college au [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: College AU, slow burn, no smut, soft Techno, enemies to lovers.

------------------------------------------------------------

- Tớ phải bỏ thời gian quý báu của mình ra để giải quyết mấy cái thứ ngu ngốc này!
Dream nói to, mặc cho hai người bạn Sapnap và George kia có trêu chọc thế nào.
Câu chuyện có thể nói gọn là Tubbo và Tommy đã bị ghi tên vào danh sách đen của trường rất nhiều lần và bây giờ hai đứa nhỏ lại quậy phá làm vỡ bể cá của lớp. Hiệu trưởng đã đưa kiến nghị và phụ huynh của hai đứa phải đến để nghe những lời mắng vốn từ giáo viên. Và nó có liên quan đến Dream. Vì anh là anh trai của cả hai đứa trẻ tên Tubbo và Tommy.
Tuy nhiên anh cũng là một sinh viên đại học và ngày mai là ngày khoa anh có một kì thi. Thay vì có thể ở nhà học bài và chuẩn bị cho nó thì Dream phải đi lên trường tiểu học và trình diện với giáo viên.
- Không sao đâu Dream, tớ nghĩ cậu vẫn sẽ qua được thôi. Cậu là một trong những đứa học giỏi nhất khoa mình đấy.
Đó là Sapnap, cậu ta nhỏ hơn Dream vài tuổi nhưng được nhảy lớp nên hiện tại cũng nôm na gọi là bạn học. Vâng, bạn thân.
- Có lẽ cậu đúng. Nói gì đi nữa, tớ sẽ cho hai đứa nó một trận.
George và Sapnap phá lên cười, cả hai lại bắt đầu trêu chọc Dream. Sao cũng được, anh quen với chuyện này và nó không khó chịu cũng chẳng phiền. Nó vui hơn cả những gì anh có thể tưởng tượng.
- Mà nè, dạo này nhìn cậu có vẻ không được tốt lắm. Tiền thu nhà lại tăng huh?
Đó là George.
Đúng rồi, điều quan trọng hơn hẳn là anh còn có rất nhiều thứ phải lo lắng. Tiền nhà, điện nước hay học phí. Đơn giản là bây giờ trong nhà chỉ còn Dream có khả năng kiếm ra tiền. Có hơi mệt mỏi. Đáng lẽ anh đã có một cuộc đời tốt đẹp hơn nếu cha mẹ anh không làm nợ nần chồng chất rồi ra đi và để con của mình trả nợ.
Nhưng anh không ghét họ, thành thật mà nói thời gian cả gia đình được ở cạnh nhau cũng rất hạnh phúc. Đôi khi trong cuộc sống ta chỉ có thể tha thứ cho nhau mà không cần nhắc đến tội lỗi.
- Không hẳn, chỉ là...
- Technoblade???
Sapnap nhảy lên trước mặt Dream rồi nói tên của một người.
Và cậu ta đúng đấy. Vấn đề ở đây là anh chàng Technoblade cùng khoa của Dream. Người luôn đứng nhất trong hầu hết tất cả kì thi mà không cần cố gắng. Anh cảm thấy ghen tị với tài năng của Techno và gia đình của hắn ta. Một gia đình ấm áp và hạnh phúc. Thậm chí là giàu có, anh nghĩ vậy.
Nhưng Dream không ghét Techno chỉ vì những thứ đó. Anh ta chỉ ghét bản thân mình vì quá ngu ngốc. Nếu như Dream có thể đứng nhất, anh đã có rất nhiều cơ hội. Thậm chí là được học bổng cao hơn. Nhưng anh không. Vì anh quá ngu ngốc.
- Tớ đã cố gắng. Và Techno thông minh hơn, cậu biết đấy.
- Cậu biết đấy, cậu chỉ đứng thứ hai có 6 lần thôi mà.
- Nhưng đó là rất nhiều tiền. Cho Tommy và Tubbo.
Sapnap cười trừ, cậu chỉ biết duy nhất một thứ để an ủi người khác đó là ôm. Và không biết Sapnap đã trao nó cho Dream biết bao nhiêu lần rồi.
- Sẽ ổn thôi, Dream.
- Yeah.

