Nhỏ ngồi kế bên!! [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp tục ở Ep [1] thì tôi đã nói rồi đó mọi chiến tranh drama bắt đầu từ đây, Lớp 12 đầy sóng gió bão táp phong ba. Nói nghe có vẻ là hơi quá nhưng nó đúng là như thế, đầu năm 12 tôi còn đang trong mộng mơ ảo tượng là crush cũng có để ý đến mình bằng mấy cái hành động chọc ghẹo, thậm chí tôi còn cho mượn cả Laptop để làm bài. Suốt ba năm thì cậu ấy vẫn luôn giữ một chỗ ngồi cố định dưới bàn cuối kế bên bạn thân, rồi còn tôi thì...

Đầu năm thì đương nhiên cuộc sống học sinh của tôi lại một lần nữa đổi thay vì cái việc lựa chọn bang Tự Nhiên hay Xã Hội, tôi thuộc vào nhóm rất lười học thuộc bài và sợ đọc nhiều chữ nên tôi đã chọn bang Tự Nhiên, và đó là lý do tại sao mọi thứ bị xáo trộn đấy.

Học sinh từ các lớp khác chọn bang nào thì sẽ được xếp ngẫu nhiên vào lớp nào đó, một lần nữa học sinh mới, bạn bè mới, và mới. Lớp của tôi cũng không phải là lớp dở nó cũng không là lớp chuyên chọn gì nhưng nó cũng khá nên mấy đứa học sinh mới vào lớp tôi thì cũng kha khá chứ không phải tệ đâu.

Việc chỗ ngồi của học sinh ban đầu là do học sinh tự chọn sau đó là thầy cô đổi, tôi là một đứa đi học khá là sớm nhưng không hiểu vì lý do gì mà tôi lại vào lớp trễ, nó không phải trễ theo kiểu đi học trễ hay trễ sau giáo viên mà trễ hàng lối nên là cuộc đời đưa đẩy duyên số đã định sẵn.

Bàn đầu cách hai dãy từ trong bàn giáo viên ra lớp, đó là chỗ ngồi duy nhất mà đứa nào cũng sợ, ngồi đầu bàn thể nào thì thầy cô chả gọi lên bảng đúng không? Chưa nói tới việc là cái áp lực tự dưng phải làm học sinh "gương mẫu" nó kì cục đến dường nào. Nếu bạn ngồi đầu bàn thì chắc chắn sẽ hiểu cái cảm giác ấy. Và đó là thời điểm là định mệnh, bão tới rồi, nhỏ ngồi kế bên... nó đã xuất hiện.

Ngày đầu tiên vẫn chưa thấy gì, ngày thứ hai vẫn vậy, đến ngày ba ngày bốn... Ủa nó đâu?? Tôi và một số đứa bạn năm lớp 11 vẫn còn ngồi chung với nhau nhưng một số đứa thì chuyển qua lớp Xã Hội học. Và tôi và lũ bạn ngồi ở hai bàn đầu với nhau, "nhỏ" thì vẫn chưa đi học, chắc là ông Trời còn cho tôi thời gian để chuẩn bị tinh thần cho định mệnh này.

Một vài ngày trôi qua cuối cùng cơn bão ấy cũng đã xuất hiện, "nhỏ" trong một diện mạo mới hoàn toàn, cắt tóc rồi chau truốt hơn rất nhiều, bánh bèo hơn nữa. Cũng không phải là xấu, nhìn cũng dễ thương được cái tính cách bánh bèo và... hơi kì.

Chắc không còn ai xa lạ với việc mà bạn thân giật bồ hay giật crush rồi đúng không? Tôi kể đến đây thì các bạn chắc cũng đoán ra được chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy. Giật thì cũng không hẳn nhưng việc nó sà nẹo thì rất nhiều nha. Để tôi kể tiếp cho nè.

Sẽ không có việc gì xảy ra nếu nó cứ là nó và không cần phải cố tỏ ra gì cả, ai cũng biết nó là một con bánh bèo thực thụ và ẻo lả hết mức có thể. Vì một cách thần kỳ nào đó mà ánh dương xung quanh tôi với crush đã mờ nhạt dần mà tôi không hề để ý, cho đến khi cái thứ ánh sáng ấy nó đã dịch chuyển nhẹ sang con nhỏ kế bên tôi. Crush bỗng nhiên chọc ghẹo nó giỡn với nó, lấy đồ đạc rồi hai tụi nó đùa nhau dưới dãy bàn cuối bàn crush, ngày nào cũng như thế.

Ban đầu tôi cứ nghĩ giỡn thôi mà có gì đâu mà để tâm rồi này kia kia nọ, rồi tới một ngày tôi vô sớm và vào lớp ngồi, nhỏ một đứa chuyên gia đi học trễ bỗng nhiên đi học sớm. Một sự ngạc nhiên đến bất ngờ và nó còn kéo dài cho đến lúc tôi nhìn thấy crush của tôi mua đồ ăn sáng cho nó và đem đến đưa tận tay, tận bàn, tận mặt dâng lên tận mồm. Một sự nói quá hơi thô nhưng nó đủ chi tiết để diễn tả lại khung cảnh lúc đó, tại sao hai người này lại đến xa như vậy?

