Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12:

Không biết có phải vì tịnh dưỡng ở cạnh ôn tuyền và ngày ngày có Phỉ Phỉ bầu bạn nên bệnh tình của Tiểu Yêu đã thuyên giảm nhanh chóng.

Nhìn thấy vật nhỏ đang nhảy nhót trên bức tranh nàng vừa vẽ nghuệch ngoạc trên bàn, Tiểu Yêu đã dùng mực chạm vào nó. Vật nhỏ kêu lên và bỏ chạy.

Tiểu Yêu bất giác mỉm cười, nhưng đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, người kia đưa đến cái vật nhỏ này mà không để lại một lời nhắn nào là có ý gì?

Sau đó nàng lấy ra một cây bút viết: "Phỉ Phỉ mỗi ngày đều quấy nhiễu sự yên tĩnh của ta. Mau đến mang nó đi."

Đặt tờ giấy vào trong một ống tre và nhờ thị nữ đưa đến trạm xe ngực Đồ Sơn để gửi đến trấn Thanh Thủy.

Quả nhiên ba ngày sau đã có hồi âm, trong thư viết: "Không thích thì giết chết ăn thịt".

Tiểu Yêu tức giận để bức thư sang một bên.

Mấy ngày sau, nàng không nhịn được bực bội viết thêm một lá thư khác: “Mùa thu hoa cúc đang nở rộ, Cảnh muốn cùng ta đi ngắm hoa.”

Đợi mấy ngày không thấy hồi âm, nàng lại tức giận viết: “Ca ca nói Cảnh rất hợp.”

Những bức thư khiêu khích của nàng không bao giờ nhận được hồi âm.

Tiểu Yêu ngày càng tĩnh lặng hơn.

Phỉ Phỉ mỗi ngày đều ở bên cạnh chọc nàng vui vẻ, nhưng nàng ngày càng không muốn nhìn thấy nó nữa.

A Niệm từ Ngũ Thần Sơn chạy đến Hiên Viên bầu bạn cùng nàng. A Niệm thường muốn cùng nàng ra ngoài chơi nhưng Tiểu Yêu thỉnh thoảng mới đồng ý ra ngoài cùng em gái. Khắp nơi trên đường lớn ngõ nhỏ thành Hiên Viên, nơi nào bước chân của nàng và Phòng Phong Bội đều đã đi qua, đâu đâu cũng là hồi ức.

Mà người kia, dường như ngoại trừ những hồi ức đó, y sẽ không xuất hiện nữa, như thể những ngày tháng của Tiểu Yêu đã quay về quá khứ.

Khi Tiểu Yêu hoàn toàn bình phục thì đã là những ngày cuối đông.

........

Mùa hè năm Hắc Đế thứ hai. Hắc Đế, Tân Hoàng Đế của Hiên Viên, Hiên Viên Chuyên Húc, ban hành chiếu chỉ dời kinh đô từ Thành Hiên Viên đến Thành Chỉ Ấp, Trung Nguyên, nơi thịnh vượng nhất Hiên Viên. Cung điện của Hắc Đế dời từ Hiên Viên Sơn đến Đỉnh Tử Kim của Thần Nông Sơn. Đỉnh Tiểu Nguyệt trên dãy Thần Nông là nơi cư ngụ của Cựu Hoàng Đế.

................

Thấm thoát lại đến những ngày cuối đông

Tiểu Yêu theo A Niệm và những người khác đến Mai Lâm ở ngoại thành để ngắm hoa mai.

Không ngờ họ lại gặp được Ý Ánh và Cảnh.

Tiểu Yêu nhìn vẻ mặt của Cảnh, lúc này huynh ấy không buồn cũng không vui.

Nàng mỉm cười chào họ rồi cùng A Niệm ra ngoài thưởng thức hoa mai, tuy nhiên hoa mai mới bắt đầu nở, một rừng mai chi chít nụ, trên cành chỉ lẻ tẻ vài đóa hoa mai vừa ngại ngùng hé nở. Hai chị em chỉ có thể trở về gian nhà ngói bên ngoài rừng mai cùng mọi người ngồi bên bếp lò uống rượu và nướng thịt.

