to: Kim Yong Sun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nay tôi 20 tuổi. Đã 5 năm trôi qua kể từ ngày tôi mất mẹ. Năm ngoái, trong lúc đang chuyển nhà, tôi vô tình tìm thấy một quyển sổ cũ trong ngăn tủ, trên tấm bìa đen phủ một lớp bụi mỏng, trước giờ chưa từng thấy qua.

Tôi hiếu kì mở ra xem thì mới phát hiện ra, đây là nhật kí của mẹ tôi khi còn trẻ.

Mở đầu là một đoạn mẹ tôi tự giới thiệu về bà ấy của tuổi 25, với tương lai mờ mịt và một khát vọng tình yêu to lớn.

"Tôi tên là Moonbyul Yi, năm nay 25 tuổi, từ ngày 17 tháng 8 năm 1999 bắt đầu làm việc tại khu vực rừng núi Juwangsang ở Cheongsong, thuộc tỉnh Gyeongsangbuk. Tính tình tôi không được tốt lắm, có nhiều tật xấu như là hút thuốc, đánh nhau, bỏ nhà, bỏ học, trình độ văn hoá không được cao lắm, ăn nói có hơi thô lỗ, lại hay nóng giận. Thiếu quyết đoán, ham hư vinh, lòng tự trọng cao, có chết cũng muốn giữ thể diện, nhưng lại không có tiền. Giao tiếp kém, làm việc gì cũng không ra hồn, thiếu kinh nghiệm sống. Có thể nói 25 năm sống trên đời thật uổng phí, cái gì cũng không làm được.
Nhưng về phương diện tình cảm, có thể coi là có chút kinh nghiệm. Người ta thường nói, đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Phải, tôi thích phụ nữ, tôi chính là không thể cùng với đàn ông có cuộc sống hôn nhân. Cho đến thời điểm hiện tại, tôi đã trải qua hai mối tình sâu đậm, nhưng cuối cùng đều là không có kết quả. Bởi vì quá si tình, hoặc chính là gây phiền phức cho đối phương, tôi đã chịu nhiều thiệt thòi từ hai mối tình đó. Sau này nhất định phải phát huy sở trường và khắc phục khuyết điểm."

Trước khi gặp mẹ hai của tôi, mẹ tôi đã trải qua hai mối tình, nhưng đều tan vỡ. Năm 2003, bà quen mẹ tôi, một người con gái xinh đẹp, lương thiện và ngây thơ. Bà từng kể, hai người quen nhau qua mai mối của bạn bà, tìm hiểu rồi bén duyên. Nhưng vì vướng bận công việc, hai người gặp nhau thì ít, xa nhau thì nhiều. Chỗ bà làm việc cũng không có sóng và cả điện thoại, vậy nên bà thường gửi gắm tâm tư, nỗi nhớ cho mẹ hai tôi vào những bức thư và cuốn nhật kí.
Sau đây là một trang nhật kí viết vào năm 2005, sau khi tôi được nhận nuôi, được chắp bút bởi một người phụ nữ vừa mới trở thành người mẹ trẻ, ghi lại nỗi nhớ gia đình và người mình yêu.

"Mấy ngày hôm nay em làm cái gì cũng không nên hồn, tại sao vậy? Bởi vì mấy ngày này thời tiết đặc biệt ấm áp, em muốn tìm một chiếc xe chở chị và cả con của chúng ta đến nơi này ở một thời gian, nhưng người không ở đây, vậy nên không thể như ý nguyện.
Em thật sự rất nhớ chị và con, chỉ hận không thể lập tức đón hai người qua đây để bày nỗi nhớ nhung. Cảm giác chờ đợi thật sự rất khó chịu!
Tối ngày 22 tháng 9 năm 2005"

Mẹ hai tôi là con gái út trong nhà, được nuông chiều từ bé, lại vô cùng xinh đẹp, mẹ tôi đối với là bà cực kì yêu thương, nâng niu. Khi bà ngỏ ý muốn kết hôn với mẹ tôi, gia đình đã phải cãi nhau một trận lớn. Thật may, một phần vì nhà bà là gia đình có học, bố mẹ bà lại từng du học tại Châu Âu. Và một phần nữa, là tình yêu của mẹ tôi dành cho bà đã chứng minh điều đó cho cả gia đình bà ấy. Và thế là họ được chấp thuận, về chung một nhà.

Sau khi kết hôn, mẹ tôi cũng biết kiềm chế tính tình nóng nảy của mình. Sau đây là một bức thư xin lỗi sau khi bà ấy cãi nhau với mẹ hai tôi. Bức thư tràn đầy tình yêu thương của một người phụ nữ trẻ tuổi, có trách nhiệm đối với vợ mình. Những lời bà viết khiến tôi vô cùng xúc động:

"Yong Sun à, em xin lỗi, nếu như sau này chúng mình nghèo khó, chị sẽ ở nhà, còn em sẽ ra ngoài làm việc, kiếm tiền. Mua được một cái bánh bao hay một bát cháo, chị một nửa, em một nửa. Nhưng em nghĩ tương lai của chúng mình chắc sẽ không đến bước đường đó đâu, chị nhỉ? Yong Sun à, chị hãy tiếp tục tin tưởng em nhé, em sẽ không để chị phải chịu khổ, con của chúng ta cũng không phải chịu khổ. Chị tin em chứ?
Kí tên, Byul Yi của chị."

Lật đến trang cuối, là một bức thư hồi âm của mẹ hai tôi.

Chữ nhỏ là phần trả lời của mẹ hai tôi. Một người thì chăm chỉ viết, một người thì nghiêm túc đọc. Tất cả đều là để vun đắp cho một tình yêu viên mãn với niềm hi vọng có thể dựa vào nhau suốt quãng đời còn lại.

Tuy rằng nhìn bề ngoài có vẻ giữa hai người tồn tại rất nhiều mâu thuẫn. Một người nhìn thì cục cằn, lạnh lùng, người còn lại thì hiền lành, tỏa nắng. Mà khi đó đúng là mẹ tôi có nhiều chỗ không tốt, cãi nhau sẽ mắng chửi người khác, mẹ hai tôi thậm chí còn cho rằng sau này rất có thể bà ấy sẽ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mình, nhưng trên thực tế, mẹ tôi thuộc tuýp ngoài lạnh trong nóng. Cãi nhau xong sẽ chủ động xin lỗi, thậm chí tìm cách dỗ mẹ hai tôi vui.

Chỉ đến khi tôi dần lớn lên và hiểu chuyện, hai người họ mới bắt đầu mang dáng vẻ phụ huynh đích thực, không còn tuỳ tiện bộc lộ cảm xúc như khi trẻ nữa. Một người thì trầm ổn trưởng thành, một người thì dịu dàng đảm đang. Giống như bao cặp phụ huynh khác, họ cũng suy nghĩ làm sao để sống qua ngày, làm sao để lấy mình làm gương, dạy dỗ con cái một cách đàng hoàng và làm sao để gia đình luôn tràn đầy yêu thương nhất có thể.

Cứ như vậy, một nhà ba người chúng tôi cùng hạnh phúc trải qua quãng thời gian 15 năm quý giá mà ngắn ngủi.

Chúng ta đều chỉ là những người bình thường. Bố, mẹ của chúng ta cũng như vậy, đứng trước hiện thực cuộc sống, dẫu cho là ai cũng đều phải bất lực.

Ngày 19 tháng 11 năm 2015 dương lịch, vào mùa đông năm tôi 15 tuổi. Mẹ tôi hi sinh trong một lần thực hiện nhiệm vụ, vĩnh viễn âm dương cách trở với tôi. Buổi tối hai ngày trước khi vụ việc xảy ra, bà vẫn còn gọi điện cho tôi, dặn tôi ở nhà phải nghe lời mẹ hai, nói mẹ hai tôi là người không giỏi dạy dỗ trẻ con, tôi phải thông cảm cho bà. Bà còn bảo, chúng ta đều là mong muốn hạnh phúc, vì thế hãy yêu thương lẫn nhau, dẫu có ra sao đi nữa. Tôi khi ấy nghe không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý với bà, không ngờ rằng sau này thực sự chỉ còn hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống.

Đây là nhật kí của mẹ tôi, là những dòng văn lưu lại một quãng thời gian tuổi trẻ của bà. Sau bao nhiêu năm, giờ mỗi lần nhìn lại nước mắt tôi đều chảy không ngừng. Tôi hi vọng kiếp sau vẫn có thể làm con của hai bà, để chúng tôi có thể tiếp tục hạnh phúc bên nhau.

Năm nay là sinh nhật lần thứ 46 của mẹ tôi
Nếu như bà vẫn còn sống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net