Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8:

Tương Liễu dẫn Tiểu Yêu đến một căn nhà có hàng rào trúc, nhẹ nhàng mở cửa trúc đi vào sân, bên trong là một ngôi nhà gỗ, bên hông nhà có một gian bếp đơn sơ, một ông lão có bộ râu dài đang loay hoay trong bếp, ông chỉ chú ý đến họ khi Tương Liễu gõ tay lên cột gỗ.

Tiểu Yêu hơi sửng sốt, dáng đi của ông lão rất khập khểnh, có lẽ đã bị mất một khúc chân. Tương Liễu gọi ông ấy là "Lão Hà" có lẽ họ biết rất rõ về nhau giống như Tương Liễu và ông lão cụt tay bán canh thịt lừa tộc Ly Nhung ở Chỉ Ấp.

Lão Hà nhận lấy giỏ cá từ Tương Liễu, ông bắt ra một con và xử lý nó.

Bên trong nhà chỉ một bà lão ngồi trên ghế gỗ mỉm cười với họ.

Tiểu Yêu nhìn Lão Hà khéo léo nhóm lửa nấu ăn, chỉ trong chốc lát, mùi canh cá tràn ngập không gian.

Lão Hà cho canh cá đã nấu chín vào một cái hộp đựng thức ăn rồi đưa cho Tương Liễu. Lão từ chối bạc Tương Liễu đưa, bảo rằng họ đưa cho lão giỏ cá đã là nhiều rồi.

Tương Liễu xách hộp thức ăn đi trước, Tiểu Yêu đi theo sau. Khi nàng quay đầu nhìn lại và tình cờ nhìn thấy Lão Hà đang dọn bác cảnh cá cho bà lão, nàng có chút ngây người. Rồi rất nhanh lại ổn định đi theo phía sau Tương Liễu

“Lão Hà là ai?” Tiểu Yêu tò mò hỏi

“Là cựu thương binh đã rời quân Thần Nông.”

"Là bị thương ở chân sao?"

"Ừ"

"Còn bà lão bên trong là ai?"

"Là vợ lão"

Tiểu Yêu thầm nghĩ tại sao nhất quyết là tướng thì phải chết trên chiến trường, nếu may mắn được cởi bỏ áo giáp trở về sống nốt quãng đời còn lại nên người nhà chẳng phải cũng là một điều tốt sao

.......

Tương Liễu là quân sư của Thần Nông, thỉnh thoảng cũng sẽ rời đi xử lý việc trong doanh, Tiểu Yêu cũng không hỏi rằng y đi đâu.

Những ngày đẹp trời y thường sẽ ngồi trên bàn đá ngoài sân nơi có bóng cây xanh mát, có khi y xem công văn, khi thì uống trà. Trong khi Tiểu Yêu nằm trên ghế mây cạnh đó hoặc là đọc sách hoặc là che mắt ngủ trưa.

Y cũng sẽ dành thời gian đưa Tiểu Yêu đi khắp nơi, đôi khi đi ra biển câu cá, đôi khi đi săn ở trong núi. Nói chính xác hơn, là Tiểu Yêu nhìn y đi săn, dù sao vết thương ở vai nàng vẫn chưa lành.

Tương Liễu hiển nhiên cảm thấy Tiểu Yêu mỗi ngày đều âm thầm vui vẻ, nhưng y không thể đoán được nàng vui vẻ là bởi vì mình, một kẻ ngoại đạo trong thế giới phàm trần bị nàng giữ chân.

.......

Những ngày bình yên luôn trôi qua rất nhanh, sau khi nhận được một lá thư, Tiểu Yêu nhận thấy có điều gì đó bất thường.

Đêm hè, tiếng côn trùng kêu ríu rít, Tiểu Yêu đang ngồi trên ghế mây trong sân ngắm nhìn bầu trời thoáng đãng có trăng sao sáng ngời, nàng tựa hồ nghe thấy tiếng kêu của Mao Cầu từ phía xa.

“Ta có việc phải ra ngoài.”

Bàn tay đang phe phẩy chiếc quạt lá cọ của Tiểu Yêu dừng lại trong phút chốc rồi lại như chưa có gì xảy ra huơ huơ chiếc quạt, nàng tùy ý gật đầu: "Mau trở về."

Tương Liễu nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi mới nói: "Ừ, ta không ở đây thì đừng đi lung tung, anh đã nói Lão Hà rồi, sẽ mang thức ăn đến cho cô."

Vốn dĩ Tương Liễu nghĩ rằng Tiểu Yêu sẽ phản kháng vì sợ buồn chán, nhưng nàng vẫn lười biếng nói “được”.

Hắn còn đang lo lắng, trước khi ra ngoài thiết lập một trận pháp bảo vệ, trừ phi đắm chìm trong phương pháp này nhiều năm, nếu không người bình thường sẽ không thể bình thường ra vào.

Sau khi Tương Liễu rời đi, Tiểu Yêu thật sự rất buồn chán, nàng buông quạt xuống, chỉ nằm trong sân lẩm nhẩm đếm những ngôi sao trên trời.

Khi đếm được ba nghìn sáu trăm bốn mươi lăm, đột nhiên "phịch" rơi xuống sân.

Lần này, hai đứa nhỏ bị vướng vào dây leo quanh cây xanh trong sân không thể cử động được.

Tiểu Yêu nhìn bộ dạng của bọn họ thì nhận ra đứa trẻ trông như bảy tám tuổi chính là cậu bé nghịch ngợm đột nhập vào lúc trước. Đứa bé còn lại, khoảng chừng năm sáu tuổi.

Nhìn thấy họ vùng vẫy mồ hôi đầm đìa, Tiểu Yêu cười khúc khích nói: "Các ngươi là ai?"

Đứa trẻ lớn hơn cảnh giác nói: "Ngươi là ai? Ngươi là bạn của Cửu Đầu Yêu sao?"

Đứa trẻ nhỏ hơn thấp giọng nói: “Ngươi, ngươi cũng là yêu quái sao?”

Tiểu Yêu đứng dậy đến gần bọn họ, trêu chọc: "Không, ta không phải yêu quái, ta là bị Cửu Đầu Yêu không cho đi đâu."

Đứa trẻ lớn hơn ra vẻ không tin: "Ngươi nói dối. Ta nhìn thấy hai ngươi cùng nhau ăn cơm, ngươi khẳng định cũng là yêu quái!"

Đứa trẻ nhỏ hơn bật khóc: “Ta không muốn bị yêu quái ăn thịt, anh à.”

Đứa trẻ lớn hơn liều mạng giãy giụa muốn bảo vệ em trai mình: “Yêu quái, ăn thịt ta đi, đừng ăn thịt em trai ta”

"Ta thực sự không phải là yêu quái. Cửu đầu yêu là nuôi ta ở đây, muốn vỗ béo ta rồi mới ăn thịt, nên đã cho ta ăn."

Tiểu Yêu thấy bọn họ thật đáng yêu, liền đi đến giữa trận pháp, dời đi những tảng đá giữ trận pháp, dây leo trên cây xanh trong sân nhanh chóng thu lại, hai đứa nhỏ được thả ra.

Sau khi vỗ nhẹ vết bẩn trên người, đứa trẻ lớn hơn bảo vệ em trai mình phía sau, lùi lại một bước: "Hừ! Kẻ nói dối, ngươi biết trận pháp. Nếu không phải bằng hữu của Cửu Đầu Yêu, ngươi đã chạy trốn từ lâu rồi."

Tiểu Yêu hơi cạn lời, trẻ con bây giờ khó lừa đến như vậy sao? Chớp chớp đôi mắt, nàng cố gắng tỏ ra hết sức thành thật nói: "Tin ta đi, ta không dám làm trái lời Cửu Đầu Yêu vì sợ bị ăn. Hai người các ngươi đang làm gì? Hay là nói cho ta biết, ta sẽ giúp các ngươi" Tiểu Yêu mỉm cười tốt bụng dụ dỗ.

Đứa trẻ nhỏ hơn kéo góc áo của anh trai nói: "Anh, đừng nói cho cô ta biết, chúng ta tới đây để trộm xem vũ khí..."

Đứa trẻ lớn hơn nhanh chóng bịt miệng em trai mình lại.

