01. Giấc mơ xanh thẳm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh trăng lặng lẽ soi trên boong tàu, mặt biển vô định tựa như mẹ hiền ru con ngủ. Sóng êm dịu vỗ vào con tàu bình dị trên biển - bức tượng biểu trưng cho con tàu cướp biển quen thuộc được đặt ở mũi tàu, lá cờ cướp biển phập phồng theo ngọn gió treo cao trên biển trời.

Rốt cuộc, không ai có thể trách nó vì  bản thân nó vốn dĩ đã không có gì nổi bật. Moron - một con tàu cướp biển được người của Hoàng gia tuyển dụng gần đây để tìm kiếm kho báu huyền thoại cho họ. Các quan đại thần phục vụ Hoàng gia đã cẩn thận lựa chọn một cậu chàng chốn ngục tù không chút khát cầu tự do nhưng vẫn xót lại lòng tham lam làm thuyền trưởng. Sau khi nhìn thấy ánh sáng ban ngày trở lại, cậu chàng đó đã bước lên boong tàu với bao nhiêu nỗi niềm và treo lá cờ chiếc đầu lâu đặc trưng lên. Sự xuất hiện của lá cờ đầu lâu xương chéo quá mức quen thuộc rồi đi.

Người ta nói rằng những tên cướp biển lang thang trên biển đã phàn nàn về điều này: Thuyền trưởng của Moron đã tự nguyện từ bỏ tự do và không còn xứng đáng để sướng danh cướp biển. Tại cảng Hoàng gia, những tên cướp biển gần đó đã chứng kiến cuộc tranh luận này. Sau đó, vị thuyền trưởng lão nghề  đã nhắm khẩu súng hỏa mai tầm xa của chàng ta vào lá cờ đầu lâu xương chéo màu đen của những kiểu nhiều mồm kia  và bắn nát nó thành từng mảnh. Nhưng có một câu chuyện còn huyền thoại hơn cả thế. Rằng Moron đã trải qua một cơn gió mạnh kỳ lạ ngay sau khi ra khơi. Khi gió ngừng, mọi người đều thấy rằng Moron không hề hấn gì, chỉ có mỗi lá cờ bị xé nát.

Có lẽ thuyền trưởng đang cảnh báo những tên cướp biển bất trung trên tàu của mình. Và nếu ai đó hỏi người khác về sự tích thuyền trưởng tự cao của con tàu Moron, người đó có thể nghe nhiều phiên bản khác nhau, nhưng nhìn chung, Moron chắc chắn không phải là một nhân vật kém thị phi trên biển.

Trong phòng ngủ, chàng trai có làn da màu lúa mì nằm trên chiếc giường êm ái, khẽ cau mày. Cậu may mắn được ở lại căn phòng này vì đã chữa khỏi chứng đau nửa đầu khó chịu của vị thuyền trưởng. Nhưng thật không may, những ngày gần đây cậu thường xuyên gặp phải ác mộng. Chiếc chăn bông màu trắng mềm mại trên giường đã ngụy trang thành một cái bẫy vô hại, nó  luôn kéo cậu vào một giấc mơ ướt át.

Cảm giác rơi xuống khiến cậu hoảng sợ, cú sốc khi rơi xuống nước khiến cậu không biết phải phản ứng thế nào. Lạnh lẽo và nhức nhối, như cách biển ôm lấy tất cả những ai lao vào vòng tay ngột ngạt của nó. Chàng trai lúa mạch không thể bơi, bắt đầu vùng vẫy điên cuồng trong vô vọng. Khoang mũi bị nước biển xâm chiếm, không khí hoảng loạn thoát ra khỏi miệng và phổi thì đau rát. Thế giới dưới biển im lặng trước nỗ lực của chàng trai. Màu xanh của nước biển trông thật tàn nhẫn và buồn bã. Sức lực của chàng trai đang dần mất đi. Ngay cả việc chớp mắt cũng trở nên khó khăn vô cùng. Trước khi bị bóng tối nuốt chửng, ánh bạc bất ngờ lướt nhanh qua, một âm thanh vang lên như tiếng thì thầm của tình nhân và lời nhắn của thiên đường.

"Tôi đã tìm thấy em.”

 
Park Jongseong mở mắt với cơn đau đầu tồi tệ, lòng cảm thấy may mắn vô cùng vì đã thoát khỏi cái chết một cách phi lý sau khi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Thứ hiện ra trong tầm mắt cậu vẫn là tấm màn giường tinh tế và lộng lẫy. Nhớ lại cơn ác mộng, Park Jongseong vẫn còn khó chịu. Nhưng thứ vải lót giường này quả thật rất êm, người trong Hoàng gia thật biết cách hưởng thụ.

Lau đi những giọt mồ hôi trên trán và ngực, Park Jongseong theo thói quen mặc áo sơ mi vào, chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ, bám vào lan can và nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Cậu từng là phụ tá của bác sĩ trên một con tàu chở hàng, hàng ngày chăm sóc cuộc sống của bác sĩ đồng thời học các kỹ năng y tế. Sau đó, con tàu bị bão nhấn chìm và công việc của cậu biến mất. May mắn thay, cậu đã sống sót. Và sau đó làm việc trong một quán bar ở cảng, thỉnh thoảng lại giúp những người dân xung quanh chữa bệnh. Và kết quả là cậu đã vô tình chữa khỏi bệnh cho thuyền trưởng và những người đến quán bar đã chiêu mộ cậu làm thuyền viên đi theo con tàu Moron.

Park Jongseong vô thức chạm vào mặt dây chuyền hình lưỡi câu trên cổ. Thứ này đã theo cậu từ vụ đắm tàu trước đó. Thật kỳ diệu, mặt dây chuyền bằng kim loại vẫn luôn giữ được cảm giác mát lạnh. Nhưng hiện tại không biết có phải là bản thân tưởng tượng hay không, mà là mặt dây chuyền kim loại vốn luôn không bị nhiệt độ cơ thể của cậu ảnh hưởng, kỳ thực lại có chút ấm áp.

“Tìm được em rồi.”

Những tiếng thì thầm xuất hiện trong giấc mơ lại vang lên bên tai cậu, tim Park Jongseong đập như sấm khi hưng phấn, tâm trạng bất ổn như sóng biển sau khi bị một hòn đá bị ném xuống mặt nước tĩnh lặng. Cậu hoảng sợ quay lại thì phát hiện xung quanh không có ai, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ trên mặt biển. Vội nhìn ra lan can nhưng chỉ thấy một ánh bạc trông như luồng sáng dưới ánh trăng.

Gió thổi mang theo hơi ẩm mát lạnh, Park Jongseong lại nghĩ đến cơn ác mộng, lắc đầu, quấn chặt áo lại trở về phòng ngủ.

 --

Ngày hôm sau, trời trong xanh, biển lặng. Park Jongseong ngáp dài và bước ra khỏi phòng.

"Chào buổi sáng, bác sĩ Park." Thuyền phó nhiệt tình chào đón Park Jongseong, khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cậu ngày càng trầm trọng, cậu ta không khỏi muốn đùa: "Anh vẫn chưa ngủ phải không?"

Park Jongseong xua tay, tỏ vẻ đau đớn. Thuyền phó cảm thấy buồn cười trước bộ dạng đau đớn vào sáng sớm của cậu: "Không sao đâu. Tính  theo ngày thì nội trong hôm nay chúng ta có thể đến đảo Attu rồi đó. Khi đến đảo, cả đoàn liền có thể nghỉ ngơi thật tốt." Sau đó cậu ta mỉm cười đầy ẩn ý nói tiếp.

"Tôitin chắc mình vẫn có thể tìm thấy một số niềm vui ở Attu đấy.”

Đương nhiên, mọi người đều có thể hiểu được ý nghĩa của việc vui vẻ, đều cười giống nhau. Park Jongseong đau đầu khi thấy chủ đề bắt đầu đi theo hướng không ngờ tới, khóe miệng cậu cười khô khốc, cố gắng để bản thân hòa nhập với bọn cướp biển.

Quả nhiên, buổi tối khi nhìn ra ngoài liền nhìn thấy bóng dáng đảo Attu ở phía xa. Attu là nơi dừng chân nghỉ ngơi và là hòn đảo thiên đường cho những tên cướp biển. Bến cảng hẻo lánh ở đây là nơi ẩn náu hoàn hảo cho những tên cướp biển đi qua. Và thêm vị rượu êm dịu cùng những âm mưu quỷ quyệt của những tên man rợ theo bên Attu nên dù đảo Attu không còn bí ẩn trong bản đồ lộ trình, nhưng các tàu buôn, tàu chiến đi qua vẫn không dễ dàng  thấy được căn cứ hải tặc này.

Người ta ví rượu trên Attu giống như mặt biển ẩn chứa những nguy hiểm. Thú thật Park Jongseong có phần chóng mặt sau khi được mọi người dụ dỗ uống hai ly rượu. Cậu biết mức độ của bản thân nên đã chấp nhận sự thật phải tự mình trở về khách sạn giữa tiếng cười của bọn cướp biển.