Khi màn đêm buông xuống, mọi người gần như đều say khướt ra về.

Tiểu Yêu cũng hơi ngà ngà, trong cơn say nửa vời, nàng hối hận vì đã không ngắt cành hoa mai nào khi đang có mặt ở đó.

Nàng yêu cầu người đánh xe quay lại, xuống xe và đi bộ vào, nhưng thay vì những cành hoa mai sai nụ cùng những đóa hoa mai lẻ tẻ chớm nở, nàng lại nhìn thấy bên trong đó một cảnh tượng đáng sợ.

Trong sân có rất nhiều hộ vệ nằm rải rác, Ý Ánh nằm rũ rượi trên mặt đất, người đầy máu, bên cạnh là Cảnh đã bất tỉnh.

Thủ phạm là một người nam nhân mặc y phục đen, Tiểu Yêu nhanh chóng triệu hồi ra cung bạc.

Một mũi tên bạc vun vút lao ra, nhưng người kia có thể dễ dàng tránh thoát mũi tên của nàng .

Tiểu Yêu biết người kia nhất định là một cao thủ, nàng không dám chậm trễ, bắn ra mũi tên thứ hai.

Người kia vừa tiến nhanh về phía nàng vừa né tránh mũi tên, khoản cách giữa họ càng thu hẹp mũi tên càng dễ dàng trúng đích, khi mũi tên sượt ngang qua mặt người kia, hắn cũng đã tăng nhanh tốc độ lao về phía nàng

Tiểu Yêu sợ hãi, mắt nàng nhìn chăm chăm về phía người đang tiến tới, tay nàng đang lắp mũi tên thứ ba vào cung. Người kia lại tùy tiện sờ vào vết máu trên mặt, cười giễu chế nhạo: "Cô muốn dùng cung thuật ta dạy giết ta sao?"

Giọng nói quen thuộc khiến Tiểu Yêu giật mình, dưới ánh trăng, nàng nhìn thấy vài sợi tóc trắng rũ ra dưới lớp mũ của tấm áo choàng đen.

Người kia ngẫng đầu lên, đó là gương mặt đẹp đẽ xuất hiện trong những giấc mơ của nàng 

Mũi tên trong tay nàng rơi xuống đất, nàng khó khăn nói: "Tại sao ngài lại muốn giết Cảnh."

Tương Liễu lạnh lùng nói: "Ta muốn giết. Cô muốn ngăn cản sao?"

Trong lòng Tiểu Yêu có chút ngưng trệ.

Rõ ràng Tương Liễu luôn âm thầm giao dịch với tộc Đồ Sơn nhiều năm, vậy tại sao y lại muốn giết Cảnh?

Nàng nhanh chóng đi đến trước Cảnh, đứng giữa Cảnh và Tương Liễu, nói: “Phải, ta muốn ngăn cản ngài.”

Tương Liễu nhìn nàng một lúc, sau đó nạp linh lực vào thanh đao trên tay: "Được, vậy để ta xem cô có thể ngăn cản ta như thế nào."

Tiểu Yêu không chịu nhường bước, nàng giương cung đối mặt với Tương Liễu: "Tại sao?"

Vì sao hắn không thể buông xuống Thần Nông?

Tại sao hắn phải chống đối nàng, tại sao hắn lại phải giết người thân của nàng.

Tương Liễu nhẹ nhàng đi về phía trước: "Cô không cần hỏi tại sao, hôm nay cô không giết ta, ta sẽ giết Đồ Sơn Cảnh."

Tiểu Yêu lắc đầu, nàng lui về sau một bước, giương cung: "Đừng ép ta, ta không muốn bất cứ ai giết Cảnh."

Một đời trước nàng mắc nợ Cảnh quá nhiều, một đời này nàng chỉ muốn bảo vệ sinh mạng của huynh ấy, nàng đã giết được Đồ Sơn Hầu và giữ khoảnh cách vốn dĩ nên có với huynh ấy, đáng lẽ mọi chuyện đã êm đẹp, nhưng tại sao Tương Liễu lại muốn giết Cảnh.

