Mãi Vô Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là bức thư Mộng Mơ viết cho chính mình, gửi đến mình của tương lai sau này.


***


Gửi bạn,

Tôi viết những dòng này cho bạn. Bạn là tôi trong tương lai. Tôi của hiện tại chẳng biết gì của tương lai hay biết xem bói toán nhưng muốn nhắn gửi đôi điều với bạn. Bạn hãy luôn giữ vững là một đứa vô tư, dù cho trong tương lai đã kết hôn và có con thì vẫn vô tư. Nhưng vô tư một cách mà mọi người không cảm thấy là quá đáng, miễn sao đó là tự nhiên nhất từ bản thân và nó xuất phát từ tận đáy lòng của bạn. Hơn thế nữa, đừng bao giờ bỏ cuộc khi đã quyết định một lựa chọn nào. Hãy tin vào chính mình và vượt lên nó để cho thấy mình có thể làm được. Không cần nghe ai nói này nói kia. Mặc kệ những ai không đâu vào đâu đi. Họ không hiểu bạn như tôi, vì tôi chính là bạn. Và bạn chính là tôi.

Bạn là tôi của tương lai. Tôi là bạn của những năm tháng hồi ức tưởng chừng không biết nó có hồi kết hay không. Nên bắt đầu kể với bạn từ đâu nhỉ? Không biết bạn có giờ để nghe tôi kể những chuyện hồi đó chúng ta làm không? Nghĩ đến thôi cũng thật ngây ngô làm sao hoặc là những người đã từng làm mình buồn ơi là buồn.

Nếu bắt đầu, kí ức rõ ràng nhất là năm lớp 8, còn nhớ không nào? Mình đã tỏ tình với bạn nam mình thầm thích nhân ngày Lễ Tình Nhân năm ấy. Cứ tưởng đâu sẽ êm xuôi, ai mà ngờ người mình thích lại là người làm cho mình khóc bù lu bù loa. Đọc đến đây chắc bạn cũng hình dung ra rồi chứ gì? Có lẽ bạn đang cười chính mình và nhớ lại cái khoảnh khắc đó. Giờ thì bạn đã cười thầm một mình còn tôi thì không biết có cười nổi như bạn không. Sau chuyện tỏ tình lần đó, tôi tự hứa với bản thân là sẽ không thích ai nữa mà chỉ chú tâm vào việc học mà thôi.

Chẳng bao lâu sau thì lời hứa đó đã không còn ý nghĩa. Tôi lại thích một ai đó nữa rồi. Lần này thì khác vì không muốn tỏ tình để rồi ngồi khóc một mình. Không đâu.Tôi không muốn bị tổn thương nữa. Chỉ muốn âm thầm theo dõi quan sát mọi khi có dịp gần người đó.

Cứ vậy hầu như mỗi năm học tôi điều đem lòng thích một người mới. Nó chưa bao giờ hé mở hay chạm đến ngưỡng cửa của tình yêu hay là tình yêu học trò. Không có đâu nha. Chúng ta đâu có vậy. Quen bạn trai khi còn đi học, ai mà dám nghĩ tới. Bạn cũng biết mà. Chúng ta chỉ lặng lẽ thích và mến mộ vậy thôi. Nó hoàn toàn trong sáng.

Và mấy năm lại trôi qua, giờ cũng đã qua cái tuổi học trò. Thấm thoát thời gian qua mau, tôi tự như bản thân không biết có gặp được ai để quen rồi yêu không? Vừa nghĩ đến thì ngay trong lúc bước vào tuổi 20, một người bạn xuất hiện nói là thương mình. Nhắc đến người bạn này, giờ đây bạn không có e ngại hay sợ gì. Đó là người đã từng rất yêu chúng ta thật lòng nhất từ trước đến nay. Nhưng ngay vào thời điểm đó, một cảm giác chẳng lành trong tôi cảm thấy anh ta không được. Mỗi khi chạm mặt nhau, thấy sợ sợ sao ấy. Không thể tả nổi lên lời. Dù cho anh ta cố gắng bắt chuyện nhưng cũng chỉ vậy. Bản thân tôi như có 2 con người khác nhau vậy. Một là vẻ ngoài luôn tỏ ra vui vẻ chào đón anh ta nhưng thật sự bên trong muốn tránh đi càng xa càng tốt. Thế này là sao đây?

