Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sương Tức

Hai người vai sát vai đi khắp những con đường năm đó Hạ Tranh thường đi, khi chuông tan học vang lên, hai người vừa lúc bước ra cổng trường. Không đến một phút, khuôn viên trường trầm tịch bỗng ầm ĩ lên, những người thiếu niên tràn đầy tinh thần, phấn chấn bồng bột, mặc đồng phục trường trung học phụ thuộc vượt qua nhau chạy ra cổng trường.

Hà Tích không để bọn họ chờ lâu, tan học chưa đến năm phút, Hạ Tranh đã thấy được bóng dáng của hắn, hạ cửa kính xe xuống, hô một tiếng, hướng hắn vẫy vẫy tay.

Hà Tích mở cửa xe ngồi ở ghế sau, buông cặp sách xuống, đôi tay đặt ở lưng ghế điều khiển, hưng phấn nhìn Hứa Trì Quy ngồi ở ghế phó lái, nói: "Anh! Em không ngờ anh sẽ tới tìm em, anh hết bệnh rồi hả?!"

Từ tối hôm qua, sau khi nhận được tin nhắn của Hứa Trì Quy, Hà Tích vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn, vui vẻ, trải qua chuyện như lần trước, hắn còn tưởng anh hắn không bao giờ muốn nhìn đến hắn nữa.

"Đồ đâu?" So với sự nhiệt tình của Hà Tích, âm thanh của Hứa Trì Quy chỉ có lạnh đạm.

Khoé miệng nhếch lên của Hà Tích cứng đờ, như là bị người ta hất cho một chậu nước lạnh, rầu rĩ mở miệng: "Ở nhà, em thay anh dọn xong rồi."

Hứa Trì Quy gật đầu, nói cho Hạ Tranh địa chỉ nhà Hà Tích, âm thanh rõ ràng rất mềm mại, nhẹ nhàng.

Đối đãi khác biệt như vậy, Hà Tích nghe được trong lòng chua lòm, ánh mắt như tia laser nhìn từng hỗ động của hai người, hai phút sau đưa ra cái kết luận: "Hai ngươi ở bên nhau."

Hạ Tranh thừa nhận: "Không sai."

"Lúc ấy còn gạt tôi nói anh không phải đồng tính luyến ái." Hà Tích hừ lạnh một tiếng, quay đầu liền hướng Hứa Trì Quy nói, "Anh, đàn ông nói tin không được."

"Hả?" Hứa Trì Quy nghi hoặc, "Ngày đó hai người giấu tôi nói chuyện?"

Hạ Tranh thần sắc thản nhiên, Hà Tích mặt lộ vẻ xấu hổ.

Hứa Trì Quy híp mắt nhìn Hà Tích, "Có phải cậu đã nói cái gì không nên nói phải không?"

Hà Tích nào dám thành thật thừa nhận, lắc đầu hoảng loạn phủ nhận ba lần.

Hứa Trì Quy không tin, nhìn Hạ Tranh chớp chớp mắt truyền đạt ý dò hỏi, Hạ Tranh đối y cười cười, không tiếng động mở miệng, "Bí mật."

Nhà Hà Tích cách trường học không xa, đi xe mười phút đã đến.

Hà Tích đeo cặp sách xuống xe, chạy vào tiểu khu, mười phút sau đã xuất hiện ở trước cổng tiểu khu, trong tay cầm một cái phong thư.

Hà Tích đem phong thư đưa cho Hứa Trì Quy, như đứa trẻ tranh công mà nói điều kiện, "Anh, nể tình em thay anh bảo quản tốt như vậy, sau này, em có thể đến nhà anh chơi không?"

"Không thể." Hứa Trì Quy nói.

Đã đoán trước được đáp án, nhưng Hà Tích vẫn không cản được thất vọng.

Giây tiếp theo lại nghe âm thanh Hứa Trì Quy, hiếm thấy có trộn lẫn ý cười, "Bởi vì tôi phải đi."

Hà Tích trong nháy mắt ngốc lăng, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm hai người trong xe, sau một lúc lâu mới tìm về âm thanh của mình, "Là muốn......cùng Hạ Tranh đi sao?"

Hứa Trì Quy gật đầu.

Hà Tích lại trầm mặc thật lâu, hắn thở ra một hơi, mở ra cửa xe ghế phụ, khom lưng ôm lấy Hứa Trì Quy, "Đi rồi cũng tốt, Dung Thành là một nơi rất tốt, nhưng người nơi này lại không tốt với anh. Anh à, mặc kệ sau này ở đâu, em cũng hy vọng anh sống thật tốt, ngày tháng sau này cũng có thể vui vẻ như hôm nay."

