chap 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây đúng là tác phong của thượng nhị rồi.

" đã khoanh vùng mất tích chưa?"

" Có, chỗ mọi người đóng quân, nằm rải rác hướng về phía của Akane một chút"

" thêm khoảng 1 2 phần nằm ở vị trí mà Miyo đóng quân"

Trinh thám có lẽ không sai trong việc báo cáo thông tin...

" Mọi người chuẩn bị đi, chúng ta sẽ siết chặt vòng vây , Miyo làm điểm cuối, Kisame và Kazesawa đem theo pháo hiệu, hợp tổng tấn công với Akane, đem trận chiến ra xa khỏi phố đèn đỏ hướng đến vị trí phía Tây..."

Cánh hoa đỏ bị gió thổi ngược lên trên bầu trời, cuốn theo gió trời hướng thẳng đến trận địa nhập sẵn, nhẹ nhàng không thanh không tức như những vị kiếm sĩ ẩn mình trong tối.

Rimuru ngồi yên lặng trong phòng, băng tinh ẩn hiện ở cổ tay sau lớp đồ dày nặng...

" Rimuru-san, đến giờ rồi,có khách quý"

Lần này gọi Rimuru là một người khách thực sự, Rimuru siết chặt bột thuốc mê trong tay, nở một nụ giả tạo với những người ngồi trước mặt.

Một nụ cười của mĩ nhân, cũng đủ để con người cam tâm khuynh gia bại sản..

Ở chỗ của Akane, vẫn còn 4 tiếng nữa đến thời gian quỷ hoạt động,cô ấy hôm nay từ chối biểu diễn, yên lặng chờ đợi thời gian.

Cộp cộp...!

Akane nhíu mày, tiếng bước chân từng chút từng chút vọng tới mang theo hơi lạnh gáy lạnh gáy.

Chuyện gì thế? Vẫn còn chưa đến thời gian mà...?

Akane thở chậm lại, im lặng quan sát.

Một bóng người cao lớn đứng ở cửa, bóng người này quá cao so với nữ nhân, cô ấy dường như ngừng thở.

Cộp!

" Akane-san, quà tặng của khách quý hôm trước dành cho cô"

Ngoài cửa, một nhóm người hầu ôm theo vài hộp quà lớn nhỏ đứng ở cửa khẽ gọi cho người trong phòng.

"..." Khoan đã...có gì đó không đúng.

" KHÔNG ĐƯỢC MỞ CỬA!!!!"

Nhưng không còn kịp nữa, người bên ngoài vừa đẩy cửa ra,một luồng gió cực lớn từ bên ngoài tràn vào căn phòng ,Akane bất ngờ bị thứ gì đánh văng ra bên ngoài cửa sổ, rơi xuống từ tầng 2.

Những người bên ngoài hét toáng lên, cơn gió đó vút qua căn phòng, phóng đi ra khỏi đó, Akane còn chưa chạm đất đã rút đạn hiệu phát đi, thứ đó trông như pháo hoa vụt sáng lên nổ đoàng trên nền đen kịt.

Kisame và Kaesawa giật mình, vẫn còn quá sớm để đến thời gian phát động, xảy ra biến cố rồi!!

Vừa định thần liền nhìn thấy Akane phóng trên những mái nhà lao đến hướng của Miyo và Rimuru.

" Ở ĐÂY KHÔNG CHỈ CÓ THƯỢNG NHỊ!!! VẪN CÒN MỘT CON QUỶ KHÁC!!CHÚNG TA BỊ PHÁT HIỆN!!"

Không có thời gian để giải thích nữa, Kisame ném thanh nhật luân kiếm cho Akane rồi cắn răng đuổi theo.

Kế hoạch thay đổi, cấp bậc quỷ không cao nên phải tiêu diệt trước khi tất cả bị lộ hành tung trước Douma...

Bọn họ sẽ không còn cơ hội để vây bắt những kẻ cấp cao dưới trướng Muzan nữa!

Yoriichi đứng ở mái nhà của một tòa nhà cao nhất, nhíu mày quan sát khắp nơi...

Akira và Kiyoshi đều phải giữ nguyên vị trí...

Chờ chút... chậm đã...

Hồng anh các...

Trong một căn phòng kín mít lập lòe ánh đèn lồng,

" Chậc... đúng thực là rất đẹp..."

Hắn chỉ một lần ngồi ở trong một góc xem cuộc diễu hành hoa lệ kia với cảm xúc nhàm chán thường ngày, vốn chỉ định đi tìm thêm vài món tráng miệng buổi tối, ai ngờ lại vô tình bắt gặp ánh mắt như nhìn xuống chúng sinh đó...

Cô ta dường như chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể phát ra thứ hào quang thực sự...