------------------------------------------------------------

- Đây là lỗi của anh nữa. Nên cứ thả lỏng đi.
Dream thở dài, anh và hai đứa em của mình đang ngồi trong phòng giáo viên đợi giáo viên chủ nhiệm của cả hai đến và nói chuyện. Nhưng đã 10 phút trôi qua và anh vẫn chưa thấy mặt thầy giáo đó ở đâu. Tuy nhiên đây cũng là thời gian khá tốt khi lâu rồi anh mới ở riêng với Tommy và Tubbo.
Nhưng thật lạ làm sao, cả hai đứa em trai của anh đều rất ngoan ngoãn. Tubbo ngồi im và nắm lấy tay anh, còn Tommy có hơi ồn ào nhưng ít nhất nó không quậy phá như những lời đồn. Anh tự hỏi đó có phải là giả vờ hay không. Nhưng có lẽ lâu rồi tụi nhỏ mới ở riêng với anh trai của mình nên có chút cảm động chăng?
- Giáo viên chủ nhiệm của hai đứa tên gì nhỉ? Wilbur gì đó đúng không?
Tubbo gật đầu nhưng cậu nhóc vẫn giữ im lặng.
Còn Tommy thì bỏ đi, nói nhiều lắm.
- Đúng rồi, Wilbur Soot. Em nghe bảo nhà thầy ấy giàu dữ lắm! Nhưng cứ bắt nạt em thôi. Đúng là đồ hung dữ.
Dream liếc Tommy sau khi nghe cậu bé nói về giáo viên của mình. Và có vẻ cậu nhóc cũng biết sợ đấy.
Đột nhiên Dream nghe thấy tiếng cửa mở và nhìn thấy một người đàn ông khoảng chừng 26 tuổi. Mắt, tóc nâu sẫm và mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt với quần jean. Nhìn mặt có vẻ đúng như những gì Tommy nói đấy, ra chất công tử nhà giàu phết.
Dream đứng lên và bắt tay với người kia, sau đó lại ngồi xuống. Không quên nhắc hai đứa nhỏ chào thầy giáo của mình.
- Ồ tôi xin lỗi vì hơi chậm trễ. Anh trai của Tommy và Tubbo, cậu Dream đúng không?
Dream gật đầu.
- Tôi nghĩ cậu đã nghe về lí do tại sao em trai cậu phải lên đây đúng chứ?
- Vâng tôi biết. Vậy thầy sẽ giải quyết thế nào?
Wilbur nghiêng đầu, nhìn vào Tommy và Tubbo sau đó mỉm cười nhẹ nhàng với hai đứa. Anh ta lấy ra từ tệp hồ sơ của mình một lá thư nhỏ. Nhìn khá quen thuộc đấy, nhưng Dream không nhớ là đã gặp nó ở đâu.
- Thật ra Tommy và Tubbo không quậy phá lắm đâu. Tôi nghĩ là do cái này chăng?
Anh ta đưa cho Dream lá thư.
Như đã mong đợi, Dream mở nó ra và đọc. Đó là nét chữ của Tommy và Tubbo, anh biết, vì anh từng dạy học cho tụi nhỏ khá nhiều.
Còn về nội dung, anh có lẽ đã hiểu vì sao hai đứa lại làm vậy. Chỉ đơn giản là muốn có được sự chú ý từ Dream. Có lẽ anh đã chú tâm quá nhiều vào việc kiếm tiền của mình mà quên mất gia đình.
Anh quay sang Tommy và Tubbo, xoa đầu hai cậu nhóc và cười nhẹ.
- Nếu còn làm nữa thì ta sẽ gặp rắc rối đấy. Nếu muốn thì em có thể nói ra.
- Hiệu trưởng đã đồng ý để cho Tommy và Tubbo có cơ hội sửa đổi. Tôi nghĩ cậu có thể dành một ít thời gian để ở cùng hai đứa nhỏ mà đúng không?
Nhưng lần này là đến lượt Dream. Wilbur đưa tay ra và xoa đầu anh. Có lẽ thầy giáo này biết anh là một sinh viên, nhưng một việc thế này có thể sẽ gây khó chịu đấy.
Riêng Dream, anh không khó chịu.
Đã bao lâu rồi anh mới cảm nhận được hơi ấm thân quen.
- Cảm ơn anh.