Tiểu Yêu giả vờ khinh thường nói: “Thì ra các ngươi là trộm.”

Đứa trẻ lớn hơn lo lắng nói: "Chúng ta là trộm của người giàu chia cho người nghèo. Cửu đầu yêu quái ở đây không phải là người tốt."

Đứa trẻ nhỏ hơn kéo tay anh trai ra, nói lại: “Mẹ ta nói Cửu Đầu yêu quái thích ăn thịt trẻ con! Hắn là kẻ xấu!”

Tiểu Yêu cụp mắt xuống.

Buồn cười thay, Tương Liễu vẫn chỉ là một con quái vật tàn nhẫn trong mắt những người khác

Tiểu Yêu tiến lên trước một bước, làm bộ tự phụ vỗ vỗ lên vai đứa trẻ lớn hơn: "Vậy ta giúp ngươi trộm vũ khí của hắn, sau đó đốt nhà hắn, cùng nhau trốn đi."

Hai đứa trẻ đồng thanh nói: "Không được!"

Tiểu Yêu nheo mắt lại: "Tại sao không? Các ngươi không ghét cửu đầu yêu quái sao?"

Đứa trẻ nhỏ hơn cắn ngón tay: "Ông nội.. không cho phép..."

Tiểu Yêu quỳ xuống, ngang tầm mắt nhìn đứa nhỏ hơn: "Ông nội của ngươi là ai?"

Đứa trẻ lớn kéo em trai mình: "Ông nội của chúng ta rất mạnh mẽ và rất giỏi chiến đấu! Ông nội nói rằng bất cứ ai muốn làm hại cửu đầu yêu quái là kẻ thù của chúng ta."

Tiểu Yêu hơi giật mình, chẳng lẽ ngoài Tướng Quân Cộng Công ra vẫn còn có người thật lòng muốn bảo vệ Tương Liễu

Tiểu Yêu thu hồi nụ cười, giả vờ tức giận: "Ngươi còn nhỏ đã muốn trộm đồ. Cha các ngươi là ai? Ta sẽ mách cha các ngươi để ông ấy hảo hảo dạy dỗ các ngươi."

Vành mắt của đứa trẻ nhỏ hơi đỏ lên, khiến Tiểu Yêu bối rối. "Này, đừng khóc, ta chỉ là đang nói chuyện với các ngươi bình thường thôi mà..."

Đứa em trai kéo vạt áo anh trai: “Anh, đừng lo lắng. Nương nói cha đã đi đến một nơi rất xa, ngay cả cửu đầu yêu quái cũng không tìm được cha.”

Tiểu Yêu ngay lập tức ra, sợ rằng cha của hai đứa nhỏ này đã hy sinh trong một trận chiến nào đó của binh Thần Nông.

Kỳ thực mấy ngày nay nàng đi ra ngoài, phát hiện trong thôn này đàn ông trưởng thành rất ít, có lẽ là ở trong quân doanh hoặc là đã chết.

Nàng mềm lòng giơ tay áo lên lau nước mắt cho đứa em trai, nói "Được, được, chỉ cần ngươi không khóc, ta sẽ trộm vũ khí của cửu đầu yêu quái đưa cho ngươi."

Không ngờ đứa anh trai lại nghẹn ngào từ chối: “Ông nội nói chúng ta chỉ được ăn cơm... Ta không ăn…”

“Ăn cơm không được ăn trộm sao!” Tiểu Yêu nói thêm, nhưng trong lòng nàng rất tò mò về ông nội của hai đứa trẻ này.

"Vậy ông nội ngươi nói cho ngươi như vậy, nhưng ngươi vẫn muốn ăn trộm sao?"

Nhưng đứa anh trai lại nói: “Chính là Cửu đầu yêu quái đã nói rằng ai có khả năng lấy được, vũ khí sẽ thuộc về người đó.”

Tiểu Yêu hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu được ý đồ ban đầu của Tương Liễu. Trong thế giới của y, cuộc sống này phụ thuộc hoàn toàn vào khả năng của chính mình.

Có năng lực xông vào chiến đấu, mới có năng lực có được thứ mình muốn có.