Hứa Trì Quy trốn trong nhà nhiều năm như vậy, Hạ Tranh mới đến hơn ba tháng, đã có thể đem anh hắn ra ngoài, là bản lĩnh của Hạ Tranh. Hà Tích không thể phủ nhận, anh hắn hiện tại thật sự rất hạnh phúc, so với thời điểm nào đều hạnh phúc hơn.

Cứ việc như thế, Hà Tích vẫn là muốn nói: "Nếu Hạ Tranh dám đối với anh không tốt, anh nhất định phải nói cho em, em có trốn học cũng phải chạy đến đánh chết hắn."

Hứa Trì Quy thật sự không quen, do dự mãi, vẫn không đẩy Hà Tích ra, cũng may Hà Tích nói xong lời kia thì buông y ra, vẫy vẫy tay liền chạy. Một loạt động tác rất nhanh, nhưng Hứa Trì Quy vẫn thấy đôi mắt phiếm hồng của hắn.

Hứa Trì Quy cũng không thể diễn tả là đang có tâm tình gì, thương cảm có, tiêu tan có, còn có một tia không buông không dự đoán được.

Hứa Trì Quy nhìn bóng dáng càng ngày càng xa kia, không nhịn được bước xuống hô một tiếng: "Hà Tích!"

"Hả!" Hà Tích đột nhiên quay đầu, hướng Hứa Trì Quy phất tay.

Hứa Trì Quy cũng vẫy vẫy tay với hắn, cười nói: "Nếu về sau có đến thành phố A, có thể tới tìm tôi."

"Được! Thi đại học xong em sẽ đi. Anh, đã nói thì không được nuốt lời, anh phải mang em đi chơi!" Hà Tích nhếch miệng bật cười, đối với cuộc ly biệt đột nhiên đến không còn cảm thấy đau thương, chính thức từ biệt, "Anh, gặp lại! Anh cùng Tranh ca phải sống thật tốt, thuận buồm xuôi gió!

Cho tới khi về đến nhà, Hứa Trì Quy hậu tri hậu giác mới phát hiện cảm xúc Hạ Tranh. Ban đầu chỉ nghĩ vì lái xe nên không nói chuyện, cho đến khi dừng đèn đỏ, đợi đèn xanh vẫn không hề nói chuyện với y, Hứa Trì Quy mới phát giác ra Hạ Tranh tức giận, nhưng y không biết vì sao.

Hạ Tranh đem xe đậu đúng vị trí, cởi bỏ đai an toàn liền trực tiếp xuống xe. Hứa Trì Quy bị ném trong xe, ngơ ngác nhìn khăn quàng cổ và mũ trên đùi không ai mang.

Một phút sau, cửa xe mở ra, một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt Hứa Trì Quy, cầm lấy mũ với khăn quàng cổ, động tác không tính là ôn nhu mang lên cho y, khoé miệng Hứa Trì Quy giấu ở dưới khăn quàng cổ trộm nhếch lên.

Mới vừa vào nhà, Hứa Trì Quy không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy nha? Sao lại tức giận vậy?"

Hạ Tranh khom lưng đổi giày, "Tự mình nghĩ."

Hứa Trì Quy như thế nào không nghĩ, y đã suy nghĩ một đường, nhưng chính là quá ngu, không nghĩ ra được.

Hạ Tranh đi vào phòng bếp, đổ một ly nước lạnh, uống xong đi ra ngoài, Hứa Trì Quy hướng đi lên, muốn ôm hắn.

Hạ Tranh một tay đè trán Hứa Trì Quy, không cho người tới gần, "Không được ôm."

Hứa Trì Quy đôi mắt hơi trừng, nghĩ đến một nguyên nhân không có mấy khả năng, "Bởi vì...... Hà Tích ôm em?"

Hạ Tranh liếc y một cái, cam chịu.

Hứa Trì Quy không nghĩ tới là bởi vì cái này, hoá ra không phải tức giận, là ghen á! Ngăn không được mật ngọt tràn ra ngoài, Hứa Trì Quy híp mắt cười rộ lên, "Sao lại còn cùng Hà Tích so đo nha, hắn chỉ là em trai em thôi."

"Ai cũng đều không được." Hạ Tranh mặt lạnh phân phó, "Thay quần áo, đi tắm rửa."

Nếu đổi người khác sẽ cảm thấy không nhất thiết phải khoa trương như vậy, nhưng Hứa Trì Quy không nghĩ như vậy, y thích sự chiếm hữu Hạ Tranh đối với y, một chút cũng không cảm thấy bối rối, vui theo hắn.

Hứa Trì Quy nghe lời đi phòng ngủ cầm quần áo tắm rửa, ra ngoài không trực tiếp vào phòng tắm, mà hướng Hạ Tranh đi tới.

Hứa Trì Quy đem phong thư Hà Tích đưa cho y đưa cho Hạ Tranh, cười nói: "Cái này cho anh, có lẽ anh xem xong sẽ không giận em nữa."

