Chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi- người ế 27 năm- đang được má tôi đưa đi coi bói. Bà vì quá nóng lòng chừng nào tôi kết hôn nên đã tìm đến thầy bói có tiếng ở vùng này. Má tôi thì hồi hộp lắm, từ lúc bước vào đã lạy thầy, lạy nhà, lạy đất, lạy thần linh bói ra tôi có vấn đề gì mà chưa kết hôn. Trong khi, nhân vật chính là tôi đây lại vô cùng thảnh thơi, bởi tôi có tin vào mấy cái vớ vẩn này đâu chớ.

Đang treo hồn trên mây, tôi chợt nghe ông thầy bói phán rằng tôi có hai đời chồng. Đấy, rõ là điêu, tôi có mười đứa chồng ở nhà kìa, từ Hàn, Nhật qua đến Âu Mỹ đấy chớ làm gì có mỗi hai đứa. Tôi thầm cười cười trong lòng vậy thôi, chớ vẫn dõng tai lên nghe thầy phán gì. Thầy phán tôi đến năm 35 tuổi mới lấy chồng được, đã vậy còn li hôn sau đó chờ thêm chục năm nữa cái lấy đời chồng thứ hai. Tôi nghe mà chữ lọt chữ trôi, gì đâu mà trắc trở quá vậy thầy. Quay qua má tôi thì còn bất ngờ hơn, má mặt tái mét, không giấu được vẻ hoang mang, vẻ khó tin vào lời thầy. Thấy phản ứng của má nên tôi đã buộc miệng nói rằng tôi làm gì có mỗi hai chồng, cả chục chồng đấy chỉ để an ủi má tôi.

Nhưng không hề có tác dụng, sau khi nghe xong câu nói đó của tôi, mặt má càng tái hơn, bà đứng phắt dậy và bỏ đi mà không nói lời nào. Tôi cũng thấy là lạ, ngẫm lại một hồi tôi mới ngớ ra: tôi là nam mà, đáng ra phải cưới vợ chớ, ông thầy bói comeout hộ tôi luôn rồi, hết hồn chưa.

Thật ra tôi nhận ra mình là gay từ lâu rồi nhưng mà mãi không có gan để nói cho ba má biết, người biết cũng có mỗi con nhỏ bạn thân thôi. Vậy nên lúc thấy phản ứng của má tôi như vậy thì tôi liền biết: tôi xong rồi. Trên đường về nhà, tôi đã suy nghĩ 7749 cách để đối phó: nên mạnh mẽ phản kháng hay nên quỳ xuống xin lỗi ba má nhỉ, hay là tôi nên kiếm liền một người vợ để cho ba má yên tâm. Má tôi thì trước đó đã gọi báo trước cho ba tôi, một cuộc điện thoại ngắn ngủi nhưng đủ khiến tôi run sợ. Cho đến khi về đến cửa nhà, tôi vẫn vô cùng rối rắm. Và ngay khi nhìn thấy ba tôi, tôi đã ngay tức khắc quỳ sụp xuống, tôi chỉ quỳ ở đấy mà không nói thêm bất cứ lời nào.

Má tôi thấy vậy thì giật mình, vội đỡ tôi đứng dậy trong khi ba tôi vẫn chẳng hề đả động gì, ông cứ giữ im lặng mãi, và tôi cứ nghĩ ông sẽ im lặng mà đánh tôi như mọi khi tôi vẫn làm sai, thì ông lại run run hỏi tôi:

" Con thật sự không muốn cưới vợ hả?"

Tôi biết, ba đây là đang cho tôi đường lui, chỉ cần tôi trả lời tốt thì ông có thể xem như tôi "vẫn bình thường". Thế nhưng, tôi nghĩ rằng trốn tránh lâu rồi, bây giờ là thời gian thích hợp để thật lòng với họ.

" Con thật sự không muốn làm lỡ con gái nhà người ta khi mà con không có cảm giác gì"

Ba tôi sẽ đánh tôi, chắc chắn là vậy, không thừa sống thì cũng thiếu chết thôi, ông không thể nào chấp nhận được việc tôi là gay và tôi đã sẵn sàng đón nhận trận đòn roi của ông.

Nhưng không, ba tôi- ông không đánh tôi

Nhưng, má tôi khóc rồi...

Ba tôi cũng rớm nước mắt rồi...

Mà tôi cũng chẳng thể giữ nỗi nữa.

Ngày hôm ấy, cả ba má và cả tôi, đều khóc không thành tiếng, là tiếng khóc nghẹn ngào trong lồng ngực mỗi người.

