Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Lư hương tỏa khói ra trắng lượn lờ, như một sợi mây trắng bồng bềnh, trên giường gỗ vải gạt trắng đơn giản mà tinh tế, thiếu nữ tóc bạc với xinh đẹp nhắm nghiềm mắt, nước mắt nàng theo đuôi mắt lăn dài rơi xuống từng giọt lóng lánh như những hạt ngọc châu. Đôi mày nàng đang chau lại tựa như trong giấc mơ không an ổn. Không biết là do khói trắng từ lư hương lượng lờ hay do màn gạt trắng khiến người ta cảm giác gương mặt chau mày của nàng có phần thê lương. Đóa hoa đào ngày xưa vốn rực rỡ ở trán nàng lúc này đây không rõ là vì sao mà đóa hoa đào rực rỡ xinh đẹp ấy tựa hồ như một đóa hoa héo rũ muốn rời xa cành. Thiếu nữ xinh đẹp thân thể vẫn an tĩnh nằm trên giường nhưng không thể khống chế nguồn linh lực yếu ớt của nàng đang dần phân tán.

Bỗng bên tai nàng nghe một giọng nói mạnh mẽ nhưng có chút già nua truyền tới.

"Sớm sớm chiều chiều trong lòng mây vần vũ.
Sầu chia ly thể hóa giấc mộng xưa "

Tiểu Yêu trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, đôi mắt đẹp chất chứa nỗi u buồn, chật vật mở miệng: "Ai... Ai đang nói?"

Tiểu Yêu gượng chút hơi tàn muốn hỏi tiếp, nhưng nàng lại cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung, dường như có hàng nghìn tia sáng đang bao phủ lấy nàng.

Khoảnh khắc tất cả chỉ là một màu trắng xóa, mọi giác quan đều biến mất, chỉ là một khoảnh khắc nhưng nàng dường như đã trải qua hàng nghìn năm

______________

Sau ngày khi biết tin Tương Liễu tử trận, Tiểu Yêu dần nhận rõ được sự mất mát của trái tim mình. Nàng không phải cái gì cũng không rõ chỉ là nàng không dám phân định rõ ràng, càng không dám nhìn thẳng vào trái tim mình, nàng sợ hãi, sợ hãi tình yêu rõ ràng là yêu mà không thể lựa chọn, sợ hãi đối mặt với trái tim nàng. Cứ ngỡ người kia và nàng trái tim chỉ là cùng nhịp đập, từ khi cổ được giải chỉ là mất đi cảm nhận một nhịp đập mạnh mẽ cùng chung nhịp đập với trái tim nàng, đến khi biết hắn đã không còn, nhịp đập trái tim nàng dần dần ngày càng yếu ớt theo thời gian. Mái đầu nên vốn óng ả đen nhánh không biết từ lúc nào đã trở thành bạc trắng như mái tóc của người trong ký ức.

Trụ Nhan Hoa là thần khí giúp người ta có thể thay đổi dung mạo theo ý muốn và bảo dưỡng dung mạo vạn năm vẫn xinh đẹp xuân sắc ngời ngời. Nhưng từ khi Tiểu Yêu được Vương Mẫu A My giúp nàng lấy lại dung mạo thật, Trụ Nhan Hoa trên người nàng cũng chỉ có thể giúp nàng giữ được dung mạo tươi trẻ. Thần khí bảo dưỡng dung mạo bật nhất và duy nhất của Đại Hoang qua bao tháng ngày cũng chỉ có thể giúp Tiểu Yêu giữ lại gương mặt xinh đẹp kia, sau ba trăm năm ngoại trừ gương mặt ấy thì mái tóc nàng đã bạc trắng từ lâu, cơ thể nàng đã dần yếu ớt đến cực hạn.

_______________

Vài ngày sau khi tỉnh lại lần nữa.

Tiểu Yêu đã quen với việc mình vẫn còn là một thiếu nữ mạnh khỏe, cũng biết rõ bản thân mình đã được trở về quá khứ, những ngày tháng là Đại Vương Cơ Cao Tân trở lại Hiên Viên cùng Chuyên Húc. Mà mấy ngày qua nàng cũng đã suy nghĩ rõ ràng những chuyện đã trải qua trước kia và sắp xảy ra của bây giờ. Tiểu Yêu đã đưa ra quyết định, nàng sẽ không để bản thân phải ôm tương tư sống tiếc nuối thêm một lần nào nữa, Tương Liễu nàng muốn ở bên hắn, muốn vào lúc thích hợp nói rõ ràng nàng yêu hắn muốn bên hắn, nếu không thể là cả đời được ở bên hắn nàng cũng sẽ như cha mẹ mình, sẽ yêu và đến bên hắn không hối tiếc. Từ khi trở lại điều nàng muốn là hắn, đời này của nàng chỉ cần có hắn là đã trọn vẹn.

