Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ Ngọ, Tống Nguyệt Lâm quỳ giữa đại điện, nghe những lời buộc tội bản thân mình. Có chút nhẽ nhõm, cuối cùng cũng được giải thoát. Khi thanh kiếm kia chuẩn bị đâm tới ngực cô thì đột nhiên bên tai nghe thấy một giọng nói: " Lí Long đang đợi ngươi." Không gian giống như bị ngưng đọng lại, Tống Nguyệt Lâm thấy bên cạnh mình xuất hiện một nữ nhân mặc hắc y, dung mạo nàng khiến cho A Lâm kinh ngạc, bức tranh lớn được Doanh Chính nâng niu, nữ nhân mặc hắc y được tỉ mỉ vẽ ấy, thế nhưng lại có thật. Nàng còn nhắc về Lí Long.

" Ngươi là ai ?"

Mạch Hoà không trả lời câu hỏi ấy, nàng điểm chú vào trái tim của A Lâm, không gian bị phá vỡ, thanh kiếm kia đâm xuyên qua người A Lâm, máu tươi nhỏ xuống, A Lâm mắt vẫn nhìn nàng, dường như không tin được, ngã xuống, máu chảy ra từ miệng. Quan lại nhìn cảnh này đều sững sờ, hoàng đế xử chết Tống tướng quân ngay trên đại điện.

Mạch Hoà nhìn lên người ngồi trên ngai vàng, ánh mắt của hắn vẫn đang nhìn nàng, dường như chột dạ, lại cũng đầy tiếc thương. Quả cầu lửa từ thi thể A Lâm chui vào tay nàng, nàng quay người, biến mất. Sắc mặt của Hoàng đế ngồi trên kia đột nhiên trắng bệch, cắt không ra một giọt máu. Hắn vùng dậy chạy đến bên thi thể của A Lâm, sau đó một giọt nước mắt chảy xuống.

Mạch Hoà mang theo cầu lửa đi về hồ ngọc, thả xuống hồ, kí ức chảy dài, chỉ có chém giết. Tống Nguyệt Lâm sống hai mươi sáu năm, từ năm mười tuổi đã nhúng máu, cứ vậy, sinh mạng nàng cho dù xuống địa ngục cũng không thể siêu sinh. Mạch Hoà bỗng nhiên phun một bụm máu, trên tay nàng, chú ma đang dần hiện thành những đường đen tuyền dưới da. Nàng thả tay xuống hồ ngọc, bắt lấy một tia thần hồn, ánh sáng kia khiến tay nàng như bị lửa đốt. Kí ức về những năm tháng yêu đương cùng Lí Long xuất hiện, sau đó chuyển dời, chỉ thấy trong cung điện, một bóng hình cô độc đứng nhìn bức tranh được vẽ với tỉ lệ người thật, nữ nhân mặc hắc y mỉm cười.

" A Lâm, đó chính là ma nữ của ta."

Mạch Hoà đang bị tình cảm của Tống Nguyệt Lâm chi phối, chú ma càng lúc càng ăn sâu. Nàng niệm thần chú, dần dần, hơi thở ngưng đọng lại, máu trên mặt đất bỗng nhiên phát sáng, mọi thứ rung lắc dữ dội, tia sáng vụt lên. Hồ ngọc được chiếu rọi sáng trưng, những tia sáng ấy kết thành từng khối, trên mặt đất, một thân thể loã lổ xuất hiện. Đến khi tia sáng cuối cùng vụt tắt, Mạch Hoà rút vội tay khỏi hồ ngọc.

Tống Nguyệt Lâm mở mắt, nhìn khung cảnh xung quanh, ngây người sau đó ngồi dậy, nhìn Mạch Hoà đang cố gắng chế ngự chú ma.

" Ngươi là ma nữ đó." Tống Nguyệt Lâm khẽ nói.

Mạch Hoà lau máu trên môi, nhìn thân thể trần truồng của nàng, Mạch Hoà đứng dậy, lấy y phục sớm đã chuẩn bị sẵn từ trước.

" Mặc vào đi, Lí Long đang ở ngoài cửa động." Nàng nhẹ nói.

Tống Nguyệt Lâm vội vã mặc vào, sau đó đứng dậy, tay của Mạch Hoà bị những hoa văn đen kịt vây lấy.

" Ngươi cải tử hoàn sinh cho ta bằng chú ma ư ?" Tống Nguyệt Lâm đỡ lấy thân thể yếu ớt của Mạch Hoà, " Đây là phép thuật cổ đại của thần tộc, không ai có thể thực hiện được. Ngươi rốt cuộc là ai vậy ?"

" Ta là Mạch Hoà." Nàng đáp lời.

