0504

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

V.anh=anh
Bình=cậu
    Cậu đang ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái thì bỗng chuông báo thức đã phá tan giấc ngủ của cậu,bo vội lọ mọ tắt chuông và có ý định ngủ tiếp thì chợt nhớ là hôm nay phải rời tuyển lên sân Lạch Tray để tập luyện cho buổi đấu ngày mai.Cậu vội vàng chạy thật nhanh vào nhà tắm để vscn rồi mặc quần áo chạy thẳng xuống phòng ăn,bình thường thì anh sẽ đánh thức cậu nhưng chẳng hiểu sao hôm nay anh lại bỏ mặc cậu mà đi xuống trước. Lúc xuống đến phòng ăn thì mọi người đã ngồi ăn được một lúc rồi,cậu nhìn quanh tìm anh thì bị một cái vỗ vai làm cho giật bắn mình.
  T.Tài:Nè,đứng đây chi vậy không vào ăn à!
  Cậu:Có chớ nhưng đang tìm ông v.anh mà mãi không thấy
  T.Tài:ổng đang ngồi với V.Tùng kìa(chỉ tay đến chỗ v.anh ngồi)
  Cậu:cảm ơn bơ nhá,ông chết với t
(Vì tội gì thì mn cũng biết rùi nhen)

      Cậu đi lại gần chỗ anh đang định gọi anh thì anh lại đứng dậy đi ra chỗ nghỉ ngơi đợi đến giờ đi luyện tập.Cậu đứng đờ người tại chỗ vì bị cho ăn ngay quả bơ vì quá chán nản nên cậu đành ngồi cạnh anh duy mạnh.Khi đã ăn xong và nghỉ ngơi thì cũng đã đến giờ tập luyện(tớ sẽ bỏ qua khúc di chuyển từ tuyển lên sân thi đấu nhen) mà hôm nay anh lạ lắm bình thường sẽ ghép chung tập với cậu nhưng giờ lại lờ cậu đi,cậu đi đến gần thì chạy ngay ra chỗ khác bo nghĩ trong đầu cậu đã làm gì để anh giận hả ta,bỏ qua suy nghĩ đó cậu lại tiếp tục luyện tập vì cũng sắp phải thi đấu rồi.Đột nhiên hlv kêu lên 1 tiếng nhằm bảo mọi người chạy tìm người để ôm thì cậu thấy anh cũng đứng gần cậu liền chạy về phía anh nhưng cậu đã chậm một bước anh đã ôm v.tùng rồi cậu đành ôm t.tài bên cạnh vậy,dù không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác giờ đây cậu mới để ý đến ánh mắt sắc lạnh đằng sau lưng mình đó là nhâm dũng cậu thoáng chớt giật mình lạnh cả sống lưng.Thế là cậu liền bỏ tay khỏi người tài không thì chắc anh zai viettel sẽ đấm cậu mất.Tập tành một lúc thì cũng đến giờ nghỉ mọi người ai nấy đều về phòng riêng anh thì lại lấy lý do bận việc mà ra ngoài cậu thì hụt hẫng cứ nghĩ lên phòng sẽ dỗ anh vậy mà.Cậu đành lằng lặng đi lên phòng rồi nằm ườn trên chiếc giường suy nghĩ xem mình có làm gì mà để anh giận không loay hoay nghĩ mãi thì có tiếng gọi vọng vào từ ngoài cửa
  Q.Hải:Bình ới
Cậu vội chạy ra mở cửa
  Cậu:có gì không anh?
  Q.Hải:V.anh nó về chưa em?anh gọi nó về mà nó không nghe máy
  Cậu:chưa anh ạ,không biết ông ấy đi đâu nữa
  Q.Hải:chắc có việc bận gì đó,mà thôi em chuẩn bị nhanh còn xuống ăn nhá
  Cậu:Vâng ạ

    Cậu nhanh chóng tắm rửa rồi phi xuống phòng ăn,ăn được một lúc mới thấy anh về nhưng cậu cũng chưa dám lại gần vì lại sợ anh bơ cậu tiếp nên cậu định bao giờ lên phòng thì dỗ anh như mọi khi là được nhưng cậu đã sai sau khi ăn xong anh nói với anh quế là muốn đổi phòng làm cậu vừa buồn lại vừa tức giận vì từ sáng tới giờ anh luôn lạnh lùng thờ ơ với cậu hay là anh chán cậu rồi.Bỗng tim cậu như thắt lại nó đau lắm,giờ đây cậu chỉ muốn khóc thật to để giảm bớt nỗi đau nhưng cậu không muốn mọi chuyện thấy mình khóc nên đã chạy vụt lên phòng trước sự ngỡ ngàng của mọi người, trước khi đi lên phòng mặt cậu đã rưng rưng mà t.tài cũng đã để ý nên khi anh quế vừa nói chuyện với anh xong thì tài đã ra hỏi chuyện xem làm sao mà từ sáng tới giờ anh lại lạnh lùng với cậu

  T.tài:nè ông sao đấy từ sáng tới giờ không bám lấy bo nữa à
  Anh:sao t phải bám nó,nó là gì của t đâu
  T.tài:nó làm gì mà ông bơ nó giữ vậy,biết là nó đang khóc trên phòng không hả!!

     Giờ đây tài đã gần như nổi khùng lên muốn nhào vô đấm thẳng vào cái bản mặt anh vì dám làm bạn em nó khóc nhưng tài có cách xử lý khác là mếu máo gọi các anh Viettel ra để giải quyết vụ này
  T.Tài:anh b.dũng,h.đức,n.dũng ới hức..