Đối với Cảnh nàng cũng sẽ rõ ràng nói ra suy nghĩ của chính mình, tình cảm giữa họ không phải là tình yêu mà là một loại tình cảm bao gồm tình thân tình tri kỷ, tình cảm giữa những người đã từng trải qua tổn thương trong quá khứ thấu hiểu nhau ở cạnh nhau tựa như xoa dịu phần nào nỗi đau của những ngày tháng đau đớn cô độc, như hai người đi lạc giữa băng tuyết vạn dặm gặp được nhau muốn cùng nhau dựng một căn lều đốt nên một nhúm lửa để cùng nhau nương tựa sưởi ấm qua cái giá lạnh.

Mà hiện tại là thời điểm nàng với thân phận là Cao Tân Cửu Dao, Đại Vương Cơ Cao Tân cùng biểu ca Chuyên Húc trở về Hiên Viên, bắt đầu những bước đầu tiên tranh lấy ngai vàng. Cũng là thời điểm Tương Liễu với thân phận Phòng Phong Bội xuất hiện trước mặt nàng, mà nàng lúc này cũng sẽ không phát hiện ra Phòng Phong Bội và Tương Liễu ngoại trừ gương mặt giống nhau thì cũng không có điểm chung. Đây là khoảng thời gian nàng và hắn buông xuống lập trường cùng nhau tận hưởng những ngày tháng thoải mái tự tại cùng nhau không chút vướng bận. Nàng quyết định rằng sẽ cùng y trải qua những ngày tháng tự do với thân phận một Phòng Phong Bội ấy, cho đến khi y tình nguyện tiếc lộ mình chính là Tương Liễu

_______

Ngày hôm đó Tiểu Yêu cùng Chuyên Húc đến bữa tiệc của Thuỳ Lương. Nàng cố ý lặp lại như ký ức dạo chơi quanh vườn hoa và lại bắt gặp được Phòng Phong Bội, nam nhân nàng yêu với một mái tóc đen nhánh và phong thái của một tên lãng tử hoang đàng. Y đang cầm ly rượu, thư thả ngả mình trên chiếc ghế ngọc, bóng dáng ấy thấp thoáng giữa vườn hoa um tùm, nếu không để ý kỹ, sẽ không thấy rõ. Tiểu Yêu gắng giữ cho mình ổn định nhất có thể, kìm nén chính mình không nhào đến ôm chặt y

Nàng vờ như lẳng lặng đến sau lưng y, vờ cúi xuống, hỏi: "Tương Liễu, ngài làm gì ở đây?"

Y không mảy may giật mình, chỉ hơi ngẩng đầu lên: "Cô lén đến sau lưng ta, ta đang đoán xem cô định làm gì, cứ tưởng sẽ có chuyện gì lãng mạn hay ho, nào ngờ cô nhận nhầm người."

Tiểu Yêu nhìn xoáy vào mắt y, y bật cười: "Ta ước mình chính là cái người mà cô vừa gọi."

Tiểu Yêu nhìn y làm trò gắn kìm lắm mới có thể giữ dáng vẻ nên là thế nào lúc này, nàng lại tiếp tục vờ hỏi: "Huynh không phải người đó thật sao?"

"Nếu lúc này cô chịu cùng ta uống rượu, ta sẵn lòng sắm vai cái người đó"

Tiểu Yêu lúc này mới cười: "Được"

Người nọ rót rượu cho nàng, nàng uống một hơi cạn ly rượu. Rồi nàng rót rượu cho y, y cũng như nàng chỉ một hơi uống cạn.

Rất nhanh, chiếc cốc trong tay y rơi lăn lông lốc, y cười nhăn nhó: "Cô bỏ độc vào rượu ư?"

Tiểu Yêu không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt nắm lấy một tay của y, nàng vờ quan sát các ngón tay và tỏ ra có chút thất vọng khi thấy những đốm đỏ trong lòng bàn tay y.

"Nếu cô không hạ độc ta, ta sẽ thấy mình thật may mắn vì gặp được một mỹ nhân."

Tiểu Yêu rót một ly rượu đứng lên đi tới cạnh bên y, đưa ly rượu tới bên miệng y và nói : "Đây là thuốc giải, xin lỗi huynh là ta đã nhận nhầm người."

Người kia uống ly rượu nàng đưa tới bên miệng, đôi mắt y chưa từng rời khỏi gương mặt nàng. Đoạn uống cạn rượu một tay y bắt lấy bàn tay cằm ly rượu đã hết đang dần rút lại của nàng kéo thẳng về phía mình. Lực kéo của y không lớn nhưng dễ dàng kéo thiếu nữ ngã về phía y, cũng chẳng rõ là ai trong hai người họ vô tình hay là cố ý mà Tiểu Yêu đã ngã ngồi lên đùi y.

