Chương 4: Phản tặc từ bên trong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời đã bắt đầu hửng sáng. Đêm qua Ngụy Sương gác ở ngoài, còn Âu Mạch Lương thì tiếp tục đóng ổ ở trong phòng, ấm đến không thể nào ấm hơn. Nhóm hộ vệ của nàng giờ này cũng đã đến rồi, từ trong phòng nàng cũng có thể nghe thấy tiếng Ngụy Sương đang giao việc cho bọn họ.

Sau khi làm xong xuôi công việc ở ngoài kia, Ngụy Sương quay về phòng của Âu Mạch Lương, giờ này phải chuẩn bị xuất phát rồi, trong thời tiết như thế này mà chậm trễ thì sẽ không an toàn.

"Công chúa, công chúa, mau dậy thôi nào!"

Âu Mạch Lương úp mặt xuống gối, quay sang nhìn Ngụy Sương đang đứng trước cửa phòng một cách ngái ngủ rồi lại tiếp tục nhắm mắt vào.

"A Sương hả? Nhớ đóng cửa nhe."

???

A Sương??? Âu Mạch Lương đang mê sảng hả? Hắn là con nàng hay gì?

Hắn kiên nhẫn gọi tiếp, "Công chúa, trời sáng rồi."

Im lìm.

Không dậy hả? Miệng cười của hắn nhanh chóng kéo tới tận mang tai. He, thật trùng hợp là mấy ngày hôm nay hắn lại nghĩ ra được vài chiêu mới, để xem nàng có chịu dậy không đây, hì hì.

Ngụy Sương bước chầm chậm tới giường, cứ mỗi bước tiếng gọi lại ngân dài ra.

"Công chúa." Vẫn úp mặt.

"Công chúa~" Vẫn úp mặt.

"C-ô-ng c-h-ú-a." Trùm chăn lên đầu.

"CC-ôô-nn-gg cc-hh-úú-aa ơiiiiiiii." Bịt tai lại.

"CÔNG CHÚA!" Quá dữ dội, quá bất ngờ! Lần này là một tiếng hô dội thẳng vào màng nhĩ.

"Á!"

Không chờ Âu Mạch Lương đáp trả thêm bất cứ hành động nào nữa. Ngụy Sương cầm chặt một góc chăn rồi hất tung nó lên. Âu Mạch Lương nhận được một luồng hơi lạnh nhanh chóng ập vào người khiến nàng không còn cách nào khác là phải mở trừng mắt xem tình hình.

"Ngụy Sương! Ch..c...chờ đã!" "Ta còn chưa đi giày." "Ngoài kia lạnh lắm." "Á!!! Không! Đừng."

Ngụy Sương đã bế xốc nàng tới trước cửa, đổi tư thế rồi dựng thẳng Âu Mạch Lương xuống đất.

Nàng... tỉnh ngủ rồi... hoàn toàn... tỉnh táo!

Một loạt hài kịch buổi sách đã kết thúc phần mở màn.
...

Đám người Âu Mạch Lương bắt đầu khởi hành trên con đường mòn trong núi. Màu trời đã sáng tỏ.

Vừa có một con sóc lọt vào tầm mắt của nàng, nếu bắt được nó thì tốt quá.

Âu Mạch Lương vừa đi cứ vừa nghịch hết chỗ nọ đến chỗ kia làm Ngụy Sương cứ phải chạy theo kéo kéo đẩy đẩy nàng. 

"Ngụy Sương, cái gì kia?" Nàng chỉ tay về phía trên mấy rặng cây, nơi có mấy cột khói đang bốc lên. Chỗ khói chắc phải mới được đốt lên nên mới phát ra nhiều khói như thế.

Ngụy Sương nhìn theo hướng nàng chỉ, "Là nhà nào đang đun bếp sao?"

"Dở hơi à? Trong rừng rậm thì có thể có nhà nào."

Ngụy Sương, "..." Thế nàng hỏi hắn làm cái gì?

"Đi, chúng ta đi xem một chút." Âu Mạch Lương hào hứng rẽ những tán cây, chạy thẳng ra khỏi đường mòn để đi về phía có cột khói.

Trước mặt nàng hiện lên một khu đất rộng lớn, được rào lại bằng gỗ, xung quanh còn có binh sĩ mang gươm giáo đi lại. Cái gì?! Quân đội của ai đây? Lại còn không cắm cờ nữa.