Bạn ước gì có thể nói với tôi: "Thôi, đừng sợ. Không thích hay yêu thì thôi. Nói thẳng ra."

Nếu được nghe những lời lúc đó thì giờ đây tôi đâu còn nghĩ nhiều sao mà nó phức tạp như vậy. Tự dằn lòng mình là chuyện đâu còn có đó cho bớt sợ nhưng chẳng đi vào đâu cả.

Thật lòng mà nói, nếu là bất kỳ người con gái nào ở tuổi 20 thì sẽ thích thú biết bao rồi mơ mộng vì có người thương mình. Mình cũng là một đứa mộng mơ mà. Chỉ là lúc nghe tin có ai thương mình rồi sau đó nói yêu mình...cảm giác không có quen.

Tình yêu. Sao mà nó khó hiểu đến vậy? Khi nào thì tôi mới hiểu được tình yêu đây? Chỉ mong tôi như bạn rằng trong tương lai sẽ biết thế nào rằng yêu một người một nó không hề đơn giản. Hoặc là yêu một người cũng có lúc làm ta quên hết mọi âu lo buồn phiền. Có được vậy không? Tôi chẳng biết.

Sau đó thì bỗng đi một thời gian, mình như bật vô âm tín với con người đó. Người đã nói thương mình. Hễ gọi tới là không thèm bắt máy nghe. Nhưng sau đó thấy cũng hơi trẻ con nên quyết định gửi email giải bày ra hết cho anh ta hiểu. Kết quả thì không tệ. Xem như ổn cả rồi. Vậy là cục đá trong lòng bấy lâu cũng nhẹ hơn một chút. Nhưng nếu kêu mình đi gặp thì thôi cho xin đi. Tuy đã nhẹ lòng nhưng mình chưa sẵn sàng để gặp mặt người đó. Vẫn còn sợ và e khi gặp sẽ sợ hơn gấp đôi.

Sao nào? Kể đến đó, kí ức ùa về với bạn chứ? Thấy mình của quá khứ sao? Ngốc lắm phải không? Trẻ người non dại?

Phải rồi, vì lúc đó chúng ta còn trẻ còn thanh xuân phơi phới. Nhưng không đồng nghĩa rằng giờ bạn hết thanh xuân đâu nha.

Thanh xuân vẫn còn đó. Nếu bạn còn mãi vô tư thì lúc đó cũng là khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp. Đừng cứ mãi giữ những kí ức không vui như tôi đây để rồi đêm nằm gác tay lên trán và khóc trong im lặng.

Đã rất nhiều đêm như vậy hoặc là có những lúc cùng với mẹ ra ngoài đi chợ ngồi trên xe tự thấy tủi cho bản thân chẳng làm được gì. Sao mình chẳng được như mọi người nhỉ?

Tại sao?

Tại sao lại cảm thấy bất công quá trong cách sử sự của mẹ giữa mình và em trai? Chỉ vì mình khuyết tật cái tay do tai nạn thôi ư? Việc đó đâu thể làm mình cản trở được. Mình có thể làm được mà. Sao mẹ chẳng cho mình cơ hội chứ?

Bạn ơi, không biết giờ mẹ chúng ta đã thoáng hơn không? Nếu có cỗ máy thời gian, ngay lúc này muốn xem bạn trong tương lai đang làm gì. Nhưng...xem rồi thì sao? Có thay đổi được gì đâu? Bởi vậy nên dù muốn biết nhưng thôi. Cứ để cho nó trôi theo tự nhiên, đúng không nào?