Tương Liễu giơ kiếm lạnh lùng tiến tới, Tiểu Yêu nhanh chóng rút cung ra và bắn vội một mũi tên.

Tuy nhiên, ở khoảng cách giữa nàng và Tương Liễu, hắn không hề né tránh, nhưng mũi tên của nàng lại bắn trượt.

Tương Liễu bật cười: “Nếu không có quyết tâm giết đối thủ thì đừng dễ dàng giương cung.”

Tiểu Yêu không thể đành lòng, mũi tên đời trước bắn vào ngực hắn bên hồ Hồ Lô, chỉ có nàng biết rõ chính mình hối hận biết chừng nào, đời này nàng làm sao có thể thật sự bắn tên vào hắn. Tiểu Yêu ném cung tên xuống, cung tên thu hồi biến mất. Nàng cay đắng nói: "Đi đi, nếu không muốn ta hận ngài."

Tương Liễu u ám nhìn nàng một lúc, y thu lại đao, không chút luyến tiếc bay đi.

Tiểu Yêu gọi những người hầu đã bất tỉnh tỉnh lại, đỡ Cảnh và Ý Ánh đến ghế dài bên trong dãy nhà khách và kiểm tra mạch của họ, Ý Ánh bị thương nặng, nhưng Cảnh chỉ bất tỉnh.

Nàng lấy đan dược cứu mạng mang theo bên người mình đưa cho họ.

Một lúc sau, Cảnh tỉnh lại trước, trong mắt huynh ấy có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiểu Yêu.

Cảnh ngồi dậy, hỏi: "Sao nàng quay lại đây? Tương Liễu đâu?"

Tiểu Yêu đang giúp băng bó cho Ý Ánh. Nàng chỉ nhẹ gật đầu, không có trả lời câu hỏi của Cảnh, nàng hỏi: "Tại sao Tương Liễu lại muốn giết huynh?"

Cảnh nhìn Ý Ánh vẫn đang bất tỉnh và nói: "Y không muốn giết t, nhưng y muốn giết Ý Ánh."

Trong lòng Tiểu Yêu rung động, người Tương muốn giết là Ý Ánh sao?

Tại sao?

"Nếu cô trả tiền, ta cũng có thể giúp cô giết chết Phòng Phong Ý Ánh cùng hài tử của cô ta". Câu nói đùa của Tương Liễu ở đời trước chợt hiện lên trong đầu Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu đột nhiên đứng dậy, hòm thuốc bị rơi xuống đất phát ra một tiếng giòn vang.

Đó là vì nàng. Tương Liễu nghĩ nàng thực sự muốn ở bên Cảnh sao? Là vì những bức thư cuối cùng nàng gửi đi

Trong lòng Tiểu Yêu đau âm ỉ, nàng muốn chạy đi thật nhanh để đuổi theo Tương Liễu, nhưng tay áo của nàng đã bị giữ lại.

"Tiểu Yêu, đừng đi..." Là Cảnh, ánh mắt huynh ấy ôn nhu tràn đầy khẩn cầu.

Mũi Tiểu Yêu chua xót, nàng nhẹ nhàng kéo tay áo ra: “Thật xin lỗi, chàng ấy đã ở trong lòng ta từ lâu rồi.”

Nói xong nàng lao ra ngoài, nhưng vừa rồi trong sân nàng đã chứng kiến bóng dáng Tương Liễu rời đi.

Cảm nhận được nhịp tim tăng nhanh của mình, Tiểu Yêu cảm thấy y chắc chắn vẫn ở gần đây.

Mặc dù mai lâm ở trên núi, dù trời đang tối, nhưng nếu đi ra từ cửa trước, chắc chắn sẽ gặp những người khác.

Chắc hẳn y đã rời đi từ phía sau núi.

Tiểu Yêu vội vàng chạy qua hành lang dãy nhà khách, lao nhanh về phía sau núi.

Thấy phía sau dãy nhà khách là bức tường cao, nàng lui người về sau một khoảng, hít một hơi thật sâu chạy nhanh lấy đà, nàng bật người nhảy lên cao, tay nàng dùng sức giữ được vách tường, chân nàng thuận thế đạp lên bức tường leo lên rồi nhảy qua.