--

Park Jongseong một lần nữa bị kéo vào giấc mơ xanh thẫm, hàng loạt bong bóng che khuất tầm nhìn của cậu, cậu hoảng loạn vùng vẫy dưới nước. Lúc này, Jongseong đang nằm trên giường khách sạn, cau mày, bất an xoay người, ậm ừ không ngừng.

Mặt dây chuyền hình lưỡi câu trượt sang một bên khi cậu cựa mình, không khí xung quanh mặt dây chuyền đột nhiên rung chuyển, vô hình tạo ra dao động từ khách sạn nhỏ đến nơi xa thật xa trong đêm.

Trong giấc mơ, dường như có một dải ruy băng mềm mại lướt qua mắt cá chân của cậu, Park Jongseong cảm thấy có một dòng nước bao quanh mình, trong nước có những hạt ngọc trai nhỏ xíu tỏa sáng, giống như chiếc vòng cổ ngọc trai mà cậu từng thấy trên cổ của một tiểu thư quý tộc. Một cảm giác lạnh lẽo lướt qua má cậu, như thể hơi thở của ai đó lướt qua trước mặt cậu, mang theo hơi thở ẩm ướt của nước biển.

“Tìm được rồi.”

Tiếng thì thầm quen thuộc lại vang lên, giọng nói trong trẻo đến mức như đang nói vào tai cậu. Park Jongseong đột nhiên mở mắt, ngồi dậy và cảnh giác quan sát căn phòng, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Nhưng trong phòng lại im lặng, giường đối diện vẫn như cũ, có lẽ anh ta đã quá say trong quán rượu và không quay lại phòng.

Gió biển thổi qua khe hở trên cửa sổ, đùa giỡn với tấm rèm đã mất tác dụng cản sáng. Park Jongseong bước tới kiểm tra thì phát hiện vết nước còn sót lại trên sàn cạnh cửa sổ đã mờ thành hai hoặc ba vầng sáng vòng tròn trên gỗ.

Khi đó Park Jongseong không biết sau này bản thân sẽ gặp phải chuyện gì, cậu chỉ nghĩ rằng những tên cướp biển không quen biết đang chơi khăm mình nên đã nhìn vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ và âm thầm tin là đúng. Nếu phát hiện ra tên cướp biển chết tiệt nào đang quấy rầy mình, cậu nhất định sẽ không nhượng bộ mà treo ngược hắn lên cột buồm.

 --

Thuyền trưởng dường như đã nhận được một số tin tức và ở lại đảo Attu thêm vài ngày nữa. Trong khoảng thời gian này, thuyền trưởng thường xuyên giao dịch với một số người buôn tin. Những người khác thì hành động như thể họ đã đến một thiên đường và vui vẻ mỗi ngày. Park Jongseong thường xuyên gặp thành viên trong đoàn say xỉn khi đi lang thang về khách sạn với dấu hôn tươi tắn trên mặt.

Thành thật mà nói, cậu vẫn chưa thể thích ứng tốt với sự nghiệp cướp biển bắt đầu vội vã này. Park Jongseong vẫn duy trì thói quen chữa trị cho hai hay ba bệnh nhân, sau đó dùng tiền thuốc men để mua một số vật dụng, hy vọng có thể dùng chúng để giải tỏa nỗi buồn chán khi đi biển.

May mắn thay, Park Jongseong mấy ngày qua trên  vùng đất mới không hề gặp phải cơn ác mộng nào, quầng thâm dưới mắt cuối cùng cũng chịu mờ đi, toàn cơ thể toát ra sức sống của một chàng trai trẻ nên có.

Vào một ngày trước ngày trăng tròn, tàu Moron được trang bị đầy đủ và khởi hành, rời đảo Attu và bắt đầu hành trình chuyến hành trình quen thuộc.

Thuyền trưởng và những người thân cận của ngài đang họp trong khoang. Park Jongseong dựa vào lan can và xem qua cuốn sổ tay chèo thuyền mà cậu đã mua trước đó.

Chữ viết trên tờ giấy hơi cẩu thả, may mà vẫn đọc được, nhưng hơi khó đọc. Trên đó ghi lại rằng Moonlight Reef là nơi được các nhân ngư thường xuyên lui tới. Quyển sách nói rằng những đứa con cưng của đấng sáng tạo này rất trung thành với nửa còn lại của chúng và chúng sẽ không bao giờ rời bỏ nhau trừ khi bên kia chết. Nhưng chúng cũng có tính tình khó nắm bắt, rất giỏi lôi kéo những người thủy thủ ngu dốt xuống biển bằng giọng hát duyên dáng và vẻ đẹp ngoạn mục.