" Mạch Hoà... A Hoà, ngươi quen biết bệ hạ ?" Tống Nguyệt Lâm hỏi tiếp.

" Từng quen." Mạch Hoà cuối cùng cũng ổn định hô hấp.

Ra khỏi động, Lí Long đang đứng chờ, thấy bóng hai người, hắn dường như bất động. A Lâm cũng không di chuyển.

" Lí Long, lại đỡ ta." Mạch Hoà phá vỡ sự im lặng đó.

Lí Long chạy vội tới, bế nàng lên sau đó đưa nàng vào nhà. Tống Nguyệt Lâm đi theo sau, nhìn Lí Long cẩn thận chăm sóc cho nàng, cõi lòng dường như có chút đau tủi.

" A Lâm, ta dùng chú thuật cho ngươi 10 năm tuổi thọ. Xem như ta thay Doanh Chính trả cho ngươi món nợ mấy năm nay. Lí Long và ngươi bây giờ xấp xỉ tuổi nhau rồi đó. Rời khỏi Nguỵ Bắc đi, các người làm du mục cũng được, đi đâu cũng được, đừng quay lại báo thù hắn. Nguỵ Bắc sắp tàn rồi." Mạch Hoà nắm lấy tay của A Lâm, giọng nàng nghẹn lại vì đau.

" Chẳng phải vẫn đang rất hưng thịnh sao ?" A Lâm ngạc nhiên.

" Doanh Chính, hắn không yêu giang sơn, thứ hắn muốn chưa từng là giang sơn này. Hắn đang đồ sát thiên hạ." Mạch Hoà sớm biết, ngay từ đầu nàng không nên gieo vào Doanh Chính ảo mộng.

" Mạch cô nương, bệ hạ ngủ mơ hay gọi tên A Hoà. Có phải cô chính là ma nữ mà bệ hạ vẫn luôn gọi không ?" Tống Nguyệt Lâm ở cạnh Doanh Chính mấy năm, nàng biết vết thương trong lòng của bậc đế vương đó, hắn muốn một người, nhưng người kia lại không còn ở cạnh. Có lần hoàng đế uống say, soi mình dưới hồ, gọi mãi gọi mãi một cái tên. A Lâm ở bên cạnh, nghe được chữ " A Hoà."

Mạch Hoà gật đầu, " Ta chính là ma nữ đó. Doanh Minh, hoàng đế khai quốc của các ngươi trước đây lúc ấy vẫn còn là tướng lĩnh lòng mang thiên hạ, còn ta chưa hứng chịu lời nguyền này. Hắn tìm đến ta, nhờ ta xem một quẻ, ta bói ra Nguỵ Bắc thành lập, hắn vì vậy ngỏ ý muốn ta theo hắn, làm quân sư cho hắn. Ngày hắn thành công lập quốc, ta rời đi nhưng vì biết trước thiên cơ, Doanh Minh đã yếm bùa lên ta, khiến ta bị giam hãm trong cung cấm. Nguỵ Bắc bốn đời vua, ta đều chứng kiến bọn họ lên ngôi rồi truyền ngôi. Chỉ có đến đời Doanh Chính, người đáng lẽ trở thành quân chủ không phải hắn."

Lí Long và Tống Nguyệt Lâm sững sờ. Bọn họ biết, Doanh Chính trước đây là một vị hoàng tử bình thường trong cung, chỉ là do Diêu phi sinh ra nên không được coi trọng. Cho đến năm Doanh Chính lên 17 tuổi, sức khoẻ của tiên hoàng yếu, cuộc chiến tranh giành ngai vàng bắt đầu. Doanh Chính thâm tàng, đứng sau nhìn huynh đệ tàn sát lẫn nhau, vào ngày quyết định, hắn tạo phản, giết chết tiên đế cùng toàn bộ huynh đệ của mình. Lên ngôi bằng máu cho nên thiên hạ sợ hãi hắn, sau lưng lén gọi bạo quân.

" Mười năm đăng cơ, máu xương và oán hận dưới tay hắn đã không còn đếm xuể. A Lâm, người ngươi giết thay hắn, ngươi còn nhớ chứ ?" Mạch Hoà nhìn bàn tay đang nắm chặt của Tống Nguyệt Lâm, nàng nhìn thấy nghiệp chướng gánh trên vai của A Lâm, chỉ sợ mười năm sau,  A Lâm xuống địa ngục sẽ bị đày đoạ.

