C1 - Kết thúc là khởi đầu...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tại sao? Ta vốn xem ngươi như người thân của ta mà, Liễu Ái, ta đã làm gì có lỗi với ngươi ư?"

Bên bờ vực cao sâu thẩm, có một nữ nhân với bộ y phục màu trắng, trên người chi chít vết máu. Mái tóc vàng nhạt dài giờ hỗn loạn, gương mặt kiều diễm nhỏ nhắn, đôi mắt vàng kim đầy bi thương, cái mũi nhỏ nhắn ửng hồng, môi đẹp hơi mím lại.

Trước mặt nàng, một đám người với ánh mắt thèm thuồn bất nhân nhìn nàng như nhìn một con mồi nhỏ. Trong đám người đó nỗi bật nhất là nữ nhân y phục xanh lục, tay đang cầm kiếm đầy máu, mắt đầy sát khí nhìn nàng.

" Ca Họa à Ca Họa, ngươi nghĩ thử xem... Ha, nếu không có ngươi, những thứ bây giờ ngươi có điều là của ta. Muội muội à, tỷ chỉ lấy lại những thứ của tỷ thôi."
Nữ nhân y phục xanh lục đấy chính là Liễu Ái, biểu tỷ của nàng.

Ca Họa không thể hiểu lý do.

Ca Họa là con của vương Hồ tộc, làm tiểu công chúa duy nhất và được vô vàn sủng ái. Thấy con mình từ nhỏ không có ai chơi cùng, nên đã nhận nuôi một tiểu Hồ Ly đó là Liễu Ái, cũng là con của một nhà tướng lĩnh.

Từ nhỏ Ca Họa đã rất yêu quý vị biểu tỷ này, có gì cũng cho, thích gì cũng có. Đến khi trưởng thành quan hệ của hai người vẫn rất tốt.
Rồi ngày đăng cơ cũng đến, Ca Họa lên nối ngôi làm vương Hồ tộc. Nhưng, chưa được bao lâu phụ thân và phụ mẫu của Ca Họa qua đời, người ta nói rằng là do tu luyện sai cách nên dẫn đến đột ngột qua đời.

Ca Họa thương tâm khóc lóc, cũng không một chút nghi ngờ gì.

Rồi, lại thờ gian đưa tang qua đi, Liễu Ái mất tích, trong tộc bất đầu rục rịch. Các vị tướng lĩnh hợp sức đánh đổ ngôi vương.

Ca Họa tuy có tu luyện vài năm, nhưng làm sao có thể chống chọi lại nỗi cả tộc, lại còn phải tìm kiếm biểu tỷ Liễu Ái của mình.
Nàng chạy trốn, chạy vào rừng, chạy đến địa giới, chạy đến nhân gian.

Nhưng...

vẫn không thoát được, đến bây giờ Ca Họa vẫn còn không thể hiểu, vị biểu tỷ mà mình quý mến giờ lại tự tay muốn giết mình.

" Ngươi nói vậy là sao? Ta đã làm gì ngươi, hả? " Ca Họa vẫn cao quý như vậy, chỉ trừ đôi mắt đầy bi thương và sự khó hiểu.

Liễu Ái cười khinh bỉ cùng mỉa mai.
" Muội nghĩ phụ thân và phụ mẫu của muội do tu luyện mà chết thật à. Muội nghĩ tại sao các tướng lĩnh lại cùng nhau chống đối lại muội. Haizz muội của tỷ vẫn ngây thơ như lúc nhỏ a."

Ca Họa không ngốc, nàng đã hiểu những lời Liễu Ái nói.
Vậy là, phụ thân phụ mẫu của nàng là do bị hại mà qua đời.
Ngôi vương của nàng vốn đã bị người khác tính toán từ trước.

" Nhưng, từ đầu đến cuối ta đã làm gì ngươi?" đây là câu hỏi mà nàng không thể nào nghĩ ra câu trả lời được.

Nghe Ca Họa hỏi, mắt Liễu Ái đầy sát khí và oán hận.

" Trước khi ngươi xuất hiện, hai ông bà của ngươi đã hứa cho ta ngôi vương này. Mọi sự yêu thương của họ điều dành cho ta. Bao nhiêu người điều ghen tỵ với ta. Tại ngươi, từ khi có ngươi ta bị bọn họ rẻ lạnh, bị khinh thường, tất cả tại ngươi, vốn mọi thứ là của ta, của ta!!! "
Liễu Ái điên cuồng hét lớn.

Thì ra là như vậy.

Ta đã ngu ngốc từ lâu vậy rồi sao.

" Ha, hóa ra là Khúc gia ta nuôi nhầm con chó biết cắn chủ à."
Ca Họa cười tự diễu.

Phụ thân, phụ mẫu nữ nhi có lỗi với hai người. Nữ nhi sẽ xuống hoàng tuyền chung với hai người, cả nhà ta lại cùng vui vẻ như lúc trước, chờ con.

Ca Họa lùi về sau, từng bước từng bước như được giả thoát

Liễu Ái nghe Ca Họa mắn mình là chó liền nổi điên muốn cắn người.

" Ngươi cái thứ tiện nhân, ngươi vốn không nên được sanh ra trên đời này."

Ca Họa mắt nhìn vào hư không

" Ừ, vốn dĩ ta khôn nên ở một nơi bẫn thỉu, thấp kém chung với ngươi. Điều là lỗi của ta, ngươi không sai."

Lời nói cuối cùng vừa dứt, Ca Họa ngã vào vực tối sâu thẩm đến đáng sợ.

Đám người thấy Ca Họa nhảy xuống cũng giật mình, có người bất mản nói.

" Ả ta nhảy xuống rồi chúng ta làm sao lấy được vật."

Liễu Ái cũng bực tức vì Ca Họa chết quá dễ.

" Bỏ đi, chỉ một viên châu của Hồ Ly vương truyền lại thôi, có gì nuối tiếc."

Ca Họa lặng lẽ rơi vào bóng đêm lạnh lẽo.

   Chết? Không đáng sợ.

Sống mà không có ý nghĩa gì nữa mới đáng sợ.

Đó là ý nghĩ duy nhất cũng là cuối cùng mà Ca Họa bỏ lại nơi đây.

Giây phút linh hồn Ca Họa gần như bị hút ra.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net