những gì đang xảy ra...

Nàng "hừ" lạnh một tiếng, chế nhạo: "Một huyết trì nho nhỏ như này, mà muốn giam giữ ta sao?"

Huyết trì lần nữa rung chuyển, Phương Thiện Nam lo lắng hét lên: "Huyết trì sắp sập rồi, mọi người tìm cách thoát ra mau!"

"Không được ra ngoài. Nếu hôm nay các ngươi không nói cho ta biết ta là ai, thì các ngươi đừng nghĩ đến việc rời khỏi nơi này." Vạn Thiên Thành nóng nảy hét lên.

Phương Thiện Nam lo lắng chạy đến bên cạnh Lạc Huyền, nói: "La tiền bối, nếu ngươi biết quá khứ của Quỷ Tiên tiền bối, xin hãy mau nói cho hắn biết, để mọi người ra ngoài."

La Huyền nhắm mắt, lắc đầu, hờ hững nói: "Mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình. Theo nguyên tắc thì không ai có thể thay đổi ý định của người khác, và ta cũng sẽ không thay đổi nguyên tắc của mình. Tóm lại, ta sẽ không nhắc lại những chuyện đã qua."

Nhiếp Tiểu Phụng nghe được, liền cười lạnh. Hiện tại, nàng đã bình tĩnh lại, không điên cuồng như lúc ở trong phòng đá nữa, nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó, nàng cảm thấy Vạn Thiên Thành càng buồn cười.

Nhiếp Tiểu Phụng khoanh tay trước ngực, đi đến chỗ Vạn Thiên Thành, nhướng mày nói.

"Hắn sẽ không nói cho ngươi biết đâu, nhưng ta sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi tên là Vạn Thiên Thành, năm đó ngươi là một kiếm khách nổi tiếng trong giang hồ, là người chính trực, dũng cảm nhưng đáng tiếc..."

"Đáng tiếc cái gì?" Vạn Thiên Thành nóng lòng hỏi.

Nhiếp Tiểu Phụng hơi nhướng mày, cười cười nói: "Đáng tiếc ngươi không kiềm chế được dục vọng của mình."

"Ý của ngươi là gì?"

"Ngươi thèm muốn nhan sắc của ta, nhưng ta lại không để ý tới ngươi nên ngươi đã tức giận bỏ đi, sau đó ngươi lại bị người ta ám sát."

Dư Anh Hoa nghe thấy, bỗng chốc trở nên bối rối, vội vàng lên tiếng phản bác lời của nàng: "Nói nhảm."

Dư Anh Hoa bị Nhiếp Tiểu Phụng đánh trọng thương, ả nói xong liền không nhịn được phun ra một ngụm máu.

Ý cười trên mặt Nhiếp Tiểu Phụng càng đậm, liếc mắt nhìn Dư Anh Hoa một cái, rồi nói với Vạn Thiên Thành.

"Dư Anh Hoa sinh ra trong Ma giáo, nhiều thế hệ trong gia tộc nàng ta trồng hoa anh túc. Truyền từ đời này sang đời khác. Dư Anh Hoa, ta nói có đúng không?"

Vạn Thiên Thành kinh ngạc nhìn Dư Anh Hoa, hóa ra ả là người của Ma giáo? Hóa ra bấy lâu nay gã đã bị ả lừa?

Vạn Thiên Thành tức giận hỏi: "Ta đã làm gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng cười như không cười, giễu cợt gã: "Ngươi đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc mà chính ngươi cũng không ngờ tới. Tuy nhiên ngươi không cần phải biết những điều này, dù sao huyết trì cũng sắp sụp rồi, tất cả mọi người sẽ chết ở đây."

Nhiếp Tiểu Phụng giỏi nhất là thao túng tâm lý của người khác, nàng biết rõ nàng càng úp úp mở mở, Vạn Thiên Thành càng nóng lòng muốn biết chân tướng của sự việc.

Quả nhiên Vạn Thiên Thành nôn nóng, nói "Không, dù chết ta cũng muốn biết mình là ai, nếu không ta sẽ chết không nhắm mắt."

Nhiếp Tiểu Phụng kiêu căng, nói "Ta chính là muốn ngươi chết không nhắm mắt đó."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC