Thanh Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là một cô gái Việt Nam, may mắn thay được sinh ra tại đất nước quê mình, thế nhưng không được cái phúc phận để sinh sống lâu tại quê nhà. Khi chưa đầy 1 tuổi, tôi cùng ba mẹ và gia đình bên nội sang Mỹ định cư. Được mẹ kể rằng lúc tôi 2 - 3 tuổi đã về lại Việt Nam một chuyến để ăn đám cưới của cậu ba, em trai mẹ tôi. Và sau này khi mà có thêm đứa em trai, thì dắt nhau về ăn Tết được 2 tuần. Cho đến thời điểm hiện tại, đã hơn 10 năm rồi mà tôi chưa có dịp về lại thăm quê. Tôi thật lòng nhớ quê quá!

Giờ mà có tiền về quê ngay, khi chân bước ra khỏi sân bay sẽ chẳng còn nhận ra gì nữa. Việt Nam giờ thay đổi rất nhiều. Nó tân tiến hơn. Quê tôi giờ cũng có cầu để tiện lợi hơn. Đường lộ thì không còn bụi bặm mà thay vào đó là xi-măng trán mịn. Cũng như ở đất Mỹ vậy thôi.

***

Tôi chỉ có thể tra trên mạng xem hình ảnh của cây cầu quê mình. Quê tôi ở Cần Thơ, nơi mà luôn luôn có câu:

"Cần Thơ gạo trắng nước trong, Ai đi đến đó, lòng không muốn về."

Nhìn cây cầu mà bản thân không tài nào có thể cảm nhận được. Tuy ở Mỹ cũng có những cây cầu đó chứ nhưng so ra ở quê mình thì cảm giác nó khó tả nên lời lắm. Tôi muốn được cảm nhận cái gió mát với cái nóng nực ói bức của không khí ở quê mình. Nếu được về tôi sẽ muốn đi ngang cây cầu đấy, và hưởng thụ cái tôi vừa nói. Có thể bạn cho rằng, có gì khác đâu phải không? Nhưng đối với nhưng người xa quê, tha phương như tôi ít hay nhiều thì cũng sẽ đồng cảm được như tôi đang nghĩ.Không có gì bằng chính quê hương của mình. Nó vẫn ở đấy thôi. Dù cho chúng ta có đi đâu xa, vẫn muốn được một lần về thăm quê. Rất nhiều người đi khỏi quê hương và đôi lúc quên đi quê hương của chính mình. Còn có người thì tranh thủ về thăm cho biết xứ sở gốc gác thế nào.

"Người bỏ quê hương, có bao giờ quê hương bỏ người?"

***

Không quan tâm bao xa cứ đi nhiều lần trong đời, đi xa để trở về

Đi rồi đi để nhận ra, nơi đẹp nhất là mái nhà.

Bao buồn vui đã trải qua chẳng thể nào làm nguội bớt những nỗi nhớ phương xa.

Với những người trẻ thời bây giờ, sẽ thích đi phượt. Đi đây đi đó. Đi rồi cũng sẽ trở về. Tôi cũng muốn vậy luôn. Nghĩ tới thôi cũng nôn muốn xách ba-lô đi ngay. Nhưng mà cái gì cũng phải có kế hoạch chứ hay là vẫn cứ đi như vậy?

Đi là để ghi nhớ lại khoảnh khắc ấy vào tim và nhớ mãi. Tôi sẽ tranh thủ mà chụp hình lưu niệm. Và trong chuyến đi đó gặp được người mình đang mong đợi thì thật tốt biết bao.

Đi..cũng đồng nghĩa tôi sẽ tự vượt lên chính bản thân. Tôi trưởng thành hơn sau những lần gặp mặt vô số người trên đường.

"Đi được ngày đàn, học được sàng khôn."

***

Mỗi năm xuân đến và Tết gần kề, những người tha phương cố gắng dành dụm để có thể đoàn tụ với gia đình. Chỉ riêng tôi nhìn theo mà thương phận mình chưa có dịp để về quê được.Tết năm nào mà chẳng vậy. Thật buồn tẻ. Nhàm chán. Chẳng đi đâu chơi cả, đi dạo phố cũng không mà chỉ ru rú ở trong nhà. Chỉ có thể bật nhạc xuân lên thật to hết cỡ và nghe cho đỡ buồn lòng khi nhớ về quê.

Có thể bạn đang nghĩ thật đáng thương. Phải, nhưng biết làm sao hơn? Nếu so với những người cùng trang lứa tuổi với tôi thì ai nấy điều có thể đi chơi và hưởng thụ rồi. Tôi nhìn thấy những cặp đôi trai gái trẻ quấn quýt nhau đi chơi vui vẻ mà thầm ngưỡng mộ họ. Thật là hạnh phúc khi có ai đó cùng nắm lấy tay và đi khắp nơi.Tôi ước gì cũng có người nắm lấy tay tôi.

Qua năm mới rồi mà chẳng có ai cả. Cái này người ta hay bảo: "ế là xu thế". Không biết rằng năm nay có gặp được ai vừa ý không? Tôi sẽ cố để không cho bản thân mình quá kén chọn, dễ dãi hơn nhưng cũng phải khôn lên. Vì sang năm thì cũng thêm một tuổi mới. Người ta nói thêm một tuổi thì mình già đi nhưng tôi lại nghĩ khác. Đâu nhất thiết phải nghĩ vậy. Bản thân còn sức thì hãy tạo niềm vui cho bản thân. Với lại chúng ta hãy cứ sống lạc quan thì bản thân lúc nào cũng tràn trè sức sống của tuổi trẻ. Dù cho năm nay tôi không có về quê ăn Tết hay là về thăm vui chơi thì cũng không nản lòng. Tôi sẽ cố gắng dành dụm tiền để có thể về quê.

Điều đầu tiên nếu gặp lại ngoại tôi sau bao nhiêu năm xa cách, tôi chạy đến và ôm rồi nói:

"Ngoại ơi, con nhớ ngoại lắm!"

Tôi sẽ bảo ngoại kể những chuyện hồi xưa cho tôi nghe. Không những nhớ mà sẽ ghi vào lòng để có thể đem nó viết thành những mẩu truyện mang tính chất mộc mạc nhất của người miền tây. Vì viết là niềm đam mê lớn nhất của tôi. Tôi muốn đem đến những gì thật và gần gũi nhất với những câu chuyện dí dớm hồi xưa, giờ đã là ký ức trong mắt ông bà mình ngày nay.

***

"Cần Thơ, hãy chờ mình nha. Rồi một ngày không xa sẽ về."

Đó là một lời hứa tôi tự hứa với bản thân. Cố gắng làm hết sức mình để có thể thực hiện nó. Và khép lại tâm tình này, xin gói gọn một câu thật xúc tích.

Nhớ nha, dù đi xa hay gần, hãy nhớ quê hương của chúng ta vẫn còn đó.

[Viết vào ngày 22, tháng 1, năm 2019]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net