Sau hôm ấy, ba má tôi ăn ý không nhắc về nó nữa nhưng cả hai người đều cố tình tránh mặt tôi, tránh nói chuyện với tôi ở mọi nơi và cũng dễ hiểu thôi khi hai người làm vậy. Bởi ba má tôi là người của thế hệ trước, từ nhỏ đến lớn họ đều nuôi tôi theo những quy củ và không cho phép tôi làm những việc mà họ cho là sai với lẽ thường, yêu một người đồng giới- là một trong những lẽ sai ấy. Thật may là hai người không đánh tôi, không đưa tôi đi bệnh viện để "chữa bệnh" hay đưa tôi đi giải bùa chú gì đó, nhưng chiến tranh lạnh cũng không dễ chịu chút nào nhỉ?

Cuối tuần, em trai tôi về và ngay khi nó gặp tôi nó chỉ nói một câu: " Em biết chuyện của anh rồi!". Ồ, biết rồi thì sao mà chưa biết thì sao, biết rồi thì nên chửi mắng tôi hay nên im lặng như ba mẹ nhỉ? À hay là nó nên kì thị, xa lánh rồi từ mặt thằng anh này nhỉ? Tôi thấy biết hay không cũng vậy thôi, cũng đều là không chấp nhận được. Tình trạng nhà tôi vẫn cứ như vậy suốt mấy tuần liền, không ai nói với nhau câu nào, chúng tôi đối xử với nhau như người lạ ở chung một căn nhà, thật lạnh lẽo làm sao!

Người ta thường nói: " Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa", tôi không biết là từ đâu mà mấy bà hàng xóm đã biết chuyện, thậm chí nó còn đi xa qua tận chỗ cô dì chú bác tôi ở vùng khác. Chính vì thế mà tôi không dám ra khỏi nhà bởi tôi hèn, tôi nhát. Tôi không thể chịu được sự chỉ trỏ, bàn tán và thậm chí là kỳ thị, khinh miệt của những người xung quanh. Tôi có thể chịu đựng được rằng ba má không thể chấp nhận nhưng họ thì không, họ không có quyền xen vào dù cho tôi có đến với ai. Trong khoảng thời gian ấy, tôi đã thật sự có chút khinh miệt bản thân mình, có chút hoài nghi rằng liệu mình có bệnh không, điều mà trước đây tôi chưa từng nghĩ đến. Đám đông thật sự đáng sợ lắm, họ thật sự khiến tôi nghĩ tôi thật xấu xa, tôi là một điều gì đó dơ bẩn. Khoảng thời gian ấy, tôi đã ở tận cùng của sự tuyệt vọng, tôi nghĩ hay là mình kết thúc những điều này đi, giải thoát cho bản thân tôi và cho gia đình của tôi.

Ngay lúc tôi đang ở bờ vực thẳm thì ông trời lại trao cho tôi " một món quà khác". Anh trai của ba tôi- một người vô cùng cổ hủ và lạc hậu- đã đích thân đến nhà để nói chuyện với ba tôi. Bác cho rằng tôi đang làm nhục nhã dòng họ, bác còn cho ba tôi hai sự lựa chọn: một là đưa tôi đi " giải trừ tà thuật", hai là từ mặt tôi đi, đuổi tôi ra khỏi họ, cái họ này chẳng thiếu một thằng con trai. Tôi nghe mà bất lực quá, bác làm thế này chẳng khác nào cướp đi chút sức sống ít ỏi của tôi. Và ngay khi tôi nghĩ ba tôi sẽ chọn phương án nào thì ba tôi bất chợt hét lên. Là lần đầu tiên tôi thấy ông dùng tông giọng lớn như vậy nói chuyện với bác, ông hét lên đuổi bác ra khỏi nhà, thậm chí ông còn dùng chổi đánh đuổi bác ra:

" Anh nghĩ anh là ai mà bắt tôi phải chọn hả? Anh có từng hỏi qua cảm nhận của con tôi chưa mà làm như vậy"

Đánh đuổi ông bác ấy xong, ba tôi lại quay vào nhìn tôi, vẫn là sự im lặng khó chịu ấy, lần này tôi không muốn làm lơ nữa, tôi quyết định chấm dứt nó:
" Hay là ba cho con đi bệnh viện đi, để con chữa cái bệnh này"

Ba tôi bất ngờ và lúng túng vô cùng, chắc ông không nghĩ đến tôi sẽ thẳng thắn như vậy đâu nhỉ? Tôi nghĩ ba tôi sẽ thỏa hiệp với cách chọn của tôi thôi bởi nó là lựa chọn tốt nhất rồi. Nhưng tôi cũng không ngờ ông lại không đồng ý. Ngay cả thằng em không thấy mặt bữa giờ cũng nhào ra phán câu xanh rờn:

" Anh bị ngu hả, WHO đã loại bỏ đồng tính luyến ái khỏi danh sách bệnh tâm thần từ chục năm trước rồi, giờ đứa nào dám chữa cho anh thì em đi kiện nó"

" Thế sao bữa giờ mày tránh mặt tao"_ tôi hỏi vặn lại nó cho bằng được.