- Nhưng Tubbo và Tommy vẫn có lỗi nên hai đứa sẽ bị cấm túc trong 2 tuần.

- Trời ơi Dreamy anh đừng như tên khốn đó chứ!!!

- Này này này, không được nói vậy với thầy giáo nhé.

------------------------------------------------------------

Dream cùng Tommy và Tubbo đã đón xe buýt về nhà. Anh lên phòng dọn đồ đạc một tí, có lẽ là 30 phút hơn, anh nghĩ vậy. Và khi quay xuống thì cả hai đứa nhỏ đều ngồi xem ti vi một cách chăm chú. Dream còn bài thi, nhưng anh cũng cần dành thời gian cho gia đình, vì thế anh quyết định ngồi cùng hai cậu em trai và xem ti vi. Dream không biết cuộc sống của mình sẽ trôi qua như thế nào. Anh đã đóng tiền nhà và tiền điện nước của tháng này nên cũng chẳng lo lắm. Dù vậy, chi phí sinh hoạt của ba đứa lại chẳng lớn lao là bao.
Anh mệt mỏi khi phải làm một người như thế. Những có lẽ đó là bản thân anh, cứng đầu, không chịu nghỉ ngơi và chỉ cố chấp lo cho người khác. Anh nhớ cha mẹ mình, thật đấy, họ rất tốt, ấm áp và vĩ đại. Tuy nhiên họ cũng thất bại nữa.
- Dreeeeeeeeee
Tommy rên rỉ một tràng dài. Kéo mạnh tay anh và bấu chặt vào nó. Dream nhìn qua, hình như cậu nhóc đang cầm một quyển tập gì đó.
- Sao đấy?
- Không biết làmmmmm
Cậu nhóc chỉ tay vào một bài toán trong quyển tập nhỏ. Dream có hơi thắc mắc khi tại sao hôm nay Tommy lại ngoan đến thế. Bình thường nhóc ấy chỉ toàn cầm theo hai cái đĩa nhạc quý giá của mình rồi chơi với nó thôi.
Anh lại nhìn qua Tubbo, thằng nhóc có làm bài tập đâu nhỉ?
- Em có bài tập à? Còn Tubbo thì sao?
Dream gặng hỏi.
- Chỉ có cậu ta mới được thầy giáo đặc biệt trao tặng cho bài tập về nhà nhiều hơn các bạn khác thôi anh à.
Tubbo trêu chọc, cậu tắt ti vi đi vì tiếng ồn. Tubbo không phải là một đứa trẻ thích ồn ào, Dream cũng vậy. Nhưng Tommy thì có.
Dream cười trừ, anh kéo Tommy tới ngồi cạnh mình và bắt đầu công việc làm thầy giáo của anh. Tất nhiên là Tubbo sẽ ghen tị, nên cậu nhóc kéo kéo áo Dream để được sự chú ý từ anh.
- Lại đây nhé?
Dream ôm Tubbo vào lòng, để cậu nhóc ngồi trên đùi mình. Một tay anh vòng qua Tubbo, một tay anh lại chỉ bài cho Tommy. Có lẽ đây là một bầu không khí ấm áp ít khi nào căn nhà này có được.
Nhưng từ hôm nay, nó sẽ trở lại.

30 phút trôi qua

- Hong hiểu!

Dream đau đầu vì chính em trai của mình.

Tubbo cười vào mặt Tommy một hồi lâu.

Tommy đánh anh mình và Tubbo một cái.