" Sát nghiệp mà ta gây ra, ta đương nhiên biết. Từ lâu ta vốn không còn là ta nữa rồi, mẫu thân đưa cho ta thanh kiếm kia là để ta bảo vệ mình, nào ngờ kết cục lại là tàn sát kẻ khác." Ánh mắt Tống Nguyệt Lâm đỏ lên, tay nàng run run, bàn tay này đã bóp chết không biết bao nhiêu sinh mạng, bây giờ lại lấy của người khác 10 năm để duy trì sự sống, nàng biết, ông trời đang bắt nàng trả giá.

Lí Long chợt nắm lấy tay nàng, " A Lâm, nàng chỉ là phục tùng mệnh lệnh. Ông trời sẽ hiểu lòng nàng."

A Lâm rụt tay về, tránh xa Lí Long, " Chàng chẳng lẽ không hiểu sao ? Tay ta còn có máu của Lí Nhiên." Nàng đoạt mạng hắn, trả hắn 15 năm tuổi thọ nhưng muội muội của hắn lại không thể sống sót. Tiểu cô nương xinh đẹp như trăng ấy, nàng đáng lẽ được sống một cuộc đời hạnh phúc nhưng đã bị nàng đoạt mất.

Lí Long cười khổ, ánh mắt y nhuốm đau thương, " A Lâm, chúng ta sao lại đi đến bước này cơ chứ ?"

Mạch Hoà nhìn hai kẻ có tình nhưng không thể ở bên nhau này, nàng biết, A Lâm và Lí Long cũng sẽ không có kết cục đẹp. Tất cả bọn họ đều bị huỷ hoại trong tay Doanh Chính.

" Lí Long, A Lâm, đi tới Đột Quyết tìm một người tên là Trạch Vu, kẻ đó có một con mắt màu máu, tìm hắn, nói hắn rằng Mạch Hoà cần hắn." Nói rồi nàng biến ra một tấm ngọc bội đưa cho A Lâm, " Nếu hắn là khó các người, hãy nói với hắn rằng Mạch Hoà ở Bắc Nguỵ đang đợi hắn tới uống rượu hoa đào."

Hai người gật đầu, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, Mạch Hoà biết, Doanh Chính cuối cùng vẫn là không từ bỏ. Nàng thi triển chú thuật, vội vàng đẩy hai người kia vào phép chú, " Giúp ta, xem như trả ân cứu mạng." Chú thuật kia sẽ đưa bọn họ tới thẳng Tây Châu, nhất định hai kẻ kia sẽ thuyết phục được Trạch Vu.

Mạch Hoà nhìn bàn tay đầy hoa văn quỷ dị của mình, nàng nhẩm chú để những chú ma kia tạm thời biến mất. Sau đó ngồi im trên giường, cửa nhà mở ra, Doanh Chính mang theo sự gấp gáp tiến vào, ánh mắt hắn đỏ ngầu, trên người đầy mùi máu, có vẻ để tìm được tới đây, hắn đã trải qua bao nhiêu sương gió. Thời gian ở Huyền Âm khác với bên ngoài, một ngày ở đây bằng ba ngày ở ngoài kia. Có vẻ Doanh Chính đã bôn ba khổ cực, hắn đi tới bên giường, cả thân hình cao lớn quỳ xuống, tay hắn chậm chậm đưa lên nắm lấy vai nàng, sau đó ôm chặt nàng vào lòng.

" Ma nữ của ta, tìm được nàng quá vất vả." Hắn khe khẽ nói. Không còn là bạo quân khiến người người khiếp sợ tuỳ tiện chém giết, giờ phút này hắn như gã si tình sau bao năm xa cách cuối cùng cũng được gặp lại tình nhân.

" A Hoà, ta lại làm nàng đau lòng rồi." Dấu máu lúc nãy bị phản vệ chưa lau sạch, còn đọng lại nơi cổ và khoé môi, Doanh Chính dùng tay áo ướt đẫm nước mưa của mình lau cho nàng. " A Hoà, đừng im lặng."

Mạch Hoà đáy lòng phẳng lặng, vòng ôm kia vẫn rất chặt, nàng biết, hắn tính kế bao lâu nay mới lùng được Huyền Âm này để tìm đến nàng. Thậm chí còn bày bố cả một vở kịch, đầu tiên là giết Lí Nhiên cùng Lí Long, sau đó lại là Tống Nguyệt Lâm, từ đầu đến cuối đều là để dụ nàng xuất hiện.

" Doanh Chính, Lí Nhiên ở đâu ?" Nàng hỏi hắn.

Doanh Chính nắm lấy tay nàng, " Chẳng phải đã chết rồi sao ?"

Mạch Hoà lắc đầu, " Làm sao mà chết được, ngày đó ta chỉ thu được một quả cầu lửa, Lí Nhiên chết oan như vậy, làm gì có chuyện bình thản mà đi. Doanh Chính, ngươi quên mất sao, ta là ma nữ."

*****


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net