Mãi đến buổi tối Lão Hà mang bữa ăn, Tiểu Yêu mới nhận ra hai đứa trẻ đó chính là cháu trai của lão.

Lão Hà dễ dàng bước vào sân và lần lượt bế hai đứa bé nghịch ngợm đi mà không dám nói gì, như sợ Tiểu Yêu cũng sẽ yêu cầu lão đưa nàng đi ra ngoài.

Tiểu Yêu nghĩ Tương Liễu chắc chắn đã nói gì đó với ông ấy trước khi y rời đi.

..........

Ngoài những lúc Lão Hà mang đồ đến khoản sân lại trở nên vắng vẻ, ngày nào nàng cũng buồn chán nằm trên ghế mây đếm chim bay trên trời vào buổi sáng, đếm sao trên trời vào buổi tối.

May mắn thay, Tương Liễu đã trở lại vào đêm ngày thứ bảy. Tiểu Yêu vui vẻ cùng nụ cười trên môi bước nhanh đến chỗ y, nhưng nàng lại phát hiện sắc mặt y tái nhợt. Sau khi nhìn bộ quần áo sạch sẽ và gọn gàng y đang mặt trên người, tâm trạng của nàng trở nên u ám.

Tiểu Yêu thở dài, đứng gần y hơn, quả thực nàng ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.

Tương Liễu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc muốn xem xét của Tiểu Yêu, thuận theo bước chân đi vào bên trong nhà, ngồi thẳng lưng trên ghế như bản thân y không có chuyện gì, bình tĩnh nói: “Là máu của người khác.”

Tiểu Yêu sắc mặt trở nên nghiêm túc, động tác muốn xem xét của nàng cũng dừng lại. Nàng đưa tay nới lỏng cổ áo của mình, nhưng lại bị Tương Liễu nhanh chóng ngăn cản: "Chỉ là vết thương nhỏ."

Tiểu Yêu không đáp lại y, chỉ im lặng nới lỏng cổ áo của mình và vươn cái cổ mảnh khảnh của mình ra trước mặt y.

Nhưng Tương Liễu lại cười nói: "Cô đang coi thường Cửu Mệnh Tương Liễu ta sao?"

Niềm vui mừng khi Tương Liễu trở về của Tiểu Yêu đã không còn nữa, lòng nàng chỉ tràn ngập chua xót. Yêu quái chín đầu này tại sao lại không thương xót cho chính bản thân y

Những ngày này không có hắn ở đây, ngày nào nàng cũng mong chờ hắn trở về, nhưng bây giờ hắn mang thân thể bị thương trở về, lại còn như vậy luôn cứng miệng.

Tiểu Yêu cụp mắt, hai bờ mi dài rũ bóng che khuất ánh mắt nàng, nàng vươn tay rút trâm gỗ trên đầu xuống, mái tóc đen dài không còn trâm gỗ cố định bỗng buông xõa xuống, nàng hướng đầu nhọn trâm gỗ vào cổ tay: "Ngài tự uống hay ta cắt máu" ánh mắt nàng lần nữa nhìn vào mắt hắn, ánh mắt kiên định mà dứt khoát, ánh mắt nàng như thể nói với người đối diện, đừng làm trái ý ta, ta không ngại thật sự rạch một vết sâu cho chính mình.

Tương Liễu nhìn vào ánh mắt Tiểu Yêu, nhếch mép cười, như có chút giận hờn ai oán như thể ta đâu mượn cô tự quyết định, lại tựa như vui vẻ ngọt ngào cảm nhận được có chút mềm mại dịu dàng chảy vào trong lòng ngực: "Là cô tự mình chuốc lấy"

Nói rồi y kéo lấy thiếu nữ xoay người ngồi xuống trên chân mình, lưng nàng áp vào ngực y, tay y vén mái tóc đen buông xõa phía sau lưng của nàng sang một bên rồi cúi đầu áp môi vào chiếc cổ mảnh khảnh trắng ngần của thiếu nữ. Hơi thở của y phả vào lớp da non mềm nơi vùng cổ của nàng, y há miệng răng nanh bén nhọn cắm phập vào da thịt mịn màng của thiếu nữ.