------------------------------------------------------------

Hôm nay là ngày anh phải đi thi. Anh phải đi thi. Đi thi. Đi thi!
Dream thức dậy từ sáng sớm theo một thói quen vốn có. Chắc khoảng chừng 4 giờ sáng, anh đoán thế. Vì lúc này mặt trời vãn còn lấp ló dưới chân đồi. Dream có một khả năng đoán giờ giấc khá tốt. Anh cần phải có khả năng đó. Vì cuộc đời lúc nào cũng cần đến thời gian. Đôi khi anh chỉ cần nhìn lên mặt trăng để biết mình có về nhà trễ hay không. Nhìn lên để biết anh có tăng ca quá giờ hay không. Và nhìn lên để biết rằng đã đến lúc về nhà.
Anh nhanh chóng rời giường và làm vệ sinh cá nhân, sau đó chạy xuống bếp. Lấy những gì có thể ăn được trong tủ lạnh ra và bắt đầu làm bữa sáng cho cả hai đứa nhỏ còn ngáy ngủ trên phòng. Lúc anh làm xong hết tất cả là khoảng 6 giờ, anh đoán. Bao gồm cả việc gọi Tommy và Tubbo xuống ăn sáng, dọn phòng và xếp cặp học cho hai đứa.
- Anh không ăn sáng sao Dreamy?
Tubbo quay sang hỏi anh trai mình, người đang dọn bếp và rửa bát đĩa.
- Anh ăn rồi, ăn trước mấy đứa cơ.
Nói dối đấy. Dream chưa ăn gì cả, vì anh cứng đầu và ích kỷ, nhớ không? Anh ích kỷ với bản thân mình và cứng đầu với sức khỏe của mình. Thật kì lạ khi rất lâu rồi Dream chưa bị bệnh, nhưng cũng thật may mắn đối với anh. Vì anh chưa sẵn sàng nhìn thấy Tommy và Tubbo lo lắng quá nhiều cho anh.
30 phút trôi qua, cả Tommy và Tubbo đều đã chuẩn bị xong hết. Xe buýt đón bọn trẻ đi học cũng đã đến trước nhà anh. Hai đứa em quay lại chào anh và chạy thẳng đến xe buýt.
Và đến lúc anh phải lo lắng rồi đấy.
Dream mở điện thoại lên, đó là 6 giờ 40. Anh còn 10 phút để chuẩn bị và 10 phút để đến trường đại học. Dream tranh thủ điện thoại đến cho Sapnap và George, anh không hiểu tại sao nhưng chỉ muốn đảm bảo là hai người bạn của mình sẽ chuẩn bị đúng giờ để cả ba đi cùng nhau đến trường.
Lúc anh rời khỏi nhà là 6 giờ 45 phút.
Anh đóng cửa phòng, đảm bảo rằng đã tắt hết điện nước trong nhà và khóa cửa ngoài rồi nhét chìa khóa vào túi. Tommy và Tubbo có giữ hai chiếc chìa khóa khác nên anh không cần phải để nó ở trước cửa nữa. Có hơi nguy hiểm, thật đấy.
- Uầy hôm nay nhìn cậu vẫn mệt mỏi. Chưa ăn sáng sao?
Anh đoán được đó là giọng nói của Sapnap. Dream và cậu bạn này gần nhà nhau nên việc cậu ta bất thình lình xuất hiện cũng chẳng xa lạ gì nữa. Chỉ có Tommy và Tubbo đôi khi lại bị dọa sợ.
- Chẳng phải Sappy Nappy cũng như vậy sao?
Dream trêu chọc rồi rời khỏi sân nhà, cùng Sapnap dạo bước trên đường. Anh nhìn qua, thấy cậu bạn vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài. Thức khuya chơi game chắc luôn.
- Thức khuya không tốt cho sức khỏe.
Dream huỵch Sapnap một cái, để cho cậu bạn tỉnh lại một chút. Nó luôn hiệu quả khi mà Dream cao hơn Sapnap khá nhiều.
- Cậu cũng vậy đấyyyyyyy
- Có lẽeeeeeeeee
Bỗng nhiên từ đâu George chạy đến và đẩy cả hai người trước mặt mình.
- Nàyyyyyyyy

- GEORGE!!

- Biết cảm giác đó chưa hả anh bạn?

