Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Bên trong cung điện, Tiểu Yêu ngồi xuống đối diện với Tuấn Đế, nàng lặng lẽ không nói một lời.

Tuấn Đế thở dài: “Tiểu Yêu, con không nên ở cạnh Tương Liễu.”

"Con xin lỗi, cha."

"Sẽ không có kết quả tốt."

Tiểu Yêu cúi đầu, nắm chặt góc y phục: "Con biết."

"Hắn sẽ không từ bỏ Thần Nông..."

Tiểu Yêu ngẩng đầu, vẻ mặt thương cảm: “Con biết.”

"Con của ta, tại sao con không như trước kia? Hiện tại con cũng nên buông tay đi."

Tiểu Yêu lắc đầu, đôi mắt hơi đỏ lên: "Trước kia con là cố ý, cố ý trốn tránh, cố ý phớt lờ..."

“Nhưng cha ơi, hiện tại con không thể làm như vậy được nữa.”

Tuấn Đế nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Yêu, ông nhìn nàng, lại giống như đang nhìn người khác thông qua nàng, “Cho dù ta là một vị vua, ta cũng không thể thực hiện được tâm nguyện như vậy của con gái mình.”

Ông phải làm thế nào để ngăn cản đứa con gái yêu quý của mình mắc phải sai lầm tương tự như A Hành đây?

Tiểu Yêu nhìn Tuấn Đế vẻ mặt bi thương: “Cha, con hứa với cha, con sẽ sống.”

Nàng không phải là mẹ, dù có chuyện gì xảy ra, nàng sẽ sống và sống cùng Tương Liễu còn sống.

Tuấn Đế nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mái tóc nàng rồi rời đi với một tiếng thở dài.

..........

Từ sau đó, Tiểu Yêu thường trầm mặc, nàng ít chơi đùa với A Niệm, thỉnh thoảng nàng vẫn liên lạc với Tương Liễu mà không để cho Tuấn Đế biết, nhưng lại không dám dễ dàng hẹn gặp gặp mặt y.

Những khoảnh thời gian còn lại được nàng dành để nghiên cứu các quyển sách cổ hoặc truyền thuyết khác nhau.

Nàng muốn tìm kiếm để tìm được và giành lấy cơ hội sống sót cho Tương Liễu.

Thỉnh thoảng, Chuyên Húc sẽ gửi đến Ngũ Thần Sơn cho Tiểu Yêu rất nhiều báu vật cùng với đó là rất nhiều lời nhắn cùng thư từ, nhưng nàng chỉ luôn nhận đồ và từ chối hồi âm.

Mãi đến mùa hè năm sau, Chuyên Húc bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt Tiểu Yêu.

A Niệm không biết chiến tranh sắp bắt đầu nên ôm lấy Chuyên Húc nói chuyện phiếm về những chuyện thú vị gần đây.

Tuấn Đế nhìn họ một cách ân cần, như thể ông không biết gì về ý định của Hiên Viên.

 

Sau bữa tối, Chuyên Húc ngồi xuống trước mặt cha nàng và cùng ông bàn chuyện sinh kế của người dân, hai người họ rất hòa hợp. Tiểu Yêu thầm than thở trong lòng rằng làm vua cũng thật không dễ dàng gì, còn không thể bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào của mình. 

Cho đến tận khuya, Chuyên Húc vẫn nhất quyết đưa Tiểu Yêu về cung điện của nàng.

Sau khi ra hiệu cho Miêu Phủ rời khỏi và đóng lại cửa phòng, Chuyên Húc lại nói với Tiểu Yêu: “Theo ta về Hiên Viên, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”

Tiểu Yêu nghịch nghịch đóa chuông hoa treo trên màn vải, “Ở đây rất tốt, ta sẽ không đi đâu cả.”

Chuyên Húc tiến đến gần nàng và nghiêm nghị nói: "Ngươi phải quay về với ta, Hiên Viên sẽ sớm tấn công Cao Tân."

Tiểu Yêu búng tay, đóa hoa chuông phát ra thanh âm lanh lảnh: “Việc quốc gia có quan hệ gì với một cô gái như ta?”

Chuyên Húc nắm lấy cánh tay nàng: "Ngươi không thể ở lại đây nữa, nếu không khi hai nước giao chiến ngươi sẽ trở thành con tin."

Tiểu Yêu mở rộng tay nói: "Cha ta sẽ không bao giờ bắt con gái mình làm con tin."

Chuyên Húc sốt ruột: "Tiểu Yêu, ngươi không phải con gái của sư phụ, ngày mai ta sẽ công bố sự thật này cho thế gian biết."

Tiểu Yêu quay người túm lấy áo Chuyên Húc: "Ca ca, huynh không được làm vậy, huynh sẽ làm tổn thương cha!"

Chuyên Húc nắm lấy hai vai nàng: "Tiểu Yêu, ngươi cho rằng ta không nói ra, sư phụ sẽ không biết sao?"

