Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tiếp theo, Tiểu Yêu và Tương Liễu cứ như những người bạn đồng hành bình thường nhất trên đời.

Tương Liễu khi không bận sẽ cùng Tiểu Yêu ở nhà, hoặc mang nàng lên núi săn bắn, hoặc cùng nàng xuống đáy biển dạo chơi, có những hôm y sẽ mang nàng đi dạo chợ làng. Những ngày y không ở nhà, Tiểu Yêu sẽ một mình đi dạo lang thang trong làng, thỉnh thoảng đến nhà Lão Hà tìm hai đứa cháu của Lão Hà để giải khuây.

Có hôm Tiểu Yêu bỗng nhiên dậy từ rất sớm, nàng ngồi trước gương tự mình búi tóc, trang điểm. Tương Liễu ngồi ở bên cạnh, vô cùng thích thú nhìn nàng, Tiểu Yêu hơi đỏ mặt, đẩy y ra.

Nhưng y lại thích thú cười khúc khích. Y lấy đi lượt gỗ trên tay nàng, từ phía sau nhẹ nhàng thay nàng chải tóc mái tóc dài đen bóng đang buông xõa.

Tiểu Yêu cắn môi: “Chàng đang là Phòng Phong Bội, hay là Tương Liễu?”

Vừa nói: "Là Phòng Phong Bội hay là Tương Liễu cũng chỉ là một cái tên. Nếu nàng thích ôn nhu ân cần, ta là Phòng Phong Bội. Nếu nàng thích lạnh lùng tàn nhẫn, ta là Tương Liễu."

Tim Tiểu Yêu đập thình thịch khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp phía sau đang kề gần sát mặt nàng qua gương đồng

"Này, chàng đã dụ dỗ được bao nhiêu cô gái bởi vẻ ngoài lãng tử ân cần này rồi hả?"

Tương Liễu cười cười, dùng trâm gỗ búi tóc cho Tiểu Yêu, khi đã xong y lên tiếng: “Khi gặp được nàng, ta mới nhận ra rằng mọi thứ trong quá khứ đều để làm hài lòng nàng ngày hôm nay”. Y mỉm cười ngọt ngào nhìn nàng qua gương

Tiểu Yêu cũng mỉm cười vui vẻ. Nhưng ngay lập tức nàng lại cảm thấy có chút không dám đối diện với y.

Nàng hơi nghiêng đầu, không dám nhìn y, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của y đang nhìn mình qua gương đồng, nàng lấy hết can đảm quay người để nhìn lại.

Tương Liễu cất đi nụ cười của mình, nghiêm túc nói: “Được rồi, lát nữa ta sẽ đến quân doanh, buổi tối sẽ quay lại.”

Tiểu Yêu gật đầu, nhưng nàng bỗng nắm lấy tay y, từ trong hộp trang điểm lấy ra một chiếc dây buộc tóc màu xanh thiên thanh.

Tương Liễu có chút không hiểu: "Cái này..."

“Hãy mang cái này,” Tiểu Yêu vừa nói vừa đứng lên, nàng quay người nhón chân dùng chiếc dây vải màu xanh buộc lên tóc y, Tương Liễu cũng rất phối hợp hơi khom người, “Ta nghe nói rằng, ở một số nơi trong Đại Hoang, nữ nhân sẽ tặng dây buộc tóc cho người mình yêu”

Tương Liễu nhìn thật sâu dây buộc tóc trên đầu mình trong gương, nói: "Được."

Y hôn nhẹ lên trán nàng trước khi bay lên lưng Mao Cầu rồi rời đi.

Nhưng khi đi đến vùng núi bên ngoài trấn Thanh Thủy, Tương Liễu đã tháo xuống chiếc dây vải màu xanh thiên thanh trên đầu, do dự một chút rồi treo nó lên một nhánh cây.

Mao Cầu ríu rít hai tiếng không hiểu như muốn hỏi chủ nhân của mình đang làm gì, nhưng Tương Liễu chỉ lắc đầu mà không nói gì, rồi ra hiệu cho Mao Cầu bay về doanh trại của Thần Nông.

Tiểu Yêu ở nhà tính toán thời gian, sau khi một nén hương, nàng dẫn theo Truy Hồn Ong cùng thiên mã, đi theo mùi hương đặc biệt trên chiếc dây vải màu xanh thiên thanh đi tìm doanh trại Thần Nông quân, nàng nhất định phải tìm được tướng quân Cộng Công.

Khi nhìn thấy chiếc dây vải màu xanh thiên thanh quen thuộc treo trên một nhánh cây, Tiểu Yêu thở dài, thu lại ong vào ống trúc và trở về nhà.

Buổi tối Tương Liễu trở về nhà, Tiểu Yêu liếc nhìn chiếc dây buộc tóc màu xanh thiên thanh không biết từ đâu xuất hiện trên đầu y, nàng tiếp tục dùng bữa tối với y như không có chuyện gì xảy ra.

Vài ngày sau, Tiểu Yêu đột nhiên tỉnh dậy vào giữa đêm, nàng ngồi xuống trước giường Tương Liễu, cắt một nhúm tóc trắng của y.

Tương Liễu bị đánh thức, thắp đèn: "Sao vậy?"

Tiểu Yêu cắt một nhúm tóc khác của mình, tết cùng với tóc của y thành một nút thắt kết đồng tâm rồi bỏ vào một chiếc túi vải nhỏ.

Nàng đặt nó lên lồng ngực y, nơi trái tim có nhịp đập mạnh mẽ cùng một nhịp với trái tim nàng và nói: "ta cùng chàng kết tóc đồng tâm, ta muốn chàng mãi mang nó cạnh trái tim chàng".

“Kết tóc làm vợ chồng, tin tưởng yêu thương không nhau".

Vì cuộc sống bên cạnh nhau của họ chỉ là thời gian ngắn ngủi, sợ rằng rất nhanh cái chết sẽ chia lìa

Tương Liễu hiểu điều nàng không nói.

Tương Liễu đặt túi vải chứa đựng kết đồng tâm vào trong ngực áo, nhất thời trong lòng dâng lên xúc động muốn ôm nàng vào lòng, nhưng lại sợ không kiềm chế được, cuối cùng trằn trọc cả đêm không ngủ.

Từ sáng sớm y đã đặt bữa sáng cho Tiểu Yêu trên bàn, không quên tạo thêm một lớp linh lực giữ ấm, rồi bay đến binh doanh.

Khi đến dãy núi phía sau trấn Thanh Thủy, y lấy túi vải trong ngực ra, giữ trong tay túi vải, do dự hồi lâu, cuối cùng không nỡ bỏ nó lại.

Chỉ là y biết tóc của Tiểu Yêu đã được tẩm hương truy hồn, cần phải có tán hồn hương mới có thể áp đi mùi của hương truy hồn. Tương Liễu thở dài, chuyển hướng bay đến sòng bạc ngầm của tộc Ly Nhung tìm một ít tán hồn hương, rồi bay trở lại ngọn núi sâu nhất sau trấn Thanh Thủy.

Tiểu Yêu sau khi cưỡi Thiên Mã đi được nửa đường, nhìn thấy Ong Truy Hồn đang bắt đầu mất đi phương hướng, trong lòng thầm khó chịu.

Buổi tối, Tương Liễu về đến nhà, Tiểu Yêu liền trực tiếp đưa tay hướng về phía y: "Mang ra đây?"

Tương Liễu hơi do dự, sau đó lấy chiếc túi nhỏ trong ngực ra đưa cho nàng.

Tiểu Yêu nghi hoặc lấy sợi tóc trong ví ra, phát hiện trên đó vẫn còn vương mùi hương truy hồn.

"Sao vậy?" Tương Liễu bình tĩnh nói.

Tiểu Yêu nhìn y như làm không biết, nàng càng tức giận hơn, nhưng nàng lại không nói được lời nào.

Trong cuộc đấu trí với Tương Liễu, nàng thực sự không nên suy nghĩ quá đơn giản, nhưng nàng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Nàng phải tìm cách gặp được Cộng Công, chỉ có ông mới có thể thay đổi số phận của Thần Nông binh và số phận của Tương Liễu.

May mắn sau lần cướp hôn, Tiểu Yêu từng nghe hai đứa cháu của Lão Hà tiếc lộ rằng lão thường xuyên thay Thần Nông binh lo liệu việc quân nhu. Hôm sau Tiểu Yêu đến nhà Lão Hà tẩm hương truy hồn lên giày của Lão Hà.

Hai đứa cháu của Lão Hà giờ đây đã trưởng thành, người anh A Đại đã trở thành một nam nhân rắn rỏi, người em A Nhị hay khóc nhè trước kia đã trở thành một thiếu niên tựa như dương quang rất hay cười. Hai người họ đi săn trên núi, Tiểu Yêu cũng muốn đi cùng. Hai anh em họ cùng với tài bắn cung của Tiểu Yêu, ba người hu hoạch được rất nhiều thú rừng.

Nàng đoán rằng cùng với quân nhu, số thịt rừng họ săn được cũng sẽ được Lão Hà mang đến doanh trại Thần Nông, có lẽ rất nhanh sẽ khởi hành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net