chap 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa chiến trường mịt mù, Rimuru chết lặng nhìn các nguyên linh cuốn quanh với Muzan, gương mặt của Isora dần nhòe đi trong ánh sáng, Rimuru không thể nhìn thấy cậu ấy, cũng không thể với tới.

Càng không thể đưa tất cả bình an trở về.

Tơ ngũ sắc bám rễ vào người Haruno, máu nhỏ như đồng hồ cát, sinh mạng từng chút trôi đi

Mọi thứ xung quanh đứa nhỏ như ngừng lại, để Rimuru có thể nhìn rõ ràng tất cả là sự thật.

Gương mặt của những người bị nguyên linh thu lấy linh hồn dần nhòe đi trong mắt Rimuru.

Cái chết đáng sợ nhất chính là sự lãng quên.

Bọn họ đã chết, và Rimuru dần dần không thể nhớ được bọn họ.

Rimuru nằm dài trên mặt đất, trống rỗng và đau đớn.

Tay cậu ấy cào vào lồng ngực không có tim, không có nhịp đập, nhưng quặn lại đến tắt thở.

Cánh tay hoại tử tím đen của Haruno run rẩy trong lớp máu thịt lẫn lộn cùng xương trắng.

Isora hy sinh giống như đang giết chết Rimuru, cũng giống như giết Haruno, nhưng Rimuru sống không bằng chết ngay đó càng khiến Haruno đau khổ.

Tơ ngũ sắc đâm vào bên trong da thịt, cuốn lấy gân tay của Haruno, rục rịch muốn kéo cả nó ra bên ngoài.

Rimuru... đứng dậy... đứng dậy đi...

Haruno gào lên một tiếng vì nỗi đau rút gân, kéo tơ ngũ sắc thanh tỉnh trong đầu Rimuru.

Ở bên dưới chiến trường, Koukushibo liếc nhìn xung quanh, những nơi mặt đất có máu vương vãi khắp nơi, cũng không biết là máu của ai.

Bọn họ sắp bước qua xác của Rimuru để hỗ trợ Muzan, không khí u ám của nơi này lại đang run rẩy từng hồi.

Rimuru nằm dưới mặt đất cảm nhận ý chí Haruno chảy vào đầu mình, từ từ siết chặt bàn tay đẫm máu dưới đất.

Mắt kim sắc đục ngầu, không có tiêu cự nhìn không khí trống không.

Nhưng mỗi một khi Rimuru chuyển động, từng lớp không khí giống như rung động xung quanh.

Ánh mắt như vực thẳm của cậu ấy dần dần nhìn vào những vết máu vương vãi trên mặt đất.

Rimuru... bây giờ có thành như thế nào đi nữa, cũng sẽ không còn ai có thể đau lòng vì bộ dạng của cậu ấy.

Nếu đã như thế, Rimuru quyết định buông bỏ chính mình.

Những bãi máu run rẩy trên mặt đất, từ từ tách ra khỏi đó, lơ lửng như ngọc trong không trung, từng chút, từng chút lấp đầy nơi này.

Douma nhìn những bãi máu đã bị đóng băng cũng từ từ chuyển mình, hóa thành giọt nhỏ lơ lửng xung quanh, phát ra loại uy hiếp vô hình quái dị.

Kétttt...

Nhiệt độ giảm xuống một cách đột ngột ,những giọt máu đông tụ  và bị kéo nhọn ngay trước mặt những con quỷ.

Douma thoáng nghĩ đến việc chúng ta đâm vào người của bọn họ, phách tâm làm từ máu.

Koukushibo không dời mắt khỏi Rimuru, trong làn sương mờ ảo, nước mắt của nó đã chảy ra.

Xích hồng chuông run rẩy dưới chân, giống như an ủi, cũng giống như ngăn cản.

Nhưng Rimuru đã không còn để ý.

Phách tâm đỏ rực, không một dấu hiệu báo trước, trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, tất cả những mũi kim đỏ bay như điên về phía đứa bé nằm dưới sàn.

Âm thanh da thịt bị xuyên thủng khiến kẻ khác lạnh sống lưng, người nằm dưới đất không lấy một tiếng rên rỉ, ánh mắt vô hồn dần dần run rẩy bị huyết tinh bao trùm.

Douma không ngờ tới, hắn dùng quạt thổi bay ngay làn sương vướng víu để nhìn cho rõ Rimuru nằm dưới đất.

Sự thật được phơi rõ, Rimuru hấp thu máu tươi trên khắp chiến trường, có máu của các thượng huyền, máu của đồng đội...