***

Không biết rằng tôi còn có thể vô tư mãi không? Đang có cảm giác hụt hẵng vì không ai hiểu mình. Ngoài đứa em cũng trạc tuổi tôi thì không có ai cả.

Cái việc vô tư thì có gì khó đâu? Ai cũng bảo vậy?

Phải đó. Thì cứ nhìn tụi con nít rồi học theo họ kìa. Họ có thể hồn nhiên trong sự giận lẫy nhau rồi qua ngày hôm sau lại hòa và chơi với nhau tiếp.

Mình vẫn còn thắc mắc đây nè. Sao mọi người khi lớn lên rồi lập gia đình thì đa số ít người chẳng có giữ được nét vô tư của mình như ngày nào? Ai cũng lo kiếm tiền rồi công việc bù đầu tóc rối? Chẳng thời gian đâu mà vô tư. Nhưng rồi khi được nghĩ thì chỉ có một khoảng thời gian ít ỏi để có thể bung mình ra và thoải mái. Sau kỳ nghĩ thì cũng trở về với công việc và những chuyện cần lo toan.

Thời gian ở đâu cho "vô tư" chen vào đây?

Bạn nghĩ sao? Tôi nói có đúng không?

***

OK, có thể đó là quan điểm của tôi bây giờ nên bạn không đồng tình.Và tôi chỉ muốn nhắc lại bạn cũng đã từng nghĩ như vậy. Tất nhiên thì giờ bạn cũng thôi đi cái ý nghĩ đó rồi.

Nào, hãy cùng với tôi mà đọc tiếp phần còn lại.

Còn nhớ không? Cái ngày lễ tốt nghiệp của em trai. Làm lễ xong, chúng ta được đi ăn ở ngoài tại nhà hàng mà từ trước đó cứ thôi quảng cáo trên đài là muốn tới. Nhà hàng nằm trong siêu thị Grand Century ở thành phố San Jose. Nghe nói rằng nhà hàng đấy rất được nhiều người Việt ghé qua vì có hương vị của quê nhà. Những món ăn quen thuộc nào là kho quẹt, canh chua cá lộc, lẩu..v.v..quá trời những món ngon luôn! Mà tiếc cái năm đó mình đã hứa với lòng là ăn chay cả năm nên phải gọi món chay.

Sao lại ăn chay à? Vì muốn giảm cân! Thấy cứ vậy hoài là không được. Mình muốn giảm cân!

Mà thôi nhắc đến giảm cân làm gì, đang nói đến việc ăn ở nhà hàng mà.

Ăn ở nhà hàng hay bất kỳ ở đâu có một cái lợi. Đó là ăn xong rồi ra về. Chẳng cần nghĩ tới phải rửa chén. Haha.

Chỉ tội cho mấy người làm ở nhà hàng phải rửa rất nhiều chén. Nhà hàng mà đông khách thì ôi thôi làm khỏi mệt nghỉ luôn. Làm cho đến tối và có khi nửa đêm mới về tới nhà.

Sau lễ tốt nghiệp em trai, xem như đi ăn nhà hàng đã để lại ấn tượng rất rất tốt với mình. Bạn có thấy vậy không?

Nói đến đây thôi. Bạn đừng lo đến mình. Rồi sẽ có một ngày mình sẽ như bạn.

Sẽ có một ngày mình nhìn vào gương kiến, và nói một câu:

"Lâu rồi không gặp nhỉ?"

Vì bạn là tôi còn tôi là bạn.

Việc của bạn thì bạn hãy tiếp tục làm. Còn tôi thì sẽ cố gắng phấn đấu.

Nhớ nha. Đừng quên là mình phải vô tư mãi mãi để cho thanh xuân nó luôn đẹp đẽ. Dù cho khó khăn thì hãy mỉm cười. Người đời mình có câu rằng:

"Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ."

Không có vô tư thì đó không phải là mình nữa rồi!

Vậy nha.

Chào!

Gửi bạn. Tôi của 20 năm sau.


***

[Viết vào ngày 10, tháng 6, năm 2019]

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC