Ngày 4.999 nhưng Yonghee làm tròn lên 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và thế là hết, không còn gì ở lại cả, một chút liêm sỉ cũng không, tệ đến mức không còn một thứ gì xót lại sau trận chiến hãi hùng trên giường ngủ của Moon Byulyi vào đêm hôm qua. Tất cả những gì Kim Yongsun kịp nhớ là mình đã bị người kia kéo vào một nụ hôn dài đầy tính chiếm hữu và nồng nặc mùi rượu. Và quả đúng là mang đậm dấu ấn của Moon Byulyi, em ấy sẽ luôn ghì chặt bất kể thứ gì như thể nó sẽ vuột mất khỏi tầm tay mình, âu cũng chính là do những quá khứ không mấy tốt đẹp khi còn nhỏ và một chút khi đã trưởng thành. Cái tính chiếm hữu mà Moon Byulyi luôn âm thầm thể hiện ấy dù lớn hay nhỏ lúc nào cũng sẽ khiến cho Kim Yongsun bụm miệng cười khúc khích mãi không thôi, nhưng ở trường hợp này thì không. Say rượu và hôn nhầm người không phải thứ gì đó đáng để cười cho lắm, và nhất là khi cô còn xót lại một vài phút giây tỉnh táo cuối cùng để nhận thức được mình đang làm điều gì, nhưng con tim chết tiệt của Kim Yongsun đã hoà cùng vào với nụ hôn ngọt ngào đậm vị rượu thơm của em người yêu cũ, để rồi đây hai thân thể loã lồ từ trên xuống dưới nằm cạnh nhau ngủ say mơ màng là hậu quả của việc không nghe theo lý trí mà Kim Yongsun có lẽ chết đi đến hàng trăm triệu lần cũng không thể nào hết cảm thấy nhục nhã

"Chị d...ậy rồ..i?"

Người gái đẹp ngủ mơ màng trên chiếc giường trắng phau làm bằng dạ quay người đối diện với Kim Yongsun để ngái ngủ nói không rõ thành câu là cảnh tượng đáng yêu nhất trên thế giới này mà thề có Chúa là chỉ riêng có mình Kim Yongsun được chiêm ngưỡng vào buổi sáng không hẳn tinh mơ nhưng rất thơ mộng này. Dù không rõ là mình đang mải ân hận hay gì nhưng Kim Yongsun vẫn nhất quyết phải vươn tay ra véo má tên chuột này vài cái, một vì quá đáng yêu nhưng hai lại là vì quá đáng ghét. Tại ai mà cô đang phải nằm đây vắt tay lên trán suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo cho phải phép

"Để em dậy làm bữa sáng..."

Cuối cùng, để kết thúc một buổi sáng thấm đẫm hương vị ngọt ngào của tình yêu, Moon Byulyi hôn nhẹ lên trán của người lớn tuổi hơn rồi đứng lên tiễn người con gái ấy về phía bên kia đối diện căn hộ mình, cứ như là tiễn biệt người yêu về một mảnh đất xa xôi nghìn trùng nào đó không bằng...

x

"Cuối cùng thì cũng về rồi?"

Bằng một giọng điệu không thể nào đáng ghét hơn, Kim Yongsun quên mất nhà mình còn đang có một người chị gái đang chễm trệ ngồi trong phòng bếp gọt quả táo đỏ mọng trên tay và hỏi mình một câu hỏi như thể mình bị bắt bởi việc làm xấu xa nào đó

"Thế cuối cùng cũng đã 'ăn' nhau rồi?"

Không thấy có sự phản hồi nào, Kim Yonghee cứ thế tiếp tục độc thoại với thứ ngôn từ chát chúa mà từ trước đến nay chị vẫn thường hay làm, cốt cũng chỉ để giáo huấn con em ngáo ngơ không hiểu chuyện của mình

"Em có biết là đập chậu cướp hoa là một hành vi rất nguy hiểm đến tính mạng không? Nhất là khi em còn nhanh tay ẵm luôn cả người yêu nhà người ta vào cả giường ngủ trong khi vẫn ý thức được mình đang hành động gì? Chị nghĩ em nên trực mắt chứng kiến một Jung Wheein độc tài đến đáng sợ thế nào khi dám đụng đến đồ của con bé đó! Thôi thì, chuyện cũng đã lỡ, hãy để cho nó ngủ say như cái cách em hay ngủ trước mỗi lần hẹn chị đi chơi đi!"

Đặt nốt miếng táo tinh tươm cuối cùng xuống đĩa, Kim Yonghee cầm lên một miếng nhai cái rộp rồi đẩy về phía Kim Yongsun. Cô em gái ngại ngùng nhìn một hồi rồi cầm cả đĩa từ từ đi ra phòng khách ngồi thẫn thờ nghĩ xem mình nên xử lý chuyện này như nào cho ra dáng người lớn hơn tuổi...

x


Ở phía bên này, Moon Byulyi mới hoàn thành xong đống nồi niêu xoong chảo bát đùa chất đồng từ mấy ngày trước, vừa đi vừa húyt sáo như thể mới lập được một chiến thắng vang dội, cô lục tìm chiếc điện thoại trong túi rồi nhẹ nhàng bật nguồn lên

17 cuộc gọi nhỡ

Jung Wheein có khác

Từ tối qua cho đến 10 giờ sáng nay, em người yêu hiện tại của Moon Byulyi đã không ngần ngại nhấc máy gọi cho cô cả chục cuộc, nhưng lại không có dũng khí để đối diện với cô dù chỉ là một giây. Chuyện tối qua là lỗi do em ấy và cô đây vẫn đang đợi một câu xin lỗi chân thành để rồi bỏ qua mọi thứ và lại vẹn nguyên như ban đầu. Hãy coi như Kim Yongsun là một vết nứt nhỏ mà chị ấy vô tình len vào được trong khi cô đang rất cô đơn và cần người tâm sự. Moon Byulyi cũng không trách cứ gì hết vì cô biết mình là người đã say rượu và lôi con nhà người ta vào đống chuyện tình yêu rối như tơ vò này, Kim Yongsun xứng đáng được trân trọng nhiều hơn nhưng không phải là một Moon Byulyi của hiện tại hay thậm chí là của quá khứ hoặc sau này. Cô đã làm chị tổn thương quá nhiều và cô cũng không muốn vì chuyện này mà Jung Wheein lại làm tổn thương chị chỉ vì đây là lỗi do cô. Moon Byulyi ngồi yên đúng một phút rồi không chần chừ gì mà nhấn vào dãy số quen thuộc

"Alo? Em gọi chị gì vậy? Chị để quên điện thoại trong túi..."

x

Jung Wheein - tiểu thư của chủ tịch tập đoàn có hàng chuỗi các công ty lớn nhỏ làm về thời trang và trang sức, cao cao tại thượng và chưa lần nào phải cúi mặt xuống xin lỗi một ai, cô thích thì làm mà không thích thì cũng không ai bắt cô được. Nhưng giờ đây, trong giây phút tĩnh lặng này, cô phải e ngại nói ra lời xin lỗi tử tế vì những hành vi ngông cuồng của mình đối với chị người yêu cách tận 3 tuổi, Moon Byulyi. Chị ấy vốn đã là một hình mẫu lý tưởng trong mơ của Jung Wheein khi còn mới là một cô bé học mẫu giáo, và cảm giác có được hình mẫu mà mình bao lâu nay tìm kiếm là một cảm xúc hạnh phúc trào dâng khó tả, chỉ miễn sao giữ được chị ấy, vẫn còn được chị ấy yêu thương và che chở thì tất cả mọi thứ trên cuộc đời này Jung Wheein đều nguyện làm cho chị tất. Vì cô đã được nghe kể về mối tình đầu tiên và cũng là mối tình dài nhất mà Moon Byulyi từng có, với một người mẫu nổi tiếng làm cho một phần nhánh công ty cha cô, người ấy đã từng làm cho Moon Byulyi trông có vẻ mạnh mẽ này yếu đuối đến cả trăm nghìn lần. Đã bao nhiêu lần cô từng nhìn thấy chị khóc khi cứ ai đó vô tình nhắc đến tên người con gái ấy, hai năm tuổi trẻ không phải là dài nhưng cũng chẳng hề ngắn, nhất là với tình yêu rung động đầu tiên. Cứ miễn là cái tên ấy, mặt Moon Byulyi sẽ nhăn nhúm cả lại và cả ngày chị ấy sẽ đều cau có, Jung Wheein đã không biết bao nhiêu lần gặng hỏi về mọi người xung quanh, hoá ra tên người ta là Kim Yongsun

Moon Byulyi và Jung Wheein không hề gặp nhau thường xuyên, chỉ là một vài lần tình cờ công ty của Jung Wheein hẹn nhau ở cùng một nhà hàng ăn Hàn Quốc bên Mỹ trùng với công ty quản lý của Moon Byulyi. Lần đầu tiên cô chạm mặt chị ấy là khi tất cả mọi người đang ra thanh toán, một bóng lưng với chiếc áo in số 22 màu tím vô tình dừng lại trước quầy quá đột ngột làm Jung Wheein đâm sầm rồi lảo đảo mất mấy giây, và trong mấy giây ấy cô tình cờ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp hình mẫu lý tưởng của mình và rồi ngay lập tức đổ rầm bởi cả giọng nói trầm ấm ấy

"Xin lỗi, bạn có sao không?"

Từ đó, Jung Wheein luôn khao khát mãnh liệt được gặp lại chiếc áo in hình số 22 với mái tóc tím và chiếc mũ LA trắng tinh, với một vết sẹo nhỏ bên lông mày phải và nốt ruồi xinh xắn bên lông mày trái. Có lẽ đó cũng là duyên phận của cả hai khi mà mỗi lần đến nhà hàng đó, cả hai lại vô tình chạm vào nhau và lại vô tình nói những lời xin lỗi ngại ngùng. Rồi khoảng tầm vài tháng sau thì Jung Wheein mới mạnh dạn hỏi tên và số điện thoại của đối phương vì thực sự họ chạm mặt nhau quá nhiều lần

"Moon Byulyi, 013XX - 5XX - XX12"

Và phải tầm hơn một năm mấy tháng sau đó, họ mới thực sự đến với nhau là tư cách người yêu



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net