Trâm gỗ trên tay Tiểu Yêu phút chốc buông ra rơi xuống đất, hai tay nàng vô thức nắm lấy tay đang đặt trên vai mình của y. Cảm giác đau buốt khi răng nanh cắm vào da thịt qua nhanh, chỉ còn lại cảm giác gai gai và tê dại, cùng với xúc cảm của bờ môi ướt át chạm vào da thịt mình.

Răng nanh của Tương Liễu rất nhanh được thu lại, cảm nhận chiếc lưỡi ẩm ướt của y lướt qua vết răng trên cổ nàng rồi thu về, khi bờ môi mềm mại của y tách ra khỏi da thịt mình. Tiểu Yêu buông hai bàn tay của mình đang nắm lấy tay y ra. Nàng đứng phắt dậy, nhịp tim có chút nhanh, sự lúng túng khi cảm nhận chút cảm giác quen thuộc vừa rồi.

Nàng đời trước cũng từng trải qua sự lúng túng đó, nhưng so với lần này khác biệt quá lớn. Đời trước nàng đối với hắn là tâm thế của người sợ hãi, sợ hãi bản thân không kiểm soát được mà sa chân vào con đường mù mịt không lối ra, nhưng nàng càng sợ hãi thì bản thân nàng càng vô thức sa vào con đường nàng cho rằng mù mịt không lối ra ấy. Cho đến khi Tương Liễu không còn nàng mới nhận thức sâu sắc được rằng bản thân nàng đâu chỉ sa chân mà là rơi xuống vực sâu vạn trượng, cuộc sống đó không còn hắn cũng không còn ai có thể cứu vớt tâm hồn cùng trái tim không còn nguyên vẹn của nàng được nữa. Được quay lại lần nữa, lần này nàng kiên quyết yêu hắn, kiên quyết như cái cách mà đại bàng quyết tông mình vào vách đá. Dù có thể xoay chuyển tình thế, thay đổi suy nghĩ của hắn cứu hắn khỏi kết cục của một vị tướng nên chết trên chiến trường được hay không, thì Tiểu Yêu nàng cũng quyết yêu hắn không sợ hãi kết quả là vực sâu thăm thẳm hay đớn đau đến chết nàng quyết nguyện yêu không hối tiếc. Trong tâm thế đó lúc này bản thân nàng thật sự có chút lúng túng không biết phải làm sao.

Tay nàng bỗng bị một bàn tay to lớn giữ lấy, Tiểu Yêu quay người, nói "Chuyện gì?"

"Cô đang chờ ta về sao?" Người trên ghế nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp

Tiểu Yêu xoay người lại nhìn thẳng vào y, đôi má không biết từ bao giờ đã có chút hồng ửng, "Không, ta chỉ đang buồn chán đếm sao giải khuây?"

Thu hút ánh mắt nàng là đôi môi vốn đỏ của Tương Liễu giờ đây chỉ còn chút hồng phớt hơi nhợt nhạt, trên khóe môi ấy vươn lại chút máu cùng với làn da trắng của hắn lúc này càng thêm nổi bật. Nàng im lặng nhìn thật lâu vào khoé môi còn vươn chút máu của y. Tay còn lại của nàng vô thức vươn ra, ngón tay trắng ngần nàng lau đi vệt máu dính trên khoé môi ấy, trả lại vẻ xinh đẹp sạch sẽ vốn có cho người kia.

Khi tay nàng đang định thu về lại bị một bàn tay khác của Tương Liễu giữ lại: "Đừng lãng phí". Ướt át lướt qua ngón tay nàng, cưỡng sạch đi chút máu dính trên ngón tay nàng.

Tương Liễu có vẻ rất bình tĩnh nhưng Tiểu Yêu thì không, cảm giác ướt át lướt qua tay, cùng với hơi thở lành lạnh đặt biệt chỉ của riêng hắn phả vào ngón tay còn vươn chút ướt át kia của nàng. Bên trong lồng ngực nàng là nhịp tim đập nhanh dồn dập không thể kiểm soát được của chính mình. Đôi mắt to của Tiểu Yêu lúc này chỉ tập trung vào ngón tay của nàng cùng bờ môi chỉ còn màu hồng phớt xinh đẹp của Tương Liễu. Nàng không kiềm chế được ý nghĩ không an phận 'ta muốn phi lễ hắn'.

