chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rimuru và Yoriichi vẫn tiếp tục cuộc  hành trình, kết quả là 2 người...

"  Yoi... cậu đừng im lặng như thế được không?? Cậu mắng tôi cũng được mà... đừng có không để ý tôi được không...?"

Yoriichi lại không muốn nói chuyện với Rimuru... Rất đơn giản... Cậu ấy lại dỗi rồi.

Lí do? 

Còn có thể khác sao? Rimuru lén lút không có mặt Yoriichi đi thừa kế nguyên tố, nhìn thấy băng trắng quấn trên đầu Rimuru không? hậu quả đấy!

Nguyên tố đất...  đất mẹ hiền hòa trầm lặng... nhưng đó là khi đã thuần thục...

Còn với Rimuru, máu trên đầu cậu ấy là do va đập khi cố gắng hòa hợp với đất. Buổi chiều khi Yoriichi vừa về  đã nhìn thấy Rimuru nằm bất động trong vũng máu... máu nhỏ trên mặt đất, như tế phẩm của những kẻ cứng đầu.


Rimuru không biết đau sao? Có a!!

Rimuru muốn chết sớm à? Không a!!

Rimuru là một đứa trẻ không biết gì trên thế giới, một đứa trẻ điên cuồng tìm hiểu sự thật trong sức mạnh, bị người lớn mắng, chỉ cố gắng làm nũng rồi xin lỗi... ngay sau đó lại  tiếp tục làm sai.

4 ngày nay, Rimuru đã không nghe thấy giọng  nói của Yoriichi rồi...

Yoriichi im lặng có đáng sợ không? Có!

Nhưng Rimuru có chịu ngoan ngoãn nghe lời anh ấy không?

 Không!

" Yoi à... đừng giận nữa... đừng giận nữa mà..."

Rimuru líu ríu chạy theo sau Yoriichi, vì đầu bị va đập dữ dội nên bây giờ 2 mắt gần như mờ nhòe đi, bước đi ngày càng không vững.

Bộp...

Rimuru mắt nhắm mắt mở đi đường nên không chú ý vật cản dưới chân...

Rắc...!!!

"..."

Tiếng xương khớp nứt vỡ vang lên ngay đằng sau Yoriichi, đến khi anh ấy xoay đầu nhìn lại thì Rimuru  đã cuộn tròn lại thành một đoàn, kim sắc đồng tử thấm đẫm hơi nước...

" Yoi...tôi trật chân rồi"

"..."

Lời nói như tiếng bom bùng nổ oanh tạc, khơi mào tức giận đang bị đè ép trong lòng Yoriichi. Rimuru gần như có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két từ anh ấy...

Nhưng trái với sắc mặt lạnh như băng của Yoriichi thì động tác cầm chân của Rimuru lên xem của anh ấy lại vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng.

Đi đường cũng có thể trật khớp...chỉ có thể là cậu thiếu niên đó thôi.

Mắt cá chân của Rimuru hơi sưng đỏ lên, vừa chạm vào liền đau.

" A...khoan.. khoan... đừng có vặn lại!!"

Rimuru tái mặt khi nhìn thấy Yoriichi chuẩn bị nắn xương lại cho cậu... cậu tin tưởng anh ấy... nhưng Rimuru sợ đau a.

Yoriichi vừa chạm tay vào, Rimuru đã ngay lập tức rụt chân lại...

" Cậu muốn bỏ cái chân này sao?"

"..."

Yoriichi vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh đó... thậm chí ngày càng đáng sợ, Rimuru  không dám cãi, chỉ có thể nói lí nhí:

" Cậu... cậu ... cậu nhẹ tay...  nhẹ nhẹ!!! Á!!!! ĐAU!!! YORIICHI!!!"

Rắc!!

Rimuru thảm thiết gào lên một tiếng, Yoriichi giống như muốn trả thù cậu vậy, vặn đau đến run  người.

Một lúc sau, sau  khi đã cẩn thận băng lại cho Rimuru, 2 người lại trầm ngâm nhìn nhau. Dù xương khớp đã yên vị lại  chỗ cũ nhưng chắc chắn rằng Rimuru không đi được vào lúc này nữa...

" Chân tôi đau!! không đi được nữa!!"

Rimuru ấm ức nghiến răng nhìn người kia, bộ dạng sống chết ngồi lì ở đó... rất lâu sao, tiếng thở dài trầm thấp của anh ấy lại truyền tới...

Yoriichi ngồi xuống, đưa lưng về phía cậu:

" Đừng quậy nữa, tôi cõng cậu"

"..."

Dù Rimuru không có cử động gì, nhưng Yoriichi vẫn yên lặng kiên trì ngồi đó, chờ cậu leo lên...

Nắng chiều khẽ soi, bóng đen ngày càng kéo dài sau lưng 2 người...

Soạt!!

Tiếng ma sát vải khẽ vang lên, trên lưng có cảm giác hơi nặng...

" chúng ta đi thôi"

Rimuru vòng tay qua cổ anh ấy, dựa đầu lên vai nhắm mắt lại, Yoriichi cũng không nói gì, chỉ yên lặng chỉnh lại vị trí cho Rimuru thật thoải mái, vững vàng cất bước rời đi.

" Yoi..."

"..."

Rimuru đưa tay kéo mặt Yoriichi, giọng nói có phần kiềm chế buồn lòng:

" Yoi... nói chuyện đi... "

"..."

Đừng nghĩ Rimuru sẽ bỏ cuộc, cậu ấy muốn nghe giọng nói của anh... dù có phải gọi thêm bao nhiêu lần nữa...