Hệt như hắn...

" chúng ta thực sự rất giống nhau, cô có thấy như thế không?"

Kim phiết lấp lánh trượt trên gò má xinh đẹp của Rimuru, dọc theo đường nét khuôn mặt mềm mại mà rơi xuống, ngón tay trắng bệch đến nhợt nhạt của Douma khẽ dùng lực, chậm rãi bóp chặt cằm của cậu, nhẹ nhàng nâng lên, áp sát lại,dùng ánh mắt soi xét đó như muốn lột sạch cậu từ trên xuống dưới

Rimuru vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, trừ lông mày đang dần nhíu lại thì chằng còn tìm thấy biểu cảm thừa thải nào khác.

Cậu không thể cử động.

Chẳng ai ngờ ngoài Douma ra còn có một thượng huyền khác ở đây, cấp bậc không cao nhưng vẫn có sức đe dọa, nhóm Akane có lẽ đã bị dụ đi, chỉ còn một mình cậu đối mặt với tên biến thái này.

" Cô không sợ...?"

Rimuru chậm rãi gật đầu, sợ... cậu thực sự không đủ sức đá văng tên này đi.

Nhìn thấy cái thừa nhận không chần chừ của đối phương, Douma thích thú cười rộ lên: " Thoải mái thế sao?"

" Muzan gọi ngươi đến tìm ta ?"

" Muzan đại nhân muốn tìm cô? Cô là con nhóc tóc xanh lần trước xuất hiện ở vô hạn thành sao?? Người ngài ấy muốn tìm là cô??"

Tên này thực sự không biết, hắn không hề nói dối.

2 mắt ngũ sắc sáng lên, một lần nữa xem xét Rimuru từ trên xuống dưới...

Hắn muốn nhìn xem ngoài nhan sắc vượt trội và tính cách thú vị đến chết này thì cô ta còn thứ gì có thể khiến Muzan đại nhân chú ý.

Douma luôn vắng mặt trong các buổi triệu tập nên đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu, chỉ nghe nói cô ta từng xuất hiện, khi đó chỉ có Akaza và vài tên tiểu quỷ khác ở đó nghe mắng, hắn lại không muốn vô vị như thế nên trốn biệt.

Rimuru mỉm cười: " các người cũng đã chậm chân rồi, nói với Muzan như thế giúp ta nhé"

Học được khóa máu, Rimuru coi như tránh được một lần chết chóc.

Người đẹp, cười lên càng đẹp hơn, Douma không ngờ trong đời mình cũng có giây phút ngây ngẩn.

" Làm sao đây... rất muốn cắn một miếng, nhưng lại không nỡ cắn"

Hắn thở dài nhìn Rimuru, bộ dạng xoắn xuýt không biết nên làm sao, bàn tay vẫn không ngừng mân mê gương mặt của Rimuru.

Cậu ngồi quỳ an tĩnh trước mặt hắn, tên biến thái đó lại không ngừng bóp mặt mềm của Rimuru, bàn tay còn vô lễ đến mức dần dần vươn ra sau gáy, vươn đến vạt áo sau lưng...

Soạt!

Lớp áo dày nặng bên ngoài của Rimuru cứ như thế rơi xuống, trên người Rimuru chỉ còn duy nhất một lớp yukata trắng bên trong.

Douma không ngừng cười, hắn mở kim phiến ra, quạt quạt vài cái cho Rimuru:

" Mĩ nhân, bớt nóng bớt nóng nào"

Vào khoảnh khắc hắn một lần nữa sáp lại đến trước mặt Rimuru, 2 gương mặt đã như gần sát, đôi mắt kim sắc bỗng chốc lóe ánh sáng giảo hoạt ghim thẳng vào mắt đối phương.

Đường cong mĩ lệ trên gương mặt khẽ kéo ra... khiêu khích cực điểm...

Kinh tâm động phách.

" Phách tâm"

Bàn tay chạm đến cổ áo Rimuru của Douma khựng lại, hắn mở to mắt ngạc nhiên, rõ ràng sau cổ đang cảm nhận những mũi kim lạnh ngắt kề sát cổ, lưng và đầu.

Chỉ cần Douma động đậy, hắn sẽ trở thành bia ngắm của Rimuru ngay lập tức...

Hắn đột nhiên cười lớn, tràn đầy hứng thú hỏi Rimuru: " Cô có thể dùng băng hệ khi là con người sao?? Chúng ta lại có thêm một điểm chung rồi này!!"

Douma thở dài: " làm sao đây... lại thêm một lí do tôi không thể ăn sống cô như thế được... quá đáng tiếc..."

Phách tâm điên cuồng tỏa ra hàn khí, dần kết băng chỗ ngồi của Douma...