Mua đồ ăn sáng cơ mà, tôi bị gạc qua một bên hẳn, trong lớp hay giờ ra chơi thì cái ánh dương của tôi càng ngày càng mờ dần và vụt tắt luôn. Hội bạn ai cũng biết và cả nhỏ cũng biết tôi thích bạn ấy mà tại sao lại làm như vậy với tôi chứ, nó cũng xinh đẹp cũng này nọ mà sao lại làm thế được nhỉ, thấy tính cách cũng dễ thương mà hay bấy lâu nay tôi nhìn lầm. Đây là sự kiện xảy ra trước khi có mấy cái video như là bạn thân giật bồ hay bla bla trên Youtube nữa cơ nên là việc này khiến tôi khá là bất ngờ đấy.

Tôi rất thẳn thắn và nói hết tất cả cho nhỏ nghe về việc tôi thích và để ý bạn kia và yêu cầu bạn kia đừng quá thân thiết hay tiếp xúc nhiều vì mình là bạn thân của nhau hơn một năm rồi mà. Và kết quả là "nhỏ ngồi kế bên" đã không còn ngồi kế bên nữa, đúng rồi đấy bọn tôi giận nhau. Nó dọn xuống dãy bàn cuối ngồi một mình rồi, và bạn biết không nó chọn cái bàn kế bên bàn crush tôi mà ngồi đấy ạ.

Tôi biết bạn đọc cũng thấy dài mà sau lâu quá chưa vô thẳng vấn đề nhưng mà từ từ đã các bạn phải đọc từ đầu đến cuối mới thấy cái sự thay đổi của nhỏ cơ. Nên là ráng đọc thêm xíu nữa thôi. 

Nó ngồi bàn cuối kế bên dãy bàn của crush và ngày qua tháng nọ họ giỡn với nhau dễ dàng hơn, tôi cảm thấy bất lực và không làm được gì cả. Vì có là gì của nhau đâu nên chỉ dám nhìn vậy thôi, lũ bạn của tôi cũng có nói:

- Thôi đừng có nhìn nữa, tức cũng có làm được gì đâu, biết đâu gu của người ta như vậy, mày cũng là gì đâu nên đâu có can thiệp được.

- Kệ tụi nó đi, không nhìn thấy là được dù gì nó cũng dọn xuống rồi, còn đỡ hơn là tụi nó lên bàn mày giỡn.

Tôi cũng đành vậy nhưng sự việc còn tệ hơn cả tôi nghĩ, tôi đã cố gắng, ngay cả dọn hẳn xuống bàn cuối ngồi với nó nhưng sao, cũng chả có gì thay đổi cả đổi lại làm thế tôi càng mờ nhạt hơn. Thế là tôi đành trở lên bàn đầu, hai người đó tương tác với nhau trên Facebook bình luận rồi like cho nhau rất thân thiết nữa cơ. 

Tôi chỉ biết nhìn và nhìn và chịu đựng nhìn crush của mình giỡn với bạn thân của mình, tôi cũng nhận thấy những biểu hiện thấy phiền đến từ thanh niên ấy, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi đôi lúc còn định từ bỏ. Nhỏ thì càng ngày càng thay đổi rõ rệt hơn, đứa hay mang giày sneaker với áo dài thì giờ thì mang guốc và chuốt mắt đánh má hồng, thay cặp kính mới, uốn cả tóc. 

Hai người bọn họ cứ như thế cho đến hết năm học, chả còn gì nữa cả, mất cả con bạn thân mất luôn cả crush, tôi thì luôn chìm đắm trong những phút giây hối tiếc. Không phải là không thay đổi nhưng bạn biết đó nếu họ đã không để mắt đến mình thì có cố gắng thay đổi đến cả trăm lần ngàn bộ mặt hay triệu bộ dạng khác thì cũng chả thèm đoái hoài đến đâu. 

Tôi vẫn còn nhớ lúc thi Văn tôi vô tình được ngồi kế bên bàn cậu ấy, dù là trật tủ nhưng tôi đã làm được điểm cao nhất 9 điểm, nó còn khiến tôi ngạc nhiên, trong suốt quá trình đó tôi vừa làm vừa liếc mình sang cậu ấy. Thấy cậu ấy cười với tôi, đó là một chút kỷ niệm còn sót lại. 

Một người suốt ngày chỉ biết trêu chọc, giỡn nhây nhưng lại khiến tôi rung động, có thể nói cậu ấy là người đầu tiên khiến tôi cảm thấy rung động đầu đời. Chắc là duyên tôi chưa đủ, hoặc mọi thứ crush làm đều đã khiến tôi hiểu lầm tất cả, và sự thật thì chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường từ trước đến giờ. 

Học sinh mà, lần đầu biết thầm thương trộm nhớ một người mà, còn ngây thơ lắm, vô tư lắm nhưng nếu nó tốt đẹp thì vui vẻ, còn như tôi thì nó lại thành bi hài. Còn nhỏ ấy thì vẫn vô tư như thế cho dù biết tôi thích bạn kia, không nói chuyện với nhau nữa, họ thì vẫn tương tác. 

NHỎ NGỒI KẾ BÊN!! Đem đến cho tôi nhiều thứ cảm xúc hỗn loạn đến thế, nhưng nó cũng cho tôi được một bài học, thích thì nói, phải chứng tỏ mình nhiều hơn nữa, chứ không phải đợi đến khi mất rồi mới rụt rịt chuẩn bị. Còn bạn thì sau...!?









Author 

 Đây là câu chuyện do một bạn gửi mail về cho mình. Chính vì vậy nên mình nhận hết tất cả những chia sẻ của bạn dưới phần Bình Luận và sẽ trả lời nó ở phần sau. Hoặc kể lại câu chuyện cho mình bằng cách gửi mail cho mình ở Wattapad (bí mật)








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net