Không chờ Hạ Tranh trả lời, Hứa Trì Quy bàn chân như bôi dầu, chạy nhanh vào phòng tắm.

Hạ Tranh vẫn luôn nhìn bóng dáng Hứa Trì Quy, sau khi bị cửa phòng tắm đóng lại, mới thu hồi tầm mắt, mở ra phong thư có chút cũ trong tay, bên trong là hai tờ giấy, bên trên là chữ của Hứa Trì Quy còn mang theo nét trẻ con.

Ngày 19 tháng 10 năm XXXX.

Hình như tôi đã thích Hạ Tranh.

Nhưng...... Tôi sao lại có thể thích Hạ Tranh được?

Người như tôi, nào có tư cách nói thích, càng miễn bàn người này là Hạ Tranh.

Hứa Trì Quy, quản tâm tư của mày cho tốt, mày phải rõ ràng một chuyện, Hạ Tranh là thần minh, là tín đồ của hắn, mày chỉ có thể đứng ở phía dưới nhìn lên, đừng vọng tưởng có thể bước lên thần đàn.

Mày không thể, cũng không xứng.

Ngày 3 tháng 11 năm XXXX.

Hôm nay là sinh nhật tôi, thời tiết khó có được một bữa trong lành, nhưng trong mắt tôi là một bầu trời mây đen giăng đầy.

Hạ Tranh đi rồi, không biết sẽ đi nơi nào, còn có thể trở về hay không.

Ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của tôi cứ như vậy mà biến mất......

Người không có ánh sáng còn có thể tồn tại sao?

Tôi nghĩ, hẳn là có thể, rốt cuộc kéo dài hơi tàn cũng coi như tồn tại.

Tôi không muốn chết.

Vạn nhất......

Vạn nhất Hạ Tranh còn trở về thì sao?

Tôi sẽ không vọng tưởng cái gì nữa, chỉ muốn nhìn thấy người một cái, chỉ cần một cái liếc mắt thôi.

________

Hứa Trì Quy tắm rửa xong mở cửa, nhìn thấy bóng dáng đứng bên cửa hoảng sợ, không chờ y hoàn hồn, đã bị Hạ Tranh ôm vào lòng ngực.

Hứa Trì Quy vươn tay ôm lấy eo Hạ Tranh, cười tủm tỉm hỏi: "Không tức giận nữa nha?"

"Ừ" nhìn hai tờ nhật ký kia, cảm xúc Hạ Tranh không vui lắm, "Đổi thành đau lòng."

Tâm tình Hứa Trì Quy lại không tệ, hắc hắc cười hai tiếng, "Em cố ý á."

Cánh tay Hạ Tranh dùng sức, đem người ôm càng chặt, "Bảo bảo, tôi xin lỗi."

Sau khi ở bên nhau, Hạ Tranh mỗi ngày đều hối hận, tại sao lúc đó không phát hiện ra cái đuôi nhỏ phía sau mình, tại sao sau khi ông nội qua đời, hắn nhất quyết phải rời đi nơi này, tại sao để Hứa Trì Quy một mình lẻ loi súc ở mai rùa mười năm lâu đến như vậy.

Hứa Trì Quy ngửa mặt lên, hôn hôn khoé miệng đang căng chặt của Hạ Tranh, "Em không cần ba chữ này."

Hạ Tranh sửa miệng: "Tôi yêu em."

Hứa Trì Quy vừa lòng, "Vậy yêu em nhiều thêm một chút."

Hạ Tranh kéo chân Hứa Trì Quy lên, nâng mông y hướng phòng ngủ đi, "Yêu ngay bây giờ."

Hứa Trì Quy nghe hiểu ám chỉ, nháy mắt đỏ mặt, "Nhưng, nhưng cũng không cần nhanh như vậy......"

"Chậm."

Hạ Tranh đi vào phòng ngủ, nhấc chân đóng cửa phòng lại.

Lúc Hứa Trì Quy tỉnh ngủ, mặt trời đã lên cao, Hạ Tranh không ở trên giường, gian ngoài truyền đến động tĩnh mơ hồ. Không cần đoán cũng biết, Hạ Tranh lúc này khẳng định ở phòng bếp nấu cháo cho y, ngày nào có làm thì hôm sau Hạ Tranh đều không để y vào phòng bếp.

Cứ việc lần này Hạ Tranh suy xét hôm nay phải ngồi máy bay, tối hôm qua chỉ làm một lần, còn đặc biệt ôn nhu, Hứa Trì Quy không có không thoải mái, chỉ có một chút cảm giác trướng trướng.

Hứa Trì Quy trong lòng ngọt lịm, bọc chăn lăn vài vòng, tay vô ý vói vào dưới gối đầu, đụng phải thứ gì.