Máu của Muzan.

Chỉ trong vài giây, làn da của cậu bé dần trắng đến nhợt nhạt, mái tóc xanh lam bạc dần dần bị tẩy đi màu sắc, phát ra hàn quang lạnh ngắt.

Akaza phản ứng gần như ngay lập tức, hắn lao đến giáng nắm đấm vào người nằm dưới đất.

Rầm!!!

Một âm thanh va chạm cực lớn vang lên khiến mặt đất vỡ vụn, vết nứt vỡ lan rộng đến cả xà nhà, nhưng trong đống đổ nát đó không có Rimuru.

Ngay lúc này, Koukushibo có thể gần như chắc chắn.

Rimuru, con nhóc đó chủ động trở thành một thứ mà cả đời nó liều mạng tránh né.

Rimuru chủ động trở thành một thứ mà cậu ấy ghê tởm, trở thành một thứ mà người kia luôn muốn cầm kiếm giết chết.

“...”

Cậu ấy nằm trong lớp khói mờ và bụi mù mịt của tòa thành, vừa ôm ngực vừa thở một cách khó nhọc và đau khổ.

Xích hồng chuông run rẩy, Rimuru mang kiếm của anh ấy trên lưng, tựa như nếu bản thân làm ra một chuyện gì đó không thể tha thứ, cậu ấy sẽ lập tức tự sát, giống như Yoriichi luôn bên cạnh, dạy dỗ chính mình.

Ngục tù nguyên linh đang dần bị đẩy lui, Rimuru quay đầu đến đó liền bị một luồng kiếm khí ác liệt đánh tới, giác quan của cậu ấy lẫn lộn như muốn nổ tung ra, phản ứng chậm chạp hơn khi là thuần quỷ trước đó.

Koukushibo nhận ra ngay lập tức việc Rimuru chỉ trở thành một dạng như bán quỷ.

Dòng máu đỏ chạy trong một nửa của Rimuru, phần còn lại bị ý chí của cậu bé kiềm hãm ngay trong người, trở thành nửa người nửa quỷ.

Muzan có thể nhận ra sự thay đổi thông quan huyết thống giống nhau trong người của cả 2, Rimuru thực sự đang cố gắng trở thành một thứ như hắn ta.

Nhưng Muzan đã không thể như quy luật mà điều khiển nó.

“...”

Nguyên linh cô lập không gian xung quanh, chống chịu những đòn tấn công từ phía Muzan, bên ngoài, Rimuru trong hình thái nửa người nửa quỷ vật vã với những người còn lại.

Xích hồng chuông kêu loạn theo bước di chuyển của cậu ấy, Douma mở lớn mắt lập tức lùi lại, bàn tay của Rimuru ánh lên ánh sáng xanh yêu dị.

Là ánh sáng của tịch du liên linh
Douma trong quá khứ từng dính phải một lần,ngay khi hắn nhớ lại, Rimuru đã áp đến ngay tức khắc.

Móng vuốt của Rimuru kéo ken két trên quạt của Douma, dù chỉ là bán quỷ, nhưng huyết quỷ thuật của con nhỏ đó không thể liếc mắt xem thường!!!

Ánh chiều tàn của những giấc mộng phù hoa, giết chết tâm trí của những người chạm phải.

Douma kéo dài khoảng cách, đóa hoa sen băng nở rộ ngay trong không khí tấn công vào Rimuru, mịt mờ trong làn sương lạnh buốt.

Lưng của Rimuru bị đóng lại một mảng lớn.

Akaza đấm trong làn sương mù, Rimuru thoáng chớp mắt cản lại bằng xích hồng chuông nóng rực.

Cảm giác đau đớn lập tức truyền đến cả 2.

Akaza lại một lần nữa bị ảnh hưởng từ  huyết quỷ thuật ‘ cộng hồn sinh’ của Rimuru, những lần trước đây ở vô hạn thành, đối với một Akaza cận chiến, cộng hồn sinh và xích hồng chuông đúng là đòi mạng.

Nhưng ngay lúc này, Rimuru chỉ là một bán quỷ, nỗi đau lập tức truyền đến thẳng vào trong đầu, xương cốt lạnh ngắt.

Rầm!!!

Tơ ngũ sắc bị giật ngắn lại, Haruno bị kéo va thẳng vào rào cản trên thành cao, máu chảy dọc xuống nhỏ giọt, tóc dính máu kết lại nhớp nháp, gương mặt vặn vẹo trắng bệch vì đau đớn.