" Chuyện gì"

"!!!"- Rimuru hơi ngẩn ra, nhưng hớn hở lại tràn về gương mặt non nớt...

" Yoi... chân đau..."

Yoriichi hơi khựng lại nhưng rồi vẫn tiếp tục bước đi trong nắng chiều:

" rất nhanh sẽ không đau nữa"

" Nhưng bây giờ rất đau..."

"... "

Yoriichi dừng lại một chút, chỉnh lại tư thế cho Rimuru trên lưng rồi đi tiếp. Rimuru khẽ cười,như  một con mèo dụi dụi mặt vào lưng anh ấy... nhỏ giọng:

" Yoi... đừng giận nữa được không?"

" Cậu còn biết tôi giận chuyện gì à?"

Tiếng chuông đinh đinh đang đang vui tai ở dưới cổ chân của Rimuru càng khiến không khí thêm trầm lặng...  

Rimuru hiếm khi thở dài, cậu nằm trên lưng Yoriichi, giọng nói chứa đầy bất đắc dĩ:

" Không phải tôi không muốn gọi cậu đâu... thật đó Yoi..."

Rimuru không ngốc đến mức đó, cậu biết thừa cái đầu đầy máu của mình ngày hôm trước chính là nguyên nhân làm Yoi khó chịu...

" Yoi... sau này sẽ không như thế nữa..."

" Câu này cậu đã nói bao nhiêu lần? đến chính mình còn không rõ sao?"

Đúng thế... lời hứa sẽ cẩn thận, lời hứa sẽ không thể chính mình không bị thương...

Có bao nhiêu lần Rimuru làm được?

Yoriichi không muốn nói thêm nữa.... vì nói thêm cũng bằng thừa.

Rimuru ngậm miệng lại, yên lặng rúc  đầu vào lưng Yoriichi... 

" Yoi... xin lỗi... thật đó...đừng im lặng được không?"

"..."-....

Không nghe được câu trả lời, Rimuru rũ mi mắt đỏ hoe xuống, cũng không dám nói nữa. Rimuru không biết rằng hình ảnh cậu nằm bất động trong vũng máu...

Giống hệt như lần trước... 

Lần Yoriichi suýt nữa mất đi Rimuru vì một quyết định để cậu lại...

2 mắt  dần mờ nhòe đi... bóng tối dần dần ập đến.

Yoriichi một lần nữa  đứng lại, cố định thân thể đang tuột dần trên lưng, anh chỉ nghe tiếng thở đều đặn truyền đến... một cỗ bất lực không nói lên lời trào ra...

Rimuru.... là lỗi của tôi... cậu nói cho tôi biết đi.... tôi phải làm gì mới có thể bảo vệ cậu chu toàn đây?

....................

Rimuru ngồi ngốc ngốc ở một chỗ nhìn Yoriichi nhóm lửa đêm, nhìn ngọn lửa rực rỡ dần dần lớn dần, tỏa ra ánh sáng ấm áp...

Chân của cậu đã dần được bình phục... tất nhiên là bằng thuốc của Yoriichi, bởi vì năng lượng tự chữa của cậu không thể hoạt động lúc này được.

" Yoi...tối ngày mai chúng ta lên trấn diệt quỷ sao?"

"Ừm. cậu đi không?"

" Đi ! đi chứ!!"

Đã mấy ngày trôi qua sau chuyện đó, 2 người cũng đã chịu mở miệng nói chuyện bình thường, không ai có thể biết rằng người nào đã chịu mở lời trước tiên, nhưng  có lẽ chuyện đó đã không còn quan trọng  nữa...

Tiếng chuông keng leng vui tai vang bên đường, không ai biết nó được tạo từ chất liệu gì mà có thể phát ra thứ âm thanh trong trẻo khác biệt như thế.

"..."

Rimuru đột nhiên ngừng lại ....

Hình như....

Giác quan của cậu nói cho cậu biết có chuyện không ổn, nhưng không ổn chỗ nào thì lại không rõ... 

Lúc trước ở lễ hội, Yoriichi hỏi cậu rằng có cảm nhận được gì không bình thường không?

Và... cậu đã nói dối...

Kể từ lúc Rimuru thành công thừa kế nguyên tố , xung quanh cậu luôn có cảm giác rợn người... trừ lúc ... ở cùng với Yoriichi...

Không phải cậu dính người hay quá nhạy cảm... nhưng cảm giác khó chịu đó cứ dần dần hiện hữu...

Yoriichi đột nhiên nhíu chặt mày, cầm tay Rimuru lùi lại...

" chờ tôi, bảo vệ  bản thân thật tốt"

Rimuru không chần chừ, lập tức gật đầu....

" Cẩn thận đấy Yoi"

" Ừm" -Yoriichi chỉ để lại một câu rồi lập tức rời đi. Rimuru một mình nghiêm túc quan sát xung quanh, tiếng chuông leng keng khẽ vọng càng làm nổi bật không gian yên tĩnh.

"..."

" Chào buổi tối, cậu trai nhỏ"

Một loại âm thanh trầm thấp vang lên, Rimuru vẫn điềm tĩnh nhìn người đang đi tới kia...

Hắn là người đàn ông,  có một loại vẻ ngoài cuốn hút yêu dị cùng... cổ điển...

Là quỷ...  có mùi của quỷ...

" Trẻ  nhỏ, có muốn gia nhập với ta không?"

Rimuru không nhanh không  chậm lắc đầu. Trong tay âm thầm kết tạo băng kiếm chuẩn bị ứng phó...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net