Park Jongseong đang say mê đọc thì một người đàn ông nhếch nhác đến gần cậu và nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ bằng đôi mắt sáng ngời.

"Có thể cho ta mượn xem một chút được không?" Giọng điệu của người đàn ông tràn ngập hưng phấn.

Park Jongseong không để ý tới ánh mắt của đối phương, cho rằng đối phương muốn đọc cùng nên đã xua tay từ chối: “Xin lỗi Dimon, tôi còn chưa đọc xong cuốn sách này.”

Dimon là một nhà tiên tri bị thuyền trưởng đến từ đảo Attu bắt cóc. Tuy anh ta là người duy nhất cho rằng mình là nhà tiên tri. Mọi người luôn gọi cậu ta là phù thủy, nhưng khi Dimon nghe thấy chắc chắc cậu sẽ nghiêm túc sửa lại cách

Trước đây thuyền trưởng của Moron không tin vào sức mạnh của nhà tiên tri nhưng Dimon đã tự tin nói rằng đấy là lý do tại sao cậu ta lại bị giam cầm bởi vị thuyền trưởng xấu xố trước đó. Rằng có lẽ nếu vị thuyền trưởng đó chịu hỏi ý nhà tiên tri trước khi lên đường, hắn đã không bị lính Hoàng gia bắt giữ. Cho nên thuyền trưởng của Moron đã rút ra kinh nghiệm trong lần này, đắn đo không biết nên dùng loại bảo vật nào làm phần thưởng để mời Dimon tới Moron.

Mái tóc rối bù của Dimon xõa ra từ dưới mũ, được quấn trong một chiếc chăn màu xanh đậm khiến khó có thể phân biệt được nó là tua hay chỉ. Park Jongseong luôn cảm thấy Dimon trông giống như một bụi cây điên cuồng đang chuyển động. Lúc này, bụi cây vươn bàn tay đầy những chiếc nhẫn đá quý ra và chỉ vào chiếc vòng cổ của cậu.

“Ý tôi là thứ này, chàng trai trẻ.”

Park Jongseong cúi đầu nhìn xuống, sau đó thuận tay tháo chiếc vòng cổ ra, thản nhiên hỏi: “Thứ này có gì đặc biệt à?”

Dimon không nói nên lời nhưng lại nhìn Park Jongseong đầy mong đợi khi cậu đưa chiếc vòng cổ. Khoảnh khắc chiếc vòng cổ rơi vào lòng bàn tay, Dimon đột nhiên cảm thấy một cảm giác nóng rát khó chịu mà rút tay lại, chiếc vòng cổ trượt xuống từ không trung.

"Yah!!" Jongseong bắt được chiếc vòng cổ, ánh mắt và đôi tay nhanh nhẹn, cậu có chút không hài lòng, nhưng vẫn nhét chiếc vòng cổ vào tay Dimon.

Chiếc vòng cổ lần này không có biểu hiện gì bất thường và lặng lẽ chấp nhận sự kiểm tra của Dimon.

"Ừm... một cỗ lực lượng rất mạnh..." Dimon chắp tay, cẩn thận cảm nhận, "Da rất trắng, màu sắc rất đẹp... A, hiện tại ta có chút lo lắng. Hình như không thích sự đụng chạm của người khác..."

Park Jongseong vẻ mặt khó hiểu nhìn Dimon, sau đó đối phương trả lại chiếc vòng cổ cho cậu, nắm lấy tay trái của cậu, nhắm mắt lại.

"Trăng tròn... đoàn tụ... bẫy..." Dimon nói những lời mà Park Jongseong không thể hiểu được, sau đó cậu nhận ra mình đang nói gì và lo lắng hét lên.

"Này, tôi không cần biết trước, tôi không có tiền trả đâu!"

Nỗi ám ảnh về cảnh tượng tương lai đã biến mất khỏi khuôn mặt của nhà tiên tri. Đáp lại lời nói xấu hổ của Park Jongseong, Dimon trợn mắt nhìn cậu và bình tĩnh nói: "Đừng lo lắng, lần này là miễn phí."

Park Jongseong lại đeo chiếc vòng cổ vào, khi nhìn Dimon lần nữa, cậu phát hiện đối phương đã rời đi với vẻ mặt "Tôi thực sự không thể hòa hợp với những người thô tục như cậu."

--
ps: đã beta lại á


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net