Chap 5: KÍ ỨC ÙA VỀ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau kể từ ngày Tử Hạo sang Pháp, gia đình Nhất Tâm nhận được bưu kiện nhỏ, người nhận trên đó đề là Phàm Nhất Tâm. Biết là Tống Tử Hạo gửi đến, bà Phàