Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lo lắng thì lo lắng nhưng cuối cùng vẫn cần phải ngủ trước. Cho nên sau khi dọn dẹp đống quần áo và dựng lại giá treo, tôi đã ép thằng Pi lên giường ngủ cho bằng được.

Và vì nguyên nhân nào đó mà tôi không chắc chắn, nó đã đồng ý. Kể cả việc tôi xin được nằm trong phòng ngủ để khi nó cần gì thì tôi ở đó sẵn rồi. Không cần tự mình phải lấy đồ nữa.

Biết là nó vẫn giận, thậm chí còn chẳng muốn cho đụng vào người nhưng chuyện nào ra chuyện đó thôi.

Tôi lấy một cái chăn khác ra trải bên cạnh giường, sau đó với lấy gối của mình rồi nằm xuống. Và để phòng hờ thì tôi chỉ tắt đèn phòng nhưng vẫn để đèn ngủ.

Ánh sáng nhàn nhạt rơi xuống người Pi. Nhìn nó mệt lả đi rồi. Nhưng trước khi nó rơi vào giấc ngủ, tôi vẫn nghiêm túc nhắc nhở:

"Nếu thấy đau, phải nói với tao ngay."

Thấy nó gật đầu tôi mới nằm xuống. Chờ tới khi tiếng hít thở của thằng Pi đều và nhẹ hơn, tôi mới dám buông lỏng tinh thần, cũng từ từ chìm vào giấc.

.

Tới hôm sau thì trời mưa lớn. Rõ ràng lúc ra khỏi nhà trời vẫn còn nắng đẹp nhưng mới đầu giờ sáng thời tiết đã thay đổi rồi.

Thằng Mork bước ra khỏi xe, hơi khựng lại vì không biết sẽ phải làm gì tiếp theo.

Đúng thôi mà. Vẫn còn đang trong lúc giận dỗi nên vậy đó. Lúc sáng khi theo nó lên xe tới trường, cả quá trình đều là cái thân nhỏ bé này tự vận động mà.

Còn giờ thì trời mưa quá to, nếu đi theo thằng Mork, lông trên người ướt nhẹp cho xem. Hớiiiiii, sao mà phiền phức thế không biết. Cái mớ lông lá vướng víu này. Mẹ nó đúng nghiệp chướng luôn.

Cuối cùng vẫn là để thằng bác sĩ tương lai bế vào trong khoa. Không phải yêu thương gì. Làm boss thì phải được sen cung phụng thôi.

Cut cut cut.

Nhưng xui xẻo của thằng Pi vẫn đang tiếp tục đây này. Biết sao không? Vì trời mưa lớn đấy. Mưa lớn thì tắc đường. Và giáo viên của nó bị kẹt xe không tới được. Nên toàn bộ buổi sáng nó sẽ phải ở trong phòng lab.

Ô hổ, đồng nghĩa với việc thằng Pi này sẽ phải lang thang cả buổi luôn ạ. Sony Pictures có Spider Man noway home thì Bangkok có Pi noway home na krub~

"Pi này. Mày ráng chịu một chút nhé. Tao sẽ treo balo bên ngoài và mày chịu khó ngủ một lúc được không?"

"Tao sẽ nhờ Meen tới đón mày."

Thôi được rồi. Tao sẽ ngủ một chút. Dù sao đêm qua cũng không ngon giấc.

Vậy là lê thân mình chui vào trong balo để thằng Mork dựng ở cạnh cửa phòng. Sau đó nó khoác áo choàng lên. Có vẻ nó còn muốn nói gì đó vì nhìn mặt có vẻ khẩn trương.

Kệ thôi. Tôi nhắm mắt lại coi như không thấy.

Trong lúc mơ mơ màng màng thì trời đất bỗng dưng đảo lộn. Mở lớn mắt nhưng xung quanh lại tối om.

Ủa? Alo? Ngủ tới tối luôn hay gì? Thử duỗi người thì...

Hới! Thằng con trâu nào kéo khoá balo vào vậy hả?

Tiếp tới lại bịch một cái, tôi ré lên.

Đau!

.

Mork.

Tôi vừa phải hỗ trợ giáo sư khi ông ấy cần trợ giúp để làm thí nghiệm. Mới trở về chỗ ngồi thì thấy điện thoại trên mặt bàn phát sáng. Nhưng vẫn cần trả lời nốt câu hỏi nên phải mất một lúc mới có thể xem được.

Toàn bộ đều là tin nhắn của Meen. Có gì mà Meen nhắn cho nhiều vậy nhỉ? Tôi nhíu mày mở ra xem.

P'Mork. Em tới rồi này.
Anh vào học rồi à?

P'Mork anh treo balo ở chỗ này à? Nhưng sao em không thấy ạ? - Đính kèm hình ảnh.

P'Mork P'Pi đâu?

P'Mork. Anh để balo ở đâu vậy? Em gọi sao anh không nghe máy?

P'MORK? P'PI ĐÂU Ạ?

Em không thấy P'Pi đâu cả ạ. Anh gửi cho ai à?

Em phải về lớp đây ạ.

Liên lạc lại cho em nha.

P''Mork. Anh thấy P'Pi chưa?

...

Tôi đứng bật dậy ngay sau tin nhắn thứ hai. Gấp gáp tới mức ngắt lời giáo sư đang nói chỉ để xin ra ngoài.

Vị giáo sư người nước ngoài không vui lắm, ông ấy cau mày nhìn tôi một hồi rồi phất tay.

Biết là bản thân đã mất lịch sự và làm ảnh hưởng đến buổi học của người khác nhưng tôi không thể tin là chiếc balo đã biến mất.

Tôi đi vòng vòng xung quanh khu vực phòng lab. Xông cả vào phòng của sinh viên năm cuối đang sử dụng. Chạy dọc cầu thang, thậm chí nhoài người ra cửa sổ trên hành lang như muốn xới tung toà nhà chỉ để tìm thằng Pi.

Nhà vệ sinh nam không có. Tôi không thể vào nhà vệ sinh nữ được nên khá sốt ruột. Sau đó có mấy sinh viên nữ định vào trong liền bị tôi túm lại nhờ vả.

Dĩ nhiên là dù thấy kì quặc nhưng sinh viên đều biết tôi và PiPi nên sẵn lòng kiểm tra giúp. Tới khi họ bước ra với hai tay trống không tôi càng thêm khẳng định, mọi thứ xong rồi.

Tôi cố nuốt một ngụm nước bọt. Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Meen.

"P'Mork..."

Meen bắt máy khá nhanh nhưng giọng nhỏ vô cùng, hẳn là em trai tôi đang phải học.

"Meen. Pi ở chỗ em chứ?" Họng tôi phát đau, khó khăn lắm mới thốt lên câu. Dự cảm chẳng lành bắt đầu bủa vây toàn thân.

"Không có. Em còn hỏi anh nữa đó. P'Pi không ở chỗ anh hả?"

Tôi không nhớ mình nói với Meen cái gì nữa. Chỉ nhớ bản thân như phát điên mà gọi:

"PI!"

Tôi hốt hoảng hô lên mấy lần. Nhưng không có tiếng meo meo nào đáp trả. Thay vào đó là một loạt các khuôn mặt ngó ra để xem ai vừa làm ồn. Thậm chí giáo viên cũng đã nhắc nhở tôi. Họ tặc lưỡi, lắc đầu và thở dài khi một sinh viên như tôi lại đang gây rối như một đứa không biết cư xử.

Nhưng tôi chẳng nghe được những lời răn dạy đó nữa. Tôi thấy tay mình run lẩy bẩy, toàn thân lạnh toát như bị dìm xuống nước. Hô hấp cực kì khó khăn.

Trời bên ngoài vẫn mưa nên không thể nào có chuyện thằng Pi sẽ ra ngoài cả. Hoặc nếu có đi, chiếc balo còn phải nằm yên ở đây với tờ giấy note được tôi gài vào.

Nhưng cả balo, lẫn thằng Pi... đều không có ở đây.

Tôi chạy ra khỏi toà nhà, bất chấp những giọt mưa tát vào mặt, chạy tới bãi để xe. Cửa xe tôi vẫn khoá, và bên trong... hẳn rồi. Không có người mà tôi muốn tìm.

"PI! MÀY Ở ĐÂU HẢ?"

Người tôi ướp nhẹp, nước mưa theo trán chảy thẳng vào mắt tôi. Mẹ kiếp. Nó rát. Biết là khóc thì không có tác dụng gì nhưng khốn nạn thay, tôi không thể dừng lại được.

Tôi đổ gục xuống, giận dữ đấm thật mạnh một cái lên nền xi măng. Cứ nghĩ tới không biết thằng Pi đang ở đâu mà trái tim lại quặn lên đau đớn.

Tự trách bản thân đã quá sơ ý và bất cẩn. Lẽ ra tôi nên tự mình đưa thằng Pi tới chỗ Meen. Hoặc ngay từ đầu nên để nó ở nhà ngủ bù chứ không phải gọi nó theo vì hôm nay có tiết học chung của hai khoa. Chứ không phải mang nó tới rồi chẳng thèm để ý ngó ngàng.

Sự ích kỉ trong lòng đã khiến tôi cư xử tồi tệ tới mức chấp nhặt với thằng Pi vậy hả? Chỉ vì nó giận mình mà muốn dỗi ngược lại. Kết quả thì sao?

Nó-biến-mất.

Làm ơn nhé Pi.

Làm ơn. Mày đừng có xảy ra chuyện gì đấy.

Tao xin đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net