    Ông n.dũng vừa nghe thấy tiếng bé con nhà ảnh khóc là chạy nhanh đến chỗ 2 người đang đứng để dỗ bé bơ,b.dũng và h.đức nghe thấy tiếng tài gọi cũng đi lại qua luôn
  N.dũng:Bơ sao dị ai bắt nạt bơ để anh
xử nó
  B.dũng:làm sao mà phải gọi cả anh với thk đức vậy
  T.tài:3 anh ới,bo á bị ông v.anh ăn hiếp giờ đang khóc sưng cả mắt trên phòng ạ các anh phải đòi lại công bằng cho anh bo đi hức..

    3 ông nghe xong thì quay ngay qua anh nhìn anh =đôi mắt không thể nào trìu mến hơn vì bé bo cuti nhà viettel mà có người dám làm bé nó khóc,đúng thật là có lúc các anh trêu bo thật nhưng là vì em quá dễ thương nên bọn anh mới trêu nhưng mà làm cho bé khóc là không xong với các anh đâu
  Anh:đâu em có làm gì nó đâu,tại nó chứ
  H.đức:bo nó làm gì mà m tức nó hả,lý do không chính đáng là m ăn đòn nghe con 🥊
  Anh:tại nó đi cùng anh mạnh xong 2 người còn nắm tay nhau nữa
  N.dũng:thế m cũng khoác tay v.tùng còn gì nó không dỗi m là m may lắm rồi đó con
  T.tài:đúng rồi đó có mỗi chuyện đó thôi mà bơ ổng nguyên ngày,đồ tồi
  B.dũng:thế rồi m không lên dỗ nó à,khóc lụt cái phòng rồi đó nó mà còn khóc với buồn hôm nào nữa là m chết với tụi anh nghe chưa đi lên phòng dỗ nó nhanh lên

    Anh giờ mới ngớ ra sao mình trẻ con thế giận dỗi mấy thứ vớ vẩn không đâu
T.tài:đứng đờ ra đấy làm gì nữa lên dỗ bình nhanh lên không là nó dỗi ông luôn đó lúc đó thì đừng có hối hận.

     Anh nhanh chóng chạy lên phòng mở cửa nhẹ nhàng tránh làm cậu phát hiện, vừa mở cửa thì anh đã thấy bé con nhà anh đang khóc thút thít ở một xó anh tự trách mình đã làm em bé của anh phải khóc.Anh từ từ lại gần cậu rồi ôm chầm lấy làm cậu theo phản xạ đẩy người đối diện ra.

  Anh:anh xin lỗi bé,bé đừng khóc nữa anh đau lòng lắm(vuốt nhẹ mặt em)
  Cậu:hức ông tồi lắm sao từ sáng tối giờ ông lại không nói chuyện với em hức lạnh lùng với em
 
   Cậu càng nói lại càng khóc to hơn anh thấy thế thì hoảng lắm liền ôm bé con vào trong lòng và xoa nhẹ lưng em để em bình tĩnh hơn
   Anh:bé ngoan nín khóc anh thương anh thương

    Sau 1 lúc thì cậu cũng đã bình tĩnh hơn anh lau nước mắt trên mặt cậu,bình thường cậu đã cuti khi cậu khóc thì lại càng dễ thương hơn mắt nhỏ lem nhem nước mắt,mặt thì đỏ bừng ôi sao mà đáng yêu quá vậy làm anh muốn trêu chọc cậu hơn.Anh xoa nhẹ mái tóc cậu rồi hôn lên mí mắt vẫn còn đang ươn ướt vì nước kia.
   Anh:rồi bé nhìn anh này,cho anh xin lỗi vì đã né bé nha do anh ghen quá hóa giận luôn nên mới lơ bé cả ngày hôm nay.
  Cậu:hức em làm gì mà để ông ghen ư ông biết em đau lắm không em tưởng ông hết thương em rồi ông chán em rồi hic..
  Anh:anh thấy em đi cạnh anh mạnh còn nắm tay nên anh mới tức từ lần sau em không được để ai nắm tay chỉ có anh mới được nắm thôi nghe chưa em biết thừa là anh hay ghen mà thôi nín nín anh thương
  Cậu:hic anh mạnh bảo anh ấy nắm tay em để trêu anh duy mà với lại anh còn dám ôm với để ông tùng khoác tay còn gì ư ông chán em rồi
  Anh:thôi nào bé anh thương bé nhất, anh yêu bo còn không hết lấy đâu ra chán nín đi anh mua cherry cho bo nha
  Cậu:tạm tha cho anh hứ

    Anh cười hì hì vì bé nhà anh dỗ dễ quá vậy chỉ cần mua đồ ăn là ngoan liền ,cũng đã khá muộn nên anh bế cậu lên giường đắp chăn cho cậu định đi lấy khăn lau mặt rồi đi ngủ thì cậu kéo anh lại
  Cậu:'nhìn bằng ánh mắt long lanh cún con🥺' ông ngủ với em đi
  Anh: đợi anh tý anh đi lấy khăn lau mặt cho bo rồi anh ngủ với em
  Cậu:vâng ạ

    Anh lau xong thì tắt điện rồi nhẹ nhàng nằm lên giường cùng cậu,ôm cậu vào lòng cậu cũng thuận theo mà rúc vào lòng anh giờ đây cậu không khác gì bé mèo nhỏ nằm gọn lỏn ở trong lòng anh,anh thì hôn nhẹ lên trán cậu chúc bo ngủ ngon rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
End.
Tớ viết đến đây thui có gì sai xót mong mọi người bỏ qua,mọi người đọc truyện vui vẻ nhen 💗.Bật mí chap sau r18🙈🌚


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net