Khi tiếp đất, nàng thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã đánh rơi một chiếc giày thêu.

Thiếu nữ cứ như vậy theo cảm giác được cổ trùng dâng trào càng ngày càng yếu đi, nàng dùng chút linh lực ít ỏi trong cơ thể chạy nhanh qua những con đường mòn nhỏ trong cánh rừng ở phía sau núi.

Dọc đường bị cành cây đập vào mặt, quần áo bị trầy xước nhưng nàng không quan tâm.

Cuối cùng cũng đến được con đường dài dưới chân núi, nàng tìm kiếm Tương Liễu giữa đám đông thưa thớt.

Đột nhiên một người đàn ông mặc y phục đen lướt qua, nàng đuổi theo.

Tiểu Yêu nắm lấy góc áo của người kia, hít sâu một hơi, gương mặt trắng hồng đã bị tô điểm thêm mấy vết xướt nhưng vẫn không ngăn cản được sự vui vẻ của nàng lúc này. Nàng cười nói: “Tương Liễu…”

Người kia quay lại, trước mặt nàng là một khuôn mặt xa lạ.

Tiểu Yêu cố gắng cảm nhận trái tim mình lần nữa, nhưng cổ trùng lại hoàn toàn im lặng, không còn chút dao động nào nữa.

Nụ cười của nàng dần tắt, lặng nhìn người đàn ông mặc y phục đen rời đi.

Trên bầu trời những bông tuyết thưa thớt dần rơi xuống.

Tiểu ngơ ngác đứng đó, nhìn người người qua lại trên con đường dưới núi. Ánh trăng đêm chiếu rọi sự lẻ loi, không có một ai trên con đường này có chút liên hệ nào với nàng. Nàng lặng lẽ ngồi xuống gục mặt ôm lấy hai chân rồi bật khóc 

Ở góc rẽ, người đàn ông mặc y phục đen dừng lại, diện mạo y thay đổi trở lại vẻ xinh đẹp ban đầu.

Y lặng nhìn thiếu nữ bộ dáng chật vật đang cuộn người bật khóc kia, búi tóc của nàng rối loạn, y phục có chút tả tơi, một chân không mang giày máu từ vết thương đã thấm ướt lớp tất dơ bẩn rách nát bên ngoài. Tay y siết chặt chiếc giày thêu trong tay. Im lặng cảm nhận đau đớn từ trái tim, y ra sức áp chế cổ trùng cuối cùng thở dài rồi rời đi.

Khi Cảnh tìm được Tiểu Yêu, nàng cùng bộ dáng chật vật đang đi tập tễnh trên đường mòn. Huynh ấy vội chạy đến đỡ lấy Tiểu Yêu, mang nàng quay trở lại dãy nhà khách bên trong rừng mai.

Đỡ nàng ngồi lên ghế dài, Cảnh ngồi bên dưới, nâng lên bàn chân bị thương của Tiểu Yêu. Cho người mang tới nước ấm và hòm thuốc, Cảnh vừa cắt vừa gỡ bỏ chiếc tất bẩn khỏi bàn chân bị thương của nàng. Bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn của thiếu nữ giờ đây chằn chịt vết thương cùng vết bẩn.

Cảnh im lặng dịu dàng dùng nước ấm lau rửa rồi dùng hòm thuốc băng bó vết thương ở chân Tiểu Yêu.

"Tiểu Yêu" Cảnh lên tiếng khi chân nàng đã được băng bó xong

"Ta không theo kịp Tương Liễu". Tiểu Yêu gượng cười cùng đôi mắt vẫn còn đỏ hoe

….....

Trở về Tử Kim Đỉnh đã vào lúc nửa đêm.

Tiểu Yêu trằn trọc, đời này Tương Liễu vẫn lựa chọn kết cục cũ, nàng không thể thay đổi kết cục của hắn, nhưng nàng cũng không muốn chính mình như đời trước. 

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Yêu đưa một lá thư đến trạm xe ngựa Đồ Sơn gửi nó đến trấn Thanh Thủy.

Vài ngày sau Tiểu Yêu trở lại Cao Tân.