" Thì em hơi bất ngờ xí thôi với cả em giận khi anh giấu không cho em biết"

Tôi ngạc nhiên lắm, tôi không nghĩ thằng này lại chấp nhận tôi, rõ ràng biểu hiện bữa giờ của nó lạ lắm mà. Và tôi bất ngờ hơn khi ba má tôi cũng tỏ vẻ gật gù. Má tôi nói rằng bữa giờ bà đã tìm hiểu thông tin trên mạng rồi, đồng tính không phải là bệnh hay bùa chú gì cả, nó chỉ đơn thuần là thích một người cùng giới, cả ba má tôi đều hiểu đều đó. Nhưng dù sao hai người cũng còn có chút cổ hủ, khó chấp nhận, ba tôi nói rằng cho ba má tôi thời gian ngắn thôi, hai người sẽ hoàn toàn chấp nhận. Chuyện này đối với tôi là ngoài sức tưởng tượng, tôi chưa hề nghĩ rằng gia đình tôi sẽ chịu thông cảm cho tôi, đây thật sự là "món quà" bất ngờ.

Tối hôm ấy, má tôi ngỏ ý muốn ngủ cùng tôi, con trai lớn to đầu rồi cũng có chút ngại nhưng tôi biết là má tôi có điều muốn hỏi tôi. Bà hỏi rằng tôi biết mình thích người cùng giới từ lúc nào, tôi trả lời rằng từ năm tôi 17 tuổi. Bà hỏi tiếp rằng tôi có từng thích ai chưa, haha biết ngay là má tôi sẽ hỏi điều này mà.

" Con kể má nghe, con từng thích một thằng hồi con 17 á, bữa trước con mới đi đám cưới nó xong, haha giờ nhìn lại vẫn thấy nó đẹp trai y hồi đó"

" Con có từng thổ lộ không?"_ Sao mà thổ lộ đừng má, tình cảm của con lúc ấy chẳng khác nào thứ gì đó kỳ dị, con cũng chẳng có can đảm nói ra.

" Con hèn lắm với lại hồi đó má cấm con yêu đương mà hahaha"

" Khờ thật, con trai! Con có biết điều đáng trách nhất trên đời là gì không, chính là việc con không theo đuổi người mình thích, theo đuổi hạnh phúc của chính mình."

Đúng vậy, từ thời đó tôi đã chấp nhận từ bỏ người mình thích chỉ vì những định kiến xã hội. Tôi còn trốn trách nó suốt mười năm trời chỉ bởi vì sợ hãi, tôi sợ xã hội phản đối, những người xung quanh phản đối. Nhưng tôi đã lầm, người chì chiết tôi là những người chẳng hề quan tâm đến tôi, còn những người thương yêu tôi, họ không nỡ làm tổn thương tôi, dù cho việc đó đối với họ có khó chấp nhận đến đâu thì họ vẫn sẽ vì tôi mà cố gắng tiếp nhận.

Đây là câu chuyện của tôi mười năm về trước, vì mới đây Bộ y tế Việt Nam đã khẳng định đồng tính hoàn toàn không phải là bệnh nên tôi muốn kể lại câu chuyện cũ của mình. Giờ đây, tôi đang sống vô cùng hạnh phúc với người chồng của mình- là người mà má tôi đã mai mối đó và cũng không hề chia tay như hồi ông thầy bói phán.Chúng tôi đã bỏ qua mọi định kiến xã hội và bước đến bên nhau, đón nhận lời chúc phúc từ những người thật tâm yêu thương chúng tôi. Và tôi muốn nhắn gửi đến các bạn đôi điều: kẻ đáng tội nhất chính là kẻ đã không theo đuổi hạnh phúc của mình, dù cho các bạn có yêu thích người khác giới hay người đồng giới thì đều không quan trọng bằng việc bạn dám thổ lộ tình cảm của chính mình. Hãy dũng cảm lên, gạt bỏ sự tự ti của mình, theo đuổi người mình thích đi, bắt lấy hạnh phúc của chính mình. Và bạn hãy nhớ rằng:

Ngày 17-5-1990, Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) loại bỏ đồng tính luyến ái khỏi danh sách bệnh tâm thần. Kể từ năm 1994, đồng tính luyến ái không còn bị coi là bệnh, không có tên trong bảng DSM 5-Cẩm nang chẩn đoán và thống kê rối loạn tâm thần.

Ngày 3-8-2022, Bộ Y tế đưa ra công văn 4132/BYT-PC chấn chỉnh công tác khám bệnh, chữa bệnh đối với người đồng tính, song tính và chuyển giới gửi các Sở y tế và các cơ sở khám chữa bệnh chấn chỉnh công tác khám bệnh, chữa bệnh đối với và khẳng định đồng tính hoàn toàn không phải là bệnh, do đó không thể "chữa" và không cần "chữa".

Điều cần chữa chính là những tâm hồn bị tổn thương bởi những định kiến cổ hủ, lạc hậu. Vậy nên, yêu thương và trân trọng chính là điều kiện tiên quyết để " chữa khỏi" những định kiến đang tồn tại này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net