Tiểu Yêu lắc đầu nói: "Cha ta thông tuệ như vậy, sớm đã biết ta không phải con gái của mình."

“Nhưng mấy trăm năm nay, cha ta vẫn luôn xem ta như con gái ruột của mình, trân trọng và yêu thương ta. Ta không thể trơ mắt nhìn huynh dùng câu chuyện của mẹ ta khiến cha ta thành trò cười cho người khác.”

Chuyên Húc hơi sửng sốt, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Yêu, ngươi là em gái yêu quý nhất của ta. Ta không thể bỏ ngươi ở lại bên kẻ thù. Ngươi phải vạch ra ranh giới rõ ràng giữa ngươi và sư phụ."

Tiểu Yêu cầu xin: “Ca, đừng dùng biện pháp này... Cha ta là một vị hoàng đế tốt, có tài, có chính sách nhân từ và yêu thương người dân. Cha ta đáng lẽ phải được thiên hạ yêu mến ca ngợi lưu danh sử sách. Chứ không phải chỉ được biết đến qua giai thoại như trò cười.

Chuyên Húc hơi nhắm mắt lại, "Tiểu Yêu, những năm qua ta đã đi qua rất nhiều nơi, tham gia rất nhiều chiến trường, giết rất nhiều người, chứng kiến rất nhiều đồng đội chết, nhưng ta chưa bao giờ sợ hãi."

Hít một hơi thật sâu, Chuyên Húc mở mắt ra nhìn Tiểu Yêu thật sâu: “Ngươi là người duy nhất ta sợ mất đi.”

"Ca..."

Chuyên Húc lại nắm chặt tay nàng: “Chuyện này ta có thể giữ kín, nhưng dù thế nào ngươi cũng phải cùng ta trở về Hiên Viên.”

Nhìn thấy sự tổn thương hiếm có của trong mắt Chuyên Húc, Tiểu Yêu cảm thấy trong lòng có chút đau xót, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Đột nhiên nghe thấy ngoài có tiếng động lạ, Tiểu Yêu vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng nàng không nhìn thấy ai cả.

Tuấn Đế đã dẫn dắt một người nam nhân bí ẩn mặc áo choàng đen bay khỏi cung điện của Tiểu Yêu.

Trên đỉnh Núi Ngũ Thần, được bao phủ bằng kết giới màu nước biển được tạo nên từ linh lực của Tuấn Đế.

Vị quân vương áo trắng nói với người nam nhân mặc áo choàng đen trước mặt: "Tại sao người của tộc Quỹ Phương lại đột nhập vào núi Ngũ Thần khi không được sự phép?"

Người nam nhân cởi xuống mũ choàng, để lộ mái tóc trắng muốt và gương mặt xinh đẹp: “Vãn bối muốn gặp một người bạn, hy vọng Tuấn Đế sẽ chiều lòng.”

Tuấn Đế nhìn chằm chằm vào y một lúc rồi nói: "Quân sư Tương Liễu của Thần Nông? Bạn của ngươi là con gái ta?"

Tương Liễu gật đầu, Tuấn Đế thâm trầm hỏi: “Ngươi tính rời bỏ Thần Nông sao?”

Tương Liễu lắc đầu, Tuấn Đế nói: “Vậy ngươi không thể là bạn của con gái ta.”

Tương Liễu hít sâu một hơi, lấy ra thanh đao băng: "Ta muốn gặp Tiểu Yêu."

Tuấn Đế đầy địch ý nhìn y, nhưng cũng không có ra tay, chỉ lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi tới đây muốn lấy mạng con gái ta.”

Tương Liễu nắm chặt đao băng trong tay không nói một lời, Tuấn Đế lại nói: "Ngươi vừa rồi đã nghe Chuyên Húc nói... Kỳ thật cha ruột của Tiểu Yêu chính là Xi Vưu."

Tương Liễu sắc mặt kỳ quái, chậm rãi buông đao băng trong tay xuống.

"Hàng trăm năm trước, A Hành và Xi Vưu yêu nhau. Họ đã thử mọi cách nhưng cuối cùng cả hai đều chết trong trận chiến giữa Thần Nông và Hiên Viên. Ngươi có muốn Tiểu Yêu lặp lại số phận này không?"

Dưới ánh trăng đêm, Tương Liễu trầm mặc hồi lâu, gió đêm bỗng lạnh thấu, vài đóa hoa tuyết là đà rơi xuống. Tuấn Đế cũng thu lại kết giới.

Cuối cùng, Tương Liễu thu hồi lại băng đao và rời đi.

Trước khi rời đi, y quay đầu nhìn Tuấn Đế, trịnh trọng nói: “Cám ơn.”

Tuấn Đế hiểu ý của y, lắc đầu nói: "Dù thế nào Tiểu Yêu cũng là con gái của ta, ta đã nuôi nấng nó từ khi mới lọt lòng, người ngoài không cần phải cảm ơn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net