Tiểu Yêu đếm từng ngày, ngồi ở bên ngoài Ngục Long Cốt chờ hắn.

Biển xanh bao la vô tận, trong bảy ngày, nàng ngắm nhìn từng đợt sóng biển, hy vọng rằng vào khoảnh khắc sóng rút tiếp theo Tương Liễu sẽ xuất hiện.

Tiểu Yêu lại từ tràn đầy hi vọng chuyển sang tuyệt vọng hết đợt sóng này đến đợt sóng khác. Dù ở đời trước hay hiện tại, hắn vẫn luôn tàn nhẫn hơn nàng nghĩ.

Đêm khuya ánh trăng héo hắt soi rọi mặt biển tối tăm cùng từng đợt sóng tới rồi rút tựa như đang soi rọi sự tịch mịch tuyệt vọng mỗi lúc chất chứa càng nhiều của thiếu nữ ngồi trên mỏm đá.

Bỗng Tiểu Yêu đứng bật dậy, nàng cảm nhận được sự thôi thúc của cổ trùng đột nhiên tràn tới.

Nàng nhanh chóng nhìn xung quanh, nhưng vẫn không có ai ở đây ngoại trừ nàng.

Nàng nhìn thấy vách đá cách đó không xa, trong lòng rung động, nàng dùng chạy lên vách đá.

Đứng trên vách đá cao, gió biển thổi tới. Tiểu Yêu đưa tay ra cảm giác gần như bị thổi bay.

Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và nhảy xuống biển.

Trong lúc nhất thời, vô số nước biển lạnh lẽo bao quanh nàng, nàng càng lúc càng chìm sâu hơn, áp lực nước từ mọi phương hướng truyền đến, khi nàng cảm thấy lòng ngực mình sắp bị đè ép đến không còn có thể chịu đựng được nữa, cơ thể nàng bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tiểu Yêu mở mắt ra, nàng nhìn thấy người nàng muốn gặp.

Hắn nhẹ nhàng ôm eo nàng, vẻ mặt hắn u ám nhưng nàng lại nhẹ nhàng mỉm cười với hắn.

Không khí lồng ngực Tiểu Yêu gần như sắp cạn sạch, nàng khẽ chau mày 

Tương Liễu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhẹ nhàng áp môi mình vào môi nàng, truyền không khí vào khoang miệng nàng

Nhịp tim của Tiểu Yêu đột nhiên trở nên không thể kiểm soát được.

Đang suy nghĩ mong lung, chợt nàng cảm thấy sóng nước biển ngày càng dữ dội, như thể cả mặt biển đang rung chuyển.

Vòng eo của nàng bị siết chặt, Tương Liễu thấp giọng nói: "Là xoáy nước."

Nước biển đột nhiên bị cuốn theo vòng xoáy, giống như một cái hố khổng lồ được mở ra dưới đáy biển, họ bị nước biển kéo theo và rơi sâu hơn vào vòng xoáy dưới đáy biển.

Tiểu Yêu sợ hãi ôm chặt Tương Liễu, mái tóc trắng bay bay trong nước tản ra như đôi cánh chim trắng muốt bảo vệ nàng ở giữa.

Tương Liễu nhẹ nhàng chạm vào mắt Tiểu Yêu, trầm giọng nói: “Ta phải lộ yêu thân mới có thể mang cô rời khỏi đây, đừng nhìn.”

Tiểu Yêu gật đầu và nhắm mắt lại.

Trong dòng xoáy dữ dội, nàng cảm thấy mình không còn bị cuốn đi theo con xoáy nước.

Áp lực trong lồng ngực dần dần giảm xuống, Tiểu Yêu không khỏi mở mắt ra.

Nàng lại nhìn thấy một thủy quái chín đầu màu trắng như tuyết đang chống lại dòng xoáy hỗn loạn.

Hết đợt này đến đợt khác dòng nước biển mạnh mẽ ập vào họ với một sức mạnh vô cùng lớn, thủy quái chín đầu giống như một thanh kiếm đơn độc, cắt xuyên qua từng đợt từng đợt. Đột nhiên một cái đầu thủy quái nhìn nàng, Tiểu Yêu vội vàng nhắm mắt lại.

