Chương 4 - Hố bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                   Hiện tại đã là giờ Tuất, trời đã dần sụp tối, có hẹn với Tam Hoàng Tử vào nửa canh giờ trước nhưng xem ra Lam Nhi thật sự vì ham chơi mà nhất thời quên khuấy mất. Cánh rừng phía Tây ngoại thành vốn hoang vắng lại nhiều hố bẫy,  Lam Nhi bước ba bước mà cứ như một bước, nhấc chân lên hết sức nhẹ nhàng mà chẳng dám lơ là. Trời thì đã tối, thời gian đã không có, lại thêm không khí ở cánh rừng hoang sơ u ám này, nơi này yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng lá chạm vào nhau xào xạc trên đỉnh đầu
Bước được vài bước, bỗng lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cứ ngỡ là Tam Hoàng Tử nàng mừng rỡ xoay người lại nhưng cuối cùng lại chẳng có ai. Lam Nhi vốn là người chẳng sợ trời chẳng sợ đất nhưng chung quy lại những thứ khác đều sợ cả.
Thở mạnh một cái, lấy lại thần sắc, có thể chỉ là một con thỏ hay mèo gì đó chạy ngang thôi mà. Lam Nhi tự chấn an mình

-Cô ở đây làm gì thế? _ Một giọng nói cất lên bên tai khiến Lam Nhi hốt hoảng, là Chính Quốc, nhưng cô vẫn chưa kịp chấn tỉnh đã sơ ý té ngã kéo theo luôn cả Chính Quốc xuống một trong những hố bẫy đã được đặt sẵn giữa cánh rừng hoang sơ thanh vắng...
________
      Tại Lai Cung, mặc dù đã truyền thái y nhưng Hoa Ân vẫn cứ canh cánh trong lòng, bước qua rồi bước lại trên thềm. Thật sự vì cứu nàng nên hắn mới thành ra như thế, thật sự...thật sự tâm không thể nào tịnh được
-Công Chúa, người không cần quá lo lắng đâu _ Hạo Thạc lên tiếng

Hoa Ân nghe thấy liền thay đổi sắc mặt
-Ta đời nào lo lắng cho ai, chỉ là hắn vì cứu ta nên mới thành ra như thế nên...

-Công Chúa yên tâm, có Tử Vân bên trong rồi _ Hạo Thạc miệng nhắc đến Tử Vân nhưng vẻ mặt lại chẳng vui vẻ

Hoa Ân nghe đến tên Tử Vân bỗng có chút để tâm đến, Tử Vân... Tử Vân
-À...mà này, Tử Vân có quan hệ gì với ba người vậy?

Hạo Thạc nhìn ánh mắt Hoa Ân cũng đủ biết nàng đang nghĩ những gì
-Là muội muội, thưa công chúa

Hoa Ân nghe thấy bỗng cảm thấy có chút yên tâm trong lòng, nàng mỉm cười rồi lại giả vờ như chẳng mấy quan tâm. Cũng đã là giờ Tuất, thân là Công Chúa đúng là không thể nán lại phủ của một tướng quân vào đêm tối như thế, nhưng nàng lại chẳng thể về mà chẳng rõ thương tích hắn ra sao
-Phó tướng, ta...có thể vào trong xem hắn ra sao được không?

Chưa kịp đợi Hạo Thạc cất lời, Tử Vân đã dìu Doãn Kỳ ra ngoài, tay nàng vẫn còn cầm chén thuốc uống dỡ của chàng
-Công Chúa, vết thương của ta không nặng lắm, tạ ân công chúa đã quan tâm _ lời Doãn Kỳ nghe cứ như muốn đuổi khéo Hoa Ân

Hoa Ân nhìn thấy Doãn Kỳ và Tử Vân, theo Hạo Thạc thì bọn họ là huynh muội, nhưng sao lại cảm thấy không giống huynh muội cho lắm, nhưng lại cũng có thể là huynh muội vì nếu xét về nhan sắc thì đúng là ai cũng xứng đáng là tuyệt sắc. Nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, cuối cùng nàng lại vỡ lẽ ra, thế lý nào lại phải suy nghĩ những việc này chứ, nàng và hắn cũng mới chỉ gặp nhau lần đầu, hắn thân là Viên tướng tất nhiên phải xả thân mà bảo vệ công chúa rồi, cả chuyện bọn họ có quan hệ gì với nhau thì cũng chẳng liên quan gì đến nàng. Vò đầu bức tóc, đúng thật là nàng nghĩ quá rồi, không thể vì chút nhan sắc của một Viên tướng quân mà lu mờ thần trí được
-Đã không còn sớm nữa, ta về trước đây, hôm nay đa tạ Tướng Quân

Sau khi Hoa Ân rời đi, Doãn Kỳ nhìn theo bóng nàng, gương mặt dần chuyển đổi

-Xem ra huynh đi sai nước cờ rồi _ Hạo Thạc hướng đến Doãn Kỳ

Doãn Kỳ mỉm cười
-Không thể sai chỉ có thể là dư thôi

Hạo Thạc và Tử Vân vô tình chạm mắt nhau, hôm nay nàng ấy không giống bình thường, ánh mắt như đang cố giấu đi điều gì đó thật khó tỏ lòng

-Hạo Thạc, đi xem Chính Quốc đâu rồi, đã trễ thế này rồi mà _ Doãn Kỳ lớn tiếng như muốn cắt đi ánh mắt của hai người

Hạo Thạc cũng theo đó mà tìm đến nhiều chỗ trong thành cố gắng tìm Chính Quốc và Lam Nhi nhưng không biết hai người họ đang ở đâu
______________
-Aaahh...
Lam Nhi lại hốt hoảng thêm lần nữa khi nhìn thấy Chính Quốc đeo trên mặt chiếc mặt nạ kia, mặc dù cũng đã nhìn qua nhiều rồi nhưng trong khung cảnh âm u này thì nó thật sự khiến người khác giật cả mình
Sau khi đã bình tĩnh lại, Lam Nhi mới dám mở lời
-Xin lỗi... huynh là người trên đài lúc nãy sao?

Chính Quốc nhìn bộ dạng đang cố gắng tỏ ra bình thường nhưng lại kg bình thường chút nào của Lam Nhi, thật sự rất buồn cười
-Là ta, muội cũng là nữ nhân lúc nãy trên đài...??

Chưa đợi Chính Quốc nói hết câu Lam Nhi đã phấn khích -Đúng đúng đúng....
Nhận ra được biểu hiện của mình Lam Nhi trầm giọng -Ừm...ý ta là huynh có thể nào chỉ ta học đàn được không?

-Muội không cần hỏi thêm gì về ta mà đã muốn theo ta học đàn sao? - Chính Quốc nhếch môi
-À...xin lỗi, ta có hơi gấp, ta nghĩ ta cũng biết tên huynh rồi nên không hỏi

Chính Quốc ngạc nhiên
-Muội biết tên ta sao?

-Biết chứ, trong kinh thành ai cũng biết huynh là Chung Quốc mà

May thay cái tên Lam Nhi đang nhắc đến chỉ là nghệ danh mà Chính Quốc dùng để khi đi diễn, may thay, cứ tưởng đã lộ danh tính
-Vậy còn muội, muội là...?

-À, ta... huynh có thể gọi ta là Đông Hoa _ Tất nhiên Lam Nhi cũng không muốn lộ ra thân phận tiểu thư của mình, ai lại đường đường là một tiểu thư mà lại đi làm những chuyện múa hát này chứ

-Đông Hoa... Vậy tại sao muội lại ở đây, tối thế này rồi mà

-Ta...à ta có chuyện cần làm

Thật ra việc Lam Nhi phải đi đưa thư Chính Quốc nghe được từ Minh Châu lúc chiều rồi, có thể là Minh Châu đã lỡ lời, nhưng chỉ là đưa thư cho ai thì vẫn chưa biết thôi

Chính Quốc lại tiếp lời -Ta đi ngang qua đây, lại thấy dáng muội rất quen nên đi theo, không ngờ lại thành ra thế này

Lam Nhi nhìn lướt một vòng lại nói -Mà không phải huynh tay chân rất điêu luyện sao? Chắc sẽ biết võ mà phải không? Vậy thì chỉ cần vài đường là có thể đưa cả hai thoát khỏi đây rồi phải không?

-Lại phải làm muội thất vọng rồi, ta... không biết võ, những lúc trên đài chỉ là do tập luyện nên mới được như vậy thôi

Lam Nhi cứ mãi nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ trên mặt Chính Quốc, trong lòng đã rất muốn hỏi tại sao không tháo ra ngay từ đầu rồi, nhưng lại do dự không dám, cuối cùng lại thôi, nàng cũng hiểu là ai cũng có chuyện cần giấu mà, tốt nhất không nên hỏi quá nhiều

-Vậy phải làm sao đây? Ta còn có chuyện gấp cần phải làm nữa _ Lam Nhi nóng lòng

Chính Quốc ngước nhìn lên thành hố bẫy, với võ nghệ của chàng tất nhiên là dễ dàng lên trên nhưng không phải thế này sẽ thú vị hơn sao
-Ta chịu thôi, hố này cao như thế, cao hơn cả cửa thành của An Viên

Nghe đến An Viên, Lam Nhi bỗng ôm lấy ngực mình, cơn đau nhói này, không phải giống y như lúc nãy khi nghe thấy tiếng đàn sao?
-Muội sao vậy? _ Chính Quốc đỡ lấy Lam Nhi

Rõ ràng hai từ An Viên này không hề liên quan gì đến nàng, vậy tại sao tim lại nhói đau đến thế chứ
-Ta không sao...An Viên là gì thế?

Chính Quốc vốn chỉ là lỡ lời mà nhắc đến An Viên, không ngờ sao khi nghe Lam Nhi lại thành ra thế này
-Chỉ là một nước nhỏ gần Đại Kim thôi

An Viên, một nước nhỏ, tất nhiên rồi một nước nhỏ như An Viên vậy mà Đại Kim vẫn lòng tham không đáy mà giết sạch không động lòng, mỗi lần nhớ đến đó, mối thù lại dâng lên trong đầu Chính Quốc

-Ahhhh.... _ Tim Lam Nhi bỗng nhói lên dữ dội, lồng ngực co thắt liên hồi, từ trước đến giờ chưa bao giờ tim nàng lại đau đến thấu cả tam can thế này

-Đông Hoa...Đông Hoa...muội sao vậy? Đông Hoa... _ Chính Quốc đỡ nàng trên vai, vì cơn đau mà Lam Nhi đã ngất đi từ khi nào. Nhận ra nàng đã không còn tỉnh, Chính Quốc bế lấy nàng, một bước đưa cả hai ra khỏi hố bẫy, lên đến mặt đất phía trên không ngờ lại gặp Hạo Thạc

-Sao huynh lại ở đây? _ Chính Quốc ngạc nhiên hỏi

-Doãn Kỳ nhờ ta đi tìm đệ, giữa đường lại thấy Tam Hoàng Tử đi vào hướng này, không biết là việc gì nên ta đi theo, không ngờ lại gặp đệ ở đây

Nghe Hạo Thạc nói, Chính Quốc cũng có thể đoán được thì ra bức thư mà Lam Nhi định đưa là muốn đưa cho Tam Hoàng Tử
-Hạo Thạc, đây là con gái cũ Vũ tướng quân, huynh giúp ta đưa muội ấy về phủ đi, chuyện của Tam Hoàng Tử để ta lo

-Chính Quốc, là chuyện bức thư phải không? Ta sẽ đưa cô ấy về phủ nhưng nếu là đệ đi giải quyết chuyện bức thư cho Tam Hoàng Tử thì đệ biết phải giải quyết thế nào rồi đó
___________

Tối đó, như trong lòng vẫn còn chuyện không yên, Doãn Kỳ tay rượu tay ly, một mình uống rượu thưởng nguyệt giữa Hoa viên Lai cung
-Đêm khuya thế này huynh vẫn còn ở đây sao? _ Tử Vân bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Doãn Kỳ

Đặt chung rượu xuống, dịu dàng đặt tay lên gương kiều diễm của Tử Vân
-Vậy đêm khuya thế này, sao nàng lại đến đây?

Tử Vân mỉm cười, cầm chặt lấy tay Doãn Kỳ
-Vì muội muốn cùng huynh thưởng nguyệt, cạn chén. Rượu là để giải sầu, nhưng uống một mình sầu sẽ lại thêm sầu đấy

Doãn Kỳ bật cười, Tử Vân vẫn khéo ăn nói như thế, thật sự không cãi lại nàng
Tử Vẫn ngã đầu vào vai Doãn Kỳ, nàng mỉm cười một nụ cười lạ lẫm, bất giác mà cất lời
-Nếu được như thế này mãi thì tốt rồi

Doãn Kỳ tay vẫn nắm chặt lấy tay Tử Vân
-Tất nhiên sẽ vậy rồi, ta sẽ không để nàng phải cô đơn mà thưởng nguyệt một mình đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net