Haruno run rẩy dùng tay còn lại nắm lấy sợi tơ mỏng hơn cả chỉ, chân đạp vào rào cản cố gắng kéo Rimuru ra khỏi cảm giác đau đớn.

Koukushibo đứng bất động nhìn Douma và Akaza đang vật nhau với Rimuru, chỉ vì hắn đứng ở đây, Rimuru mới có thể sống sót.

Từ cú va chạm ban nãy, thượng nhất thừa biết Rimuru chắc chắn sẽ thua.

Một thân xác bị đào rỗng bởi dòng máu của quỷ, vốn không đủ để dùng huyết quỷ thuật đến bậc đó.

Koukushibo cũng có thể nghe được những tiếng vỡ truyền đến từ phía lồng giam nguyên linh, Muzan sắp phá được nó, Rimuru hoặc là chết, hoặc là bị Muzan thống trị.

Rimuru lại một lần nữa bị thổi bay ra bên ngoài.

Muzan đã cười ngay khoảnh khắc đó.
Hắn thắng rồi, máu của Rimuru sẽ thuộc về hắn, sự bất tử và sức mạnh đỉnh cao...

Muzan sắp chạm đến rồi.

“...”

Chúng ta... là sức mạnh của cậu ấy.

“...”

Giọng nói của Isora như ẩn hiện trong lồng giam, mắt mèo của Muzan thoáng thu nhỏ lại.

Chúng ta... là sức mạnh của Rimuru.

Là mong ước của cậu ấy.

Là sức mạnh từ ý chí của Yoriichi, để có thể đưa Rimuru trở về nhà.

Trở về nhà...

Sẽ đưa... cậu ấy trở về nhà.

Nguyên linh mang theo linh hồn của những kiếm sĩ, bọn họ giống như quay đầu nhìn lại đứa bé co rút trong đống máu vẫn đang cố gắng ngồi dậy.

Rimuru đang chiến đấu vì cái gì...?

Rimuru ngay từ lúc đầu gia nhập sát quỷ đoàn là vì Yoriichi.

Rimuru muốn có sức mạnh từ nguyên linh là vì Isora.

Rimuru muốn diệt quỷ là vì ở bên cạnh đồng đội của cậu ấy.

Ngay lúc này, những lí do mà cậu ấy có thể bám vào để tồn tại đều đã không còn, đứa nhỏ vẫn cố gắng ngồi dậy trong đống máu nhầy nhụa, mang trên lưng ước nguyện của những người đã chết mà đi về bóng tối phía trước.

Tất cả bọn họ tình nguyện dâng hiến linh hồn của mình cho nguyên linh, dòng chảy số phận  sẽ vì ước nguyện của bọn họ mà trao cho Rimuru một cơ hội.

Những dáng người chứa đựng bên trong nguyên linh mờ đi, Muzan có thể cảm nhận sự thay đổi kì lạ ở đâu đó, ở một nơi nào đó... một khoảng thời gian nào đó.

Xoẹt!!!

Haruno chợt cảm thấy như có dòng điện xuyên qua não mình thông qua tơ ngũ sắc, nó đến từ Rimuru... và các nguyên linh.

“ Đây là... những chuyện chúng tôi có thể làm ngay  lúc này”

Liên kết vô hình trong tâm trí nhưng lại kích động mãnh liệt với đứa bé đó.

Rimuru...”

“ là một sự trợ giúp...”

“ Đến từ tương lai, đến từ nhân quả của cậu”

Rimuru ngơ ngẩn run run vì giọng nói của Isora trong đầu mình yếu hơn bao giờ hết.

Rimuru.... chúng tôi... sẽ luôn ở đây, ở trong chính Rimuru, cho dù cậu sẽ quên đi gương mặt của chúng tôi, sẽ quên đi cách chúng ta từng ở cùng với nhau, mọi người vẫn sẽ ở cùng với cậu cho đến khi cậu có thể về nhà của mình.

Rimuru... đừng sợ, chúng tôi ở đây.

Koukushibo nhìn thấy Rimuru liên tục lắc đầu ngơ ngẩn  như một con ngốc, tay đưa lên nắm gì đó, quơ quào gì đó bên trong không khí.

Cho đến khi cậu ấy buông thõng tay xuống, giống như  linh hồn bị rút cạn, ngồi dại ra ngay giữa chiến trường.

....................
Tập sau sẽ có Cameo.
Siêu cấp cameo luôn. ~
P/s.
Đọc xong thấy khó tin lắm phải hong, đừng lo, cameo chap sau còn nhức nhức cái đầu dữ nữa =}


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net