Vào lúc hai người họ đã nằm trên bãi cát, Tương Liễu lạnh lùng nói: “Sao lại mở mắt?”

Tiểu Yêu thấy trên người Tương Liễu đầy vết thương, tóc tai tán loạn trông vô cùng chật vật. Nàng khẽ cuối đầu như đứa trẻ làm sai nhận lỗi “Ta chỉ là muốn xem nguyên thân của ngài trông thế nào thôi.”

"Cô đã thấy".

Nhìn thấy Tương Liễu đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tiểu Yêu vội ôm lấy chân y.

"Ta sai rồi.."

Tương Kiểu không trả lời, chỉ vùng vẫy muốn thoát khỏi nàng và đi về phía biển.

Tiểu Yêu vội vàng đứng dậy, lao về phía hắn, ôm lấy eo hắn: "Ta sai rồi, ta không nên thất hứa, ngài đừng rời đi."

Tiểu Yêu không dám để y đi, sợ rằng một khi y rời đi, nàng sẽ không bao giờ có thể gặp lại y nữa.

Tương Liễu vẫn đẩy nàng ra, y muốn tránh thoát nàng và rời đi nhưng Tiểu Yêu lại càng lúc càng ôm chặt lấy y

Hai người họ cứ giằng co, nhưng bất ngờ Tương Liễu bị Tiểu Yêu đẩy ngã xuống bãi biển. Mà Tiểu Yêu lại ngã nằm trên người y

Tương Liễu tức giận một lúc muốn đẩy nàng xuống: “Nếu cô không buông ra, ta sẽ ăn thịt cô!”

Tiểu Yêu vẫn ôm lấy hắn, liều mạng lắc đầu: "Không buông, ăn đi. Ngài nguyện ý thì ăn đi."

Tương Liễu cúi đầu cắn mạnh vào cổ nàng, Tiểu Yêu khẽ run lên vì đau nhưng vẫn không buông y ra.

Đời trước và hiện tại Tương Liễu luôn tức giận như vậy khi nàng nhìn thấy nguyên thân của y, Tiểu Yêu từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ y kỳ quái, nàng chỉ cảm thấy đó là vẻ đẹp độc đáo của chính y.

Khi nàng cảm thấy Tương Liễu không còn vùng vẫy muốn thoát ra nữa, nàng nhẹ nhàng nói: “Ta thích yêu quái chín đầu.”

Tương Liễu dừng lại một chút, rồi tiếp tục cắn vào cổ nàng.

Tiểu Yêu nói tiếp: “Nếu ngài là Phòng Phong Bội, ta yêu ngài phóng khoáng.”

Cơn đau ở cổ nàng biến mất và thay vào đó là cảm giác hơi tê tê, như thể có ai đó đang liếm lên vết thương của nàng 

Tiểu Yêu đè nén chút ngứa ngáy trong lòng, không dám động đậy: "Ngài là Tương Liễu, ta yêu ngài lựa chọn làm tuyệt vọng tướng quân."

Tương Liễu tựa cằm lên hõm cổ nàng, khẽ thở dốc.

Tiểu Yêu mặt đỏ bừng, không khỏi nắm lấy góc áo của hắn.

Một lúc lâu sau, Tương Liễu mới ngẩng đầu lên nhìn nàng nhưng đôi mắt lại sâu thẳm lạ thường.

Tiểu Yêu đột nhiên không dám nhìn y, nàng quay đầu nhẹ giọng nói: "Ta, đói bụng."

Tương Liễu nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng đứng dậy nói: “Chờ một chút.”

Chẳng bao lâu sau, y bắt được một ít cá

Hai người lặng lẽ nướng cá rồi ăn cá, không ai nói lời nào.

Khi ánh trăng đã tàn, Tương Liễu triệu hồi Mao Cầu đưa Tiểu Yêu trở về Ngũ Thần Sơn.

Lúc y sắp rời đi, Tiểu Yêu kéo tay áo y nói: "Yêu Quái Chín Đầu, đừng chết."

Tương Liễu chỉ đưa tay khẽ chạm vào tóc nàng mà không đáp. Tiểu Yêu cười mỉm rời đi 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net