Khi Ngụy Sương nhìn thấy cảnh này, cũng ngớ người ra, cột khói chính là bốc ra từ đây. Đây là một doanh trại. Hắn kéo công chúa nhà mình lùi lại bụi cây to xa xa.

Âu Mạch Lương nhỏ giọng nói với Ngụy Sương: "Thiên Kỳ của chúng ta đang giao chiến với ai sao? Lập doanh trại ở đây là có ý gì?"

"Đây không phải doanh trại của quân đội chính thức."

"Phản quân sao?" Nàng quan sát thấy, giáp của mấy người này không giống những bộ giáp mà nàng đã thấy qua, không được bọc sắt còn vai lại cộm hơn. Biên giới hiện đang tăng phòng khá chặt chẽ, ngoại quân có đi vào cũng không thể nhiều như thế này được. Chỗ này còn là nơi nào chứ? Vừa có bão tuyết đấy, hiển nhiên là một vùng đất khô cằn chẳng được chú ý tới, xây dựng căn cứ bí mật ở đây thì quá thuận lợi. Thời tiết ở đây là một yếu tố xấu ảnh hưởng đến căn cứ, nhưng muốn được nhiều thì phải mất. Không còn nghi ngờ gì nữa, phản quân đánh từ bên trong. Nàng cũng đã nghe tin này từ trên triều tháng trước, về một số sự di chuyển bất thường đến chỗ này, nhưng có lẽ không một ai có bằng chứng xác thực nên cũng không quan trọng lắm. Nước láng giềng Phục Sơn đang chiến tranh liên miên, là nước gần kề mà duy trì được hòa bình như thế này là tốt lắm rồi. Chuyện hôm nay có thể coi là mèo mù vớ phải cá rán.

"Thần cũng không chắc, chúng ta qua đó xem thử."

Chỗ hai người đang nấp cách bên trái của cửa doanh trại khá xa, từ đó nhìn vào cũng không rõ lắm. Ngụy Sương đưa nàng nằm sát mặt đất, so với chỗ vừa nãy còn muốn xa hơn, nhưng có thể nhìn thấy chính diện cửa doanh trại.

Vì là một doanh trại không công khai nên xung quanh để lại rất ít bụi cây, phòng trường hợp kẻ lạ mặt có thể ẩn nấp, đường vào đây cũng rất khó khăn, vừa nãy nàng cứ thế đi thẳng vào, nếu không phải Ngụy Sương liên tục chặt cành cây nhô ra, nàng giờ chắc bảo là cái bang người ta cũng tin.

"Phản quân thật kìa." Đứng trước cổng doanh trại, là Diêu tướng quân cùng Lý thái phó. Không, giờ phải gọi là Diêu phản tặc cùng Lý phản tặc chứ!

Nguỵ Sương quay sang nhìn Âu Mạch Lương, liền nhìn thấy khuôn mặt của nàng đã sáng bừng lên, chắc lại nghĩ ra gì rồi.

"Nguỵ Sương, cứ đột nhập vào thôi nhỉ?"

Đấy, biết ngay mà.

"Đầu tiên thì cứ cho người đi thám thính đã, nhìn từ bên ngoài ta đã thấy vài nước đi rồi."

"Vâng, ngài cần bao nhiêu thời gian ạ?"

"Càng sớm càng tốt."

Âu Mạch Lương cầm que vẽ vẽ trên nền đất, rồi ghé vào tai Ngụy Sương, "Ta muốn có sơ đồ của khu này, nhưng số lính canh có vẻ hơi khó nhằn. Đầu tiên cho người chia đều ra tám hướng vẽ lại những gì nhìn thấy rồi ghép lại, biết được sự phân chia của từng nơi thì càng tốt. Có được sơ đồ thì sẽ dễ hơn, chỗ này cũng mới dựng nên quy mô còn nhỏ, chắc sẽ làm được thôi. Ta không thể chắc đột nhập vào có thể lấy được cái gì, thế nên cứ như vậy đã."

Có thể mọi người không biết, nhưng Âu Mạch Lương là một vị công chúa rất có năng lực. Dù không được bộc lộ quá kĩ càng nhưng là người ở bên cạnh nàng gần bốn năm nay, Ngụy Sương hiểu rất rõ. Nếu kế hoạch này thành công, uy tín của Âu Mạch Lương sẽ tăng cao.

"Vâng! Xin nghe theo công chúa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net