Chương 18: Trầm hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ta đứng trước khung cửa này, Xuân qua, Hạ tới, Thu sang, Đông tàn...

Bao mùa biến đổi, bao kiếp dịch rời...

Chỉ có em là vẫn vậy...

Em vẫn vậy, vẫn luôn ở đó, luôn ở đó....

Không quay trở về bên ta...

Tại sao?

...

Bưng một tách trà shan tuyết với màu đỏ hồng như huyết thủy, Hanh Nguyên lại theo lệ thường bước đến thư phòng.

Cát Tiêu vẫn đứng trước thư phòng, mặt lạnh như tiền. Hanh Nguyên vẫn theo nguyên tắc đưa trà cho cô ta.

Một giây, hai giây, nửa phút...

"Ngươi tự đem vào đi."

Hanh Nguyên ngây ngốc nhìn Cát Tiêu

"Không phải mọi lần đều là đưa cô rồi ra về sao?"

"Bảo ngươi làm gì thì ngươi làm, hỏi nhiều thế!?"

Hanh Nguyên bĩu môi nhìn cô ta, con gái con đứa, một chút nhu mì cũng không có.

Căn phòng này so với ngày trước vẫn không có gì thay đổi, người ngồi trong phòng cũng không có gì thay đổi. Lý Hạo Thạc vẫn an tọa ở bàn sách, im lặng như một pho tượng, một cái liếc cũng không thèm đếm xỉa. Lâu không gặp, hắn một chút đổi khác cũng không, cảm giác như từng cọng lông của hắn đã đóng băng từ lâu vậy.

"Trà của người!"

Nhẹ nhàng đặt trà lên một góc bàn, Hanh Nguyên " ngoan ngoãn" đứng ra một góc. Còn đang định than thầm *Ta phải đứng đây đến đầu giờ Dậu á? Dậu Dậu cái đầu ngươi, có ai điên đứng cạnh ngắm một pho tượng cả ngày không? Ngươi ngồi đó không biết chán à, ngồi nhiều coi chừng tr...* thì giọng nói không cảm xúc của Lý Hạo Thạc đã vang lên

"Thấy trong người thế nào?"

Hanh Nguyên lúc này thực sự mặt có chút ngớ ngẩn, chỉ biết phản xạ hỏi lại

"Thế nào là thế nào?"

"Sức khỏe ?"

*Người đâu hỏi vớ vẩn gì thế không biết. Không thấy ta sống sờ sờ đứng cạnh ngươi đây hả, hỏi cái gì mà hỏi??? Có phải ngươi hôm nay uống nhầm thuốc không???!!!* Hanh Nguyên khó hiểu trong lòng, mặt vẫn kiểu ngây ngốc không hiểu chuyện ấy đáp lại

"Bình thường"

Lý Hạo Thạc đột nhiên đứng dậy, thân ảnh hắn chưa đến nửa giây đã xuất hiện trước mặt Hanh Nguyên. Hắn tiến một bước, y lùi một bước. Cứ thế cho đến lúc chạm vào kệ sách, hắn tiến, y chỉ đành lẩn sang bên. Nhưng y còn chưa sang bên thì đã bị chặn lại, hơi thở lạnh lẽo của hắn phả lên gò má khiến Hanh Nguyên thoáng rùng mình, mắt nhắm chặt, cả người cứng đờ lại, không biết nên nói cái gì trong tình huống dở khóc dở cười này...

" Ng... Người làm gì thế?"

Hắn một câu cũng không thèm đáp lại, tay khẽ nâng cằm y quay lại. Dù nhắm mắt nhưng y có thể cảm nhận ánh mắt như tia laze của hắn đang quét khắp người y. Bình thường nếu để Wonho hoặc bất kì thành viên nào nhìn y như thế, y sẽ chả ngần ngại gì mà nhìn lại xem họ nhìn cái gì nhưng với Lý Hạo Thạc, tim y còn không dám đập, phổi không dám thở nói chi đến trưng mắt nhìn lại hai lưỡi kiếm trên khuôn mặt hắn.

Thế nhưng tim y còn chưa "đập" lại thì đã có một bàn tay đặt lên đó, khí lạnh lan tỏa khắp người y như thể dội một xô nước đá từ đầu đến gót chân ấy. Nhìn cứ nhìn, đụng cứ đụng, y ngoại trừ "không hiểu" "không phản ứng" ra thì chả đọng lại tí ngôn từ nào trong cổ họng.

Mãi đến khi khí lạnh lưu lại khắp toàn thân, Lý Hạo Thạc mới buông ra, để lại y ngây ngây ngốc ngốc, chớp chớp mắt nhìn xung quanh. Trong đầu Hanh Nguyên bây giờ chính là vô số câu hỏi, nhiều đến mức có thể đóng thành cuốn "N câu hỏi vì sao???"

Lý Hạo Thạc sau đó cũng không đọc sách nữa, hắn mở một kệ sách góc phòng, thực ra là một hệ thống bên ngoài là khung đựng sách, bên trong là rỗng. Bên trong đó là vô vàn những loại thảo dược, trà được phân loại theo màu sắc khác nhau. Hắn cứ thế, không nói không rằng lấy một nắm thảo dược màu đen, lại thắp một ngọn nến, cất thành thứ nước có màu xanh biếc, rót ra một chén trà nhỏ. Hắn thành thục và tỉ mỉ đến nỗi Hanh Nguyên phải tự hỏi *Mỗi ngày đều kêu ta mang trà cho ngươi làm gì, tự pha có phải hơn không?*

"Uống đi"

Hắn chỉ bảo thế rồi lại tiếp tục quay lại cuốn sách của mình.

Hanh Nguyên nhìn chén trà, lại nhìn Lý Hạo Thạc, rồi lại cúi xuống nhìn chén trà, ánh mắt nghi hoặc dán chặt vào cái thứ nước xanh xanh trong đó, mặt hiện rõ câu hỏi *Ngươi không bỏ độc vào đấy chứ?* xong lại nhìn tên tượng đá kia....

"Nhìn gì, uống đi!"

Hanh Nguyên giật mình thu lại cái nhìn trân trân khi nãy, ánh mắt ái ngại dán vào chén trà mà cứ thế một hơi uống sạch như uống thuốc độc kết liễu đời mình không bằng.

Trà đắng vừa trôi trong cổ họng thì toàn thân đã lạnh lại càng thêm lạnh, tiềm thức ngày một mờ nhạt, mờ dần mờ dần...

Lý Hạo Thạc cẩn thận đến bên cạnh chàng thiếu niên thanh tú đã chìm vào ảo mộng trên nền gỗ. Hắn nhẹ nhàng bế Hanh Nguyên dậy, đặt y vào trong lòng, tay khẽ gõ lên mặt bàn. Chưa đầy vài giây sau, Cát Tiêu đã có mặt trong phòng.

"Đốt lên!"

"Dạ!"

Không để chủ nhân phải nói đến câu thứ hai, Cát Tiêu cẩn trọng bỏ một gói cỏ khô vào hương trầm, lại dùng công lực thắp lên cháy rực rồi tản ra thành khói mờ màu tím, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.

Mùi hương kì lạ lan tỏa trong không gian khiến Hanh Nguyên không kịp thích ứng mà theo phản xạ vùi đầu vào vạt áo của Lý Hạo Thạc. Hắn nhíu mày nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt nhỏ của Hanh Nguyên hướng ra ngoài rồi lại nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của y, giọng phảng phất như hương gió

"Hít thật sâu vào..."

...

Hanh Nguyên chớp nhẹ đôi mắt tỉnh dậy. Y không biết mình đã ngủ bao lâu nữa, chỉ biết từ lúc uống xong chén trà liền vô cùng buồn ngủ mà lịm đi từ bao giờ. Vội vàng ngồi dậy đảo mặt nhìn quanh thư phòng *Lý Hạo Thạc đi đâu rồi nhỉ?*...

Khoan đã! Cảm giác này.... Gần đây y luôn thấy cơ thể mình bất thường, ăn cũng không còn ngon, đêm còn thường xuyên mất ngủ, mơ màng những ảo mộng khác thường, lúc nào cũng mệt mệt, thỉnh thoảng còn nóng bừng và không ngừng vã mồ hôi như cảm gió. Nhưng thật kì lạ, lúc này y vừa tỉnh dậy thì cảm giác đó lại không còn nữa, toàn thân như được thay khác vậy.

Còn đang mải nhìn ngó khắp người xem có bị làm sao không thì Lý Hạo Thạc đã bước vào trong phòng từ bao giờ. Hắn không nói không rằng, ngồi lại bàn sách, tiếp tục "thú vui" tao nhã của mình.

Hanh Nguyên bối rối đứng dậy, mặt cúi xuống, gò má còn không hiểu sao tự dưng lại hồng hồng.

"Chuẩn bị đi, ta với ngươi ra ngoài một chuyến"

"Hả!!??"

Hanh Nguyên tự vỗ nhẹ vào mặt mình: Ta không nằm mơ chứ?!!! Được ra ngoài rồi !!!!!!! Y vui sướng đến nỗi hai chữ "phấn khích" hiện rõ mồn một trên mặt luôn.

Theo chân Lý Hạo Thạc ra khỏi thư phòng, Hanh Nguyên liền chạm mặt Cát Tiêu ở ngay ngoài cửa. Còn đang định tươi cười chào cô ta thì liền bị chặn ngay

"Ngươi đừng để sự sống chết của mình mà ảnh hưởng đến chủ tử!"

Ánh mắt sắc sảo của Cát Tiêu quét lên người y như muốn cán y làm giò chả vậy. Hanh Nguyên gật gật rồi nhanh chóng chạy theo Lý Hạo Thạc đã đi từ bao giờ.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net