Hứa Trì Quy lấy ra tới vừa thấy, phát hiện là một tờ giấy được gấp lại. Đại khái đoán được đây là cái gì, trái tim Hứa Trì Quy đập bịch bịch, hoãn hoãn tâm tình kích động, cẩn thận mở tờ giấy ra.

Bảo bối Trân Châu của tôi:

Tuy rằng có chút đơn sơ, nhưng đây là một bức thư tình, tôi trước kia chưa hề viết qua, chắc sẽ viết không được tốt, hy vọng bảo bối không ghét bỏ.

Hôm nay là ngày ba mươi năm chúng ta ở bên nhau, mới một tháng lẻ mấy ngày, sao tôi lại thường xuyên có một loại ảo giác rằng, chúng ta đã ở bên nhau thật lâu.

Tôi nghĩ, có lẽ bởi vì tôi vẫn luôn được em yêu, mười năm như một.

Bảo bối, em nói tôi nên làm sao bây giờ.

Thời điểm cùng em thổ lộ, tôi son sắt hẹn thề, nói muốn đuổi kịp em, vượt qua em, nhưng tình yêu của em quá vẹn toàn, khiến tôi cảm thấy mình chẳng tiến bộ gì cả, như vậy không được.

Hôm nay mượn cơ hội này, bảo bối cho phép tôi làm một chuyện đi, đáp ứng tôi một điều kiện -- ít yêu tôi một chút, yêu bản thân nhiều hơn.

Ca đang làm nũng, đồng ý hay không đồng ý, em tự nhìn mà làm đi.

Buổi chiều chúng ta phải đi, tôi biết em vẫn rất luyến tiếc nơi này, buổi tối còn trộm khóc vài lần, tôi đều thấy. Nhưng là, cho dù hiện tại em đổi ý, tôi cũng muốn đem em mang đi.

Thượng Chu, một người bạn của tôi sẽ giúp chúng ta sửa lại cách cục chung cư, chúng ta sẽ mua dụng cụ trong nhà giống nơi này, phòng khách bố trí lại một lần nữa, hai bên phòng ngủ giống nhau, tôi sẽ không cải biến, chỉ là ga giường cùng bức màn đổi thành màu lam mà em thích.

Thư phòng thật ra sẽ phải sửa toàn bộ, dựa theo thư phòng của em bố trí lại, nhưng thư phòng của tôi diện tích lớn không ít, sẽ bày thêm ba kệ sách to, mua nhiều thứ lấp đầy kệ sách, còn mua bàn phím thích hợp gõ máy tính nữa, tôi nghĩ em sẽ thích.

Tôi xem ảnh chụp người bạn đó gửi lại, cùng nơi này không sai biệt lắm, em hẳn rất nhanh sẽ thích ứng thôi.

Bảo bối, yên tâm đi cùng ca thôi, tôi sẽ không làm em hối hận.

Chờ em hoàn toàn chuẩn bị tốt, tôi sẽ mang em về nhà, gặp ba mẹ, bạn bè, bọn họ đều biết chuyện của chúng ta, đối với em cũng cực kỳ tò mò, em không cần sợ hãi.

Sợ hãi cũng không sao, sợ hãi thì gọi Hạ Tranh, Hạ Tranh vĩnh viễn đứng ở phía sau em.

Cuối cùng tôi muốn nói, cả đời dài như vậy, mọi chuyện về sau chúng ta không có cách nào đoán trước, có lẽ chúng ta sẽ cãi nhau, sẽ sợ hãi, có lẽ một ngày nào đó em sẽ không chịu nổi sự chiếm hữu của tôi, có thể mắng tôi, thậm chí có thể phạt tôi không được chạm vào em.

Nhưng không thể rời nhà trốn đi, không thể nói chia tay, không thể dừng yêu tôi.

Bức thư tình đầu tiên liền chấm dứt tại đây đi, quả thật viết không tốt, để em chê cười rồi.

Nếu em thích, tôi sẽ luyện nhiều hơn, về sau mỗi ngày đều viết cho em một bức, cho đến khi tóc tôi không còn đen nữa, cầm không được bút nữa mới thôi.

Thật sự không thể viết tiếp, hình như em ngủ không yên ổn, tôi muốn đi ôm em.

Ngủ ngon bảo bối Trân Châu của tôi, ngày mai gặp.

_____Toàn văn hoàn______

Lời editor: Mới đầu đọc đến kết, tui hụt hẫng lắm, muốn thêm nữa cơ, nhưng sau khi đọc lại lần hai, lại cảm thấy như vậy được rồi.
Tin rằng cho dù sau này có chuyện gì, Hạ Tranh vẫn sẽ bảo vệ thật tốt viên Trân Châu của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net