Ngón tay Tiểu Yêu không biết từ lúc nào đã làm theo ý nghĩ, chạm vào đôi môi ấy, ngón tay nàng di chuyển theo bờ môi của hắn.

Đôi mắt Tương Liễu bỗng trở nên sâu thẳm, ánh mắt hắn trở nên nguy hiểm như một loài thú săn mồi hoang dã, trong ánh mắt đó đang chứa đựng sự giẫy giụa kịch liệt giữa muốn và không muốn bị thuần hóa của loài dã thú.

Thiếu nữ trong lòng sa vào lòng hắn, ôm lấy cổ hắn, môi nàng chạm vào môi hắn. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi hắn như con thú hoang đánh mất phương hướng lạc vào bẫy rập của thợ săn, không lối thoát.

Khi ngực áo hắn được thiếu nữ nới lỏng ra, hắn chợt như bừng tỉnh đại ngộ sau một giấc mơ dài nóng bỏng, trong mắt hắn là kinh hoàn hành động của chính mình, có chút không dám đối diện với thiếu nữ. Vội vàng đứng lên đi nhanh như chạy để lại hai từ "xin lỗi".

Tấm lưng rộng của nam nhân tựa vào cửa gỗ bên ngoài, hai bàn tay y nắm chặt. Vừa rồi trong lòng là nữ nhân mình yêu, nam nhân bình thường ai mà không sinh lòng muốn hảo hảo cùng người mình yêu quấn quýt đến điên cuồng. Nhưng khoảnh khắc khi hắn vừa trấn tĩnh chính mình đã kinh hoàn đến bao nhiêu, nếu chậm chạp chưa trấn tĩnh thêm chút nữa chính mình sợ rằng đối với nàng xảy ra chuyện không thể vãn hồi. Nếu hắn thật sự như vậy với nàng thì quãng đời còn lại của nàng sẽ ra sao? Kết cục của hắn vốn đã được hắn ấn định trước chết trận sa trường. Mà nữ nhân trong lòng hắn quảng đời còn lại mang bản thân không toàn vẹn có thể thật sự giao phó cho người khác sao? Hắn thật không dám nghĩ tiếp.

Thiếu nữ bên trong mắt đỏ hoe, tim nàng đau đớn. Nàng làm sao không biết vì sao vừa rồi hắn lại từ chối nàng. Nam nhân đó luôn nghĩ cho nàng như vậy lo lắng cho nàng như vậy, hắn vậy mà chưa từng nghĩ cho chính mình chưa một lần chiều chuộng chính mình. Mũi nàng chua xót, dù nàng cố gắng đến thế nào cũng không thể kiểm soát được nỗi đau trong lòng. Nước mắt lặng lẽ rơi, nghĩ đến hắn vì nàng luôn ôm thiệt cho chính mình mà không nhịn được bật khóc nức nở. Khi tiếng nức nở phát ra nàng dùng tay che kín miệng. Đến khóc cũng không thể thoải mái khóc vì người nàng yêu bên ngoài nghe thấy sẽ vì nàng mà đau lòng.

Người bên ngoài cảm nhận được đau đớn trong tim của nữ nhân bên trong. Ngay khi tiếng nức nở phát ra rồi im bặt, hắn biết nàng vì hắn mà đau lòng cũng là sợ hắn vì nàng mà đau lòng.

Một đêm dài cùng ánh trăng buồn héo hắt cứ như vậy mà trôi qua.

.............

Khi trời hừng sáng, cửa phòng được mở ra. Thiếu nữ cùng mái tóc dài đã được vấn gọn gàng tươm tất, cùng vẻ mặt thản nhiên bước ra khỏi phòng như trước kia, chỉ khác biệt là đôi mắt nàng có chút sưng đỏ.

Nàng bình tĩnh nhìn nam nhân bên ngoài cười cười rồi nói: "ta nghĩ đến lúc ta nên trở về"

Khi nam nhân muốn mở miệng nàng lại cướp lời y: "Ta tự mình trở về"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net