Một vài phút sau cả ba đều đã đến kịp phòng học. Xung quanh có nhiều sinh viên phết. Bình thường chỉ thấy được một vài người. Chắc do bài thi lần này là một bài quan trọng.
Nhưng điều làm anh quan tâm là chẳng ai có gan dám ngồi bên cạnh Technoblade cả. Sapnap và George được xếp vào phòng khác để thi nên Dream cũng chẳng còn lựa chọn nào mà đến cái bàn kế bên "The Blade" nổi tiếng. Cái biệt danh này phải nói từ đâu mà đến? Vì người ta đồn anh chàng Technoblade này có một gia thế cực khủng và vì vậy từng có người bắt nạt hắn. Tuy nhiên Techno đã đấm anh bạn bắt nạt xui xẻo đó một vài cú thật mạnh và sau đó anh bạn phải vào bệnh viện.
Từ đó cái biệt danh "The Blade" cứ thế mà sinh ra.
Trở về với thực tại. Dream và Techno đã nhìn mặt nhau và chẳng ai nói với ai lời nào. Anh nghĩ hắn ghét anh, thật đấy. Khi mà đôi khi sự tức giận của anh bị bắt gặp bởi Techno. Cụ thể hơn là Dream đã từng đấm vào tủ sắt đựng đồ dùng học tập của một người bắt nạt mình thật mạnh để nó móp méo chẳng ra hình dạng gì. Kế bên cái tủ đó là một cái khác, của Techno. Và Dream nghĩ vài vệt máu trên tay anh đã vô tình ray lên cái tủ của Techno.
Và từ đó Techno ghét Dream thấy rõ.
Lỗi của anh, anh biết.
Và bây giờ The Blade đang ngồi cạnh anh. Cái sự việc đó chỉ xảy ra vào khoảng 1 năm trước. Có lẽ bây giờ xin lỗi vẫn còn kịp.
- Này-
- Các em cất hết cặp sách đi nhé, thầy sẽ phát bài ngay đây.
Dream ngậm miệng ngay tại giây phút đó. Technoblade nhìn anh với vẻ mặt thắc mắc và anh chỉ giả vờ như chưa từng nói gì.
Vài phút sau, mọi người đều bắt đầu bài thi.
Tuy nhiên bài lần này có hơi khó với Dream. Anh đã không chú ý nghe giảng trong tiết của vị giáo sư này. Và anh cũng chưa chuẩn bị bài thi từ tuần trước đến nay. Lần này anh chắc chắn không thể nào lấy được hạng cao...
Ôi thật là áp lực quá.
Anh nhìn qua Technoblade, đúng như dự đoán. Hắn vẫn làm bài rất nhanh.
Nhưng anh không có thời gian quan tâm đến Technoblade. Dream quay lại làm bài của mình và thề rằng sẽ chú ý nghe giảng hơn.
Dream là một cậu nhóc khá thông minh, đối với sinh viên khác, bài thi này rất khó. Nhưng Dream vẫn có thể hoàn thành hết tất cả. Chỉ là chậm hơn Techno. Bản thân anh ta là một người thông minh. Nhưng cái tài năng ấy đã bị chôn vùi khi anh lâm vào cảnh như thế này.
Dream là người nộp bài gần cuối dù anh hoàn thành từ rất lâu. Anh chỉ đơn giản là muốn đợi Technoblade ra khỏi phòng thi trước để tránh mặt.

- Trời ơi cái bài thi như cứtttt

Sapnap vò đầu bứt tóc tức giận hét lớn với Dream và George. Cả hai người đều quen với những lời chửi thề của Sapnap nhưng còn Bad thì không.
Bad là một người bạn thân khác của Dream. Tuy không thân như với Sapnap và George nhưng anh với Bad vẫn có một tình bạn khá đẹp.
- Này này này!! Cái đồ đầu bánh nướng xốp!
- Rồi rồi rồi tớ im được chưa.
- Đúng là cũng khó thật nhỉ. Nhưng Technoblade là người hoàn thành đầu tiên.
Dream chen vào. Mặt anh có vẻ không được vui lắm.
- Đúng rồi, tớ tự hỏi tại sao mấy giáo sư lại ác đến thế.
George và Bad có vẻ làm bài khá tốt, hai cậu ta vẫn giỡn hớt với nhau như bình thường.
- Tớ đi trước nhé?
Dream cất một vài thứ vào tủ đồ của mình rồi khóa đi. Chào tạm biệt bạn bè. Anh dạo bước một mình trên hành lang, có lẽ tên Techno đó đã về nhà từ rất lâu rồi.