Hắn thuộc băng hệ, có lẽ cũng chỉ là đang chơi đùa với cậu.

Rimuru đột nhiên thở dài một hơi, từng chút từng chút nhích ra khỏi móng vuốt đó trong sự tiếc nuối của đối phương.

" Douma, đừng đùa nữa"

Rimuru chủ động mở miệng, nghiêm túc nhìn hắn... cậu cũng chậm rãi lùi lại. Quả nhiên đối phương cười nhạt, ngón tay trắng bệch khẽ búng, 416 cây kim băng của Rimuru lập tức tan thành bụi.... rơi xuống lấp lánh.

" ai da...làm mỹ nhân giận thật rồi..."

"Mỹ nhân?"

Rimuru nghe 2 chữ đó liền bật cười, đối phương nhướng mày bước tới, bàn tay lạnh ngắt đó lại tiếp tục sờ mó trên mặt Rimuru...

" Ừ, cô rất đẹp mà, là cô gái đẹp nhất"

Vừa nói, bàn tay như khối băng đó mò xuống cầm lấy bàn tay mềm mại của cậu ta, Rimuru không phản ứng, để mặc hắn làm gì thì làm.

Cho đến khi tên biến thái đó lại chạm đến cổ áo kín mít của Rimuru, muốn bỏ luôn lớp áo mỏng đó xuống.

Douma một lần nữa lại đứng khựng lại, trên cổ xuất hiện cảm giác lạnh lẽo của kim loại.

" bỏ tay ra"

Nhật luân kiếm kề sát cổ của hắn, lạnh như mặt của anh ấy.

Rimuru cuối cùng có thể thả lỏng người.

Yoriichi đứng ở đằng sau lưng của Douma không một chút tiếng động, sắc mặt không tốt nhìn bàn tay đang chạm đến y phục của Rimuru.

Douma biết sự đe dọa từ tận trong tế nào này, hắn chỉ có thể bỏ tay ra khỏi người cậu, đứng thẳng người.

Từ bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Douma cảm thấy sợ hãi.

Rimuru hơi chớp mắt, không cử động, áp lực từ Douma đổ xuống người cậu từ ban đầu thực sự muốn bóp chết Rimuru., nhưng bây giờ Yoriichi ở đây... cả người cứng ngắt của cậu ấy cuối cùng cũng giãn ra được một chút

Anh ấy liếc nhìn lớp đồ dày nặng của cậu rơi trên đất, gương mặt mềm mại của Rimuru còn lưu lại mấy vệt đỏ do bị nắn bóp, cổ cũng có vết tay đỏ ửng.

Đây là vết tích hắn khống chế cậu lúc Douma bước vào căn phòng này.

Vì biết chắc chắn không đánh thắng nên Rimuru chỉ có thể im lặng, chờ đợi người đến.

Xoẹt!!!

Yoriichi không một chút do dự dùng nhìn thấu thế giới, trực tiếp chém xuống.

Chỉ một nhát duy nhất, gần như đưa thượng nhị rời khỏi thế giới.

Khụ!!

Thân xác tên đó tan dưới nhật luân kiếm, Rimuru hơi lảo đảo, ôm ngực khó khăn hô hấp.

Yoriichi hết hồn, bước đến đỡ lấy cậu: " Sao thế? Tên đó..."

Rimuru lắc lắc đầu: " Không sao, là băng hệ... phổi của tôi bị nhiễm băng của Douma thôi... hỏa linh sẽ tự làm tan nó..."

Yoi đỡ cậu ngồi dựa vào, không khí chìm vào sự yên tĩnh để chờ đợi Rimuru ổn đinh lại, cái quạt đó quả thật quá nguy hiểm, cậu có thể cảm nhận hơi lạnh thấu xương từ thứ đó chảy xuống cổ họng, trôi vào phổi và đóng băng nó.

" Những người khác thế nào rồi?"

" Bọn họ có thể tự lo"

" Douma vẫn chưa chết?"

Rimuru thở nhẹ, nhìn mớ thịt đang tan dưới đất, nhíu mày.

Có lẽ hắn đã gửi một thứ gì đó như tế bào gốc cho Muzan, đề phòng chuyện bị giết bất ngờ, Yoriichi khá nhạy cảm với chuyện này... anh ấy sẽ không nói sai.

" Chẳng lẽ còn phải gặp tên biến thái đó thêm lần nữa à...?"

Nhớ lại ánh mắt tên đó nhìn cậu. Rimuru không khỏi thở dài ngao ngán...

" 4 ngày sau chúng ta khởi hành đến thăm nhà Kamado"

"!!!"

Rimuru gần như bật dậy trong tức khắc: " thật?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net