Trong cái ánh sáng nhàn nhạt mang theo chút dịu dàng của buổi chiều, hai người ngồi chồng lên nhau trên ghế ngọc hòa hợp trong gió chiều nhàn nhạt khẽ thổi qua, từng cánh hoa trong vườn lay động.

Nam nhân ánh mắt hoa đào chăm chú nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trên chân mình, khoé môi nghiêm túc nhưng như có như không tựa hồ ẩn giấu ý cười như không cười "Mỗi lần nhận nhầm người cô đều hạ độc như vậy à? Thói quen này của cô không hay chút nào"

Đôi mắt to của thiếu nữ hơi lay động môi mím chặt như làm vậy là có thể cố che giấu đi nhịp đập hỗn loạn trái tim mình, nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh thở hắt ra một hơi: "Không phải là ai thì ta đều sẽ nhầm". Đoạn nói xong, nàng rút tay mình ra khỏi tay người kia, đẩy vai hắn rồi đứng lên quay người bước đi. Nam tử áo tím rất nhanh lại bắt lấy cổ tay nàng. "Chỉ một câu xin lỗi nhận nhầm người là có thể bỏ đi sao?"

Tiểu Yêu nghiêng đầu nhìn y: "Vậy thì huynh muốn thế nào?"

"Cô cùng ta uống rượu thế nào?" Nam tử đôi mắt cong cong nói

Tiểu Yêu nghiêm mặt hỏi: "Huynh không sợ ta lại hạ độc vào rượu của huynh nữa sao?"

"Ta nghĩ cô sẽ không!" Ý cười của người kia đong đầy khoé mắt

Tiểu Yêu quay người nhìn nam tử áo tím, nàng khẽ cười với hắn rồi chuyển ánh nhìn xuống tay đang bị người kia nắm chặt: "Được, ta bồi huynh"

Nam tử nhìn thấy nàng như vậy ngầm hiểu ý nàng muốn y buông tay nàng, nhưng y không làm vậy. Y vẫn nắm lấy tay nàng, lật lấy lòng bàn tay nàng lên:"Ta là Phòng Phong Bội", y viết tên mình, từng chữ một vào lòng bàn tay Tiểu Yêu. "Nhớ cho kỹ, lần sau đừng có nhận nhầm đấy"

Tiểu Yêu nhìn tay mình rồi lại nhìn vào mắt người kia, một thoáng qua ánh mắt này chứa đầy ý vị, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, nàng mỉm cười ngọt ngào với hắn "ta không dễ nhận nhầm người khác, chỉ ngoại lệ nhầm một lần này thôi"

Phòng Phong Bội bật cười thành tiếng thả tay nàng ra rồi nói "ta tin cô". Nói rồi y quay lại ngôi ở một bên ghế ngọc, lấy hai cái ly mới trên bàn "Tới đây đi, ta rót rượu cho cô"

Tiểu Yêu cười bước tới ngồi bên ghế ngọc còn lại, nâng ly rượu Bội vừa rót về phía y, khi hai ly rượu khẽ chạm vào nhau nàng khẽ cười nhìn người kia rồi lên tiếng "ta Tiểu Yêu, rất vui mừng gặp được huynh Phòng Phong Bội"

Thời gian dần trôi qua, khi bình rượu thứ ba đã cạn hai người họ chào nhau trời đã tối

Tiểu Yêu trở vào bên trong bữa tiệc. Chưa bao lâu trời đã về khuya, khách khứa lục tục ra về. Mãi đến khi khách mời đã về hết, Thùy Lương và Ngu Hiệu mới tiễn hai anh em Tiểu Yêu ra về, mà người sánh vai với Chuyên Húc bước ra cổng là Ngu Cương.

Tiểu Yêu đứng chờ cạnh xe mây, nàng nheo mắt nhìn lên bầu trời phía xa ở cuối con phố lớn có một người mặc áo choàng qua đầu màu đen đang cưỡi trên Thiên Mã. Trời tối mịt nên không thấy rõ mặt người kia, nhưng Tiểu Yêu biết rõ người đó là Phòng Phong Bội.

Tiểu Yêu vội la lên ngăn cản: "Đừng cử động!"

Nàng dang rộng hai tay chắn trước mặt Chuyên Húc, hướng mắt về khoảng không u tối, giật lùi từng bước. Nàng ôm lấy và che chở cho Chuyên Húc tựa như thú rừng bảo vệ bầy con trước nguy hiểm rình rập, Tiểu Yêu trừng mắt nhìn khoảng không hoàn toàn trống trải. Nàng không thấy hắn, nhưng nàng biết được rằng mũi tên có thể xuyên qua yết hầu của Chuyên Húc bất cứ lúc nào sẽ rất nhanh được người phía trên hạ xuống.

Người bên trên như dự đoán đã bỏ đi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net