Thật ra Dream không về nhà như anh đã nói. Anh có một nơi để đến nhưng không phải là nhà. Đó là sân sau của trường anh. Người ta bỏ quên nó và không quay trở lại vì nó đã quá cũ kỹ. Những hàng ghế và bàn đều đã mục rữa hết, nhưng riêng Dream, anh cảm thấy đây là một nơi giải tỏa nỗi buồn khá tốt.
Dream rửa mặt bằng vòi nước và gột đi cả cái đầu của anh. Anh có thể cảm nhận được từng giọt nước mắt của mình đang rơi xuống hòa cùng dòng nước trong vắt. Dream cảm thấy anh thật vô dụng và ngu ngốc. Mỗi khi như vậy anh chỉ muốn trốn khỏi cả thế giới này, tìm một nơi nào đó thật xa để thu mình lại, sống một cuộc đời nhàm chán.
- Anh may mắn thật đấy Techno.
Dream đứng đó một lúc rồi quay về, bây giờ chỉ mới 12 giờ trưa và anh sẽ chạy về nhà thật nhanh rồi thay đồ để đi làm thêm. Chẳng hiểu sao mà anh lại chọn làm trong rạp phim rồi bây giờ phải chạy đi chạy lại như thế. Nhưng một đứa sinh viên nghèo như anh chẳng còn lựa chọn nào khác, anh đoán vậy.

Nhưng có một điều mà Dream không biết. Techno đã đứng ở trên tầng thượng và nhìn anh từ lâu. Techno không hiểu vì sao cậu bạn này lại nói mình như thế. Anh không hiểu vì sao Dream lại tức giận và buồn bã chỉ vì một bài thi. Rõ ràng nó chẳng ảnh hưởng gì đến cậu ta.
Nhưng có điều gì đó mang lại cho anh cảm giác đau đớn. Có lẽ là những giọt nước mắt của Dream. Có lẽ là cái khuôn mặt thất vọng ấy. Có lẽ là nó.
Từng giọt nước mắt của người anh yêu.
Technoblade đã yêu Dream rất lâu. Rất rất lâu. Ngay từ khi anh nhìn thấy nụ cười của cậu ta.
Đó là một buổi sáng sớm của năm cuối cấp ba, anh đoán. Anh nhớ rằng mình đã nhìn thấy đám bạn của Dream. Sapnap hay George gì đó. Bọn họ tụ tập lại một khu vực trước trường và tham gia cái lễ hội ngu ngốc gì đó. Techno không quan tâm lắm, nhưng những bước đi uyển chuyển và nhịp nhàng của Dream đã lọt vào ánh mắt của anh. Techno nhớ rằng anh đã say mê cậu bạn đó đến mức nào. Anh đã nhìn thấy nụ cười tỏa sáng trên mặt Dream, từng giọt mồ hôi của cậu và cả đôi mắt ngọc lục bảo ấm áp, lấp lánh trong ánh ban mai.
Anh đã âm thầm yêu Dream từ cấp ba đến đại học. Thật may mắn khi anh và cậu ta lựa chọn một ngành giống nhau.
Techno thường không quan tâm gia cảnh của người khác lắm. Nhưng khi nhìn thấy giọt nước mắt của cậu hôm nay và những lời đồn xung quanh.
Techno nghĩ bản thân anh phải làm gì đó.
Anh mở điện thoại ra và điện một người thân.
- Wil, bây giờ anh đang ở đâu?
"Ồ em trai, anh đang đến đón em đây. Ở trường có nhiều việc quá, chờ một chút nhé! Nè đau quá nhé Tommy!!!"
Và Techno nghe một tiếng cúp máy thật lớn. Có lẽ Wilbur đang lái xe chẳng hạn?
Đúng rồi đấy, Wilbur Soot là anh trai của Techno. Có thể nói anh ta là con ruột còn anh là một đứa trẻ được nhận nuôi. Nó không quá quan trọng đối với nhà anh, anh nghĩ, vì họ rất yêu thương cả hai đứa. Nhất là khi họ có một Wilbur đáng tin cậy và một Technoblade mạnh mẽ nhỉ? Cơ mà anh nghe Wilbur nói về một đứa nhóc nào đó tên là Tommy? Học sinh cưng của anh ta chăng?
Một vài phút trôi qua.
Sao cũng được, anh đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Wilbur trước mặt mình. Vừa kịp lúc anh từ sân thượng đi xuống nhỉ. Mở cửa bước vào xe, anh thấy có hai đứa trẻ nhỏ khoảng chừng 7 8 tuổi ngồi ở ghế sau.
- Gì đây?
Wilbur cười đáp lại
- Học sinh của anh. Tommy và Tubbo.
Techno không ý kiến gì về việc một vài đứa nhỏ đi ké xe của giáo viên mình để về nhà. Chắc cái cảm giác đó có gì mới mẻ chăng? Anh nhìn bọn trẻ một chút rồi đóng cửa xe.
- Tóc anh nhìn xấu quắc.
Techno quay lại cốc đầu thằng nhóc một cái. Đây là Tommy, anh đoán.
- Thôi đi Tommy, tớ sẽ nói với anh hai và cậu sẽ bị cấm túc thêm vài tuần nữa đấy.
Thằng nhóc này được đấy.
- Này, nhà hai đứa ở đâu đấy?
- Theo anh nhớ. Ta chỉ cần qua một dãy nhà nữa là đến rồi.
- Nhà trọ?
- Ý kiến giề?
Tommy hứ một cái rồi liếc Technoblade.
Và không khí trong xe bây giờ vô cùng khó tả.
Vài phút sau, anh thật cảm ơn vì xe của Wilbur chạy nhanh. Hai đứa nhỏ cùng Wilbur đi ra khỏi xe và vào sân nhà, vì ngồi ghế phụ nên Techno có thể dễ dàng thấy được họ.
- Cảm ơn thầy Wil nhé.
Techno nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Nãy đến giờ anh cứ nhìn Wilbur nên không chú ý lắm. Nhưng bây giờ anh nhìn qua chủ nhà rồi.
Techno không ngờ mọi việc sẽ trùng hợp đến thế này. Có vẻ anh trai của hai đứa nhỏ ấy là Dream.
Nụ cười của cậu ta luôn là thứ khiến anh tan chảy.
Nhưng nhà trọ sao? Anh nghe đồn Dream có một gia đình khá giàu có... Techno không nên tin vào những lời đồn.
- Ồ không sao, tôi không có nhiều thời gian mấy, tạm biệt.
Anh lại nhìn thấy nụ cười ấm áp ấy của Dream.
Wilbur quay vào xe, có lẽ anh chàng thấy được cái dáng vẻ như bị hớp hồn của em trai mình nên nhìn chằm chằm vào Techno.
Techno mất không nhiều thời gian để nhận ra có người đang nhìn chằm chằm vào mình. Anh quay sang Wilbur và liếc nhìn anh trai mình.
- Gì?
- Không có gì. Em bị sao đấy?
- Anh chưa từng bảo rằng anh trai của hai đứa nhóc đó là Dream.
- Bây giờ thì em biết rồi đấy.
Techno hết nói nổi Wilbur rồi. Anh chỉ đành ngồi im trên xe và chờ cho đến khi về tới nhà. Có lẽ sẽ không lâu lắm.
Nhưng Techno còn điều khác phải làm.
- Wil.
- Hở?
Wilbur không quay mặt về phía anh để nói chuyện vì bận lái xe nhưng vẫn trả lời.
- Biết gì kể nghe.
- Biết gì là biết gì? Nói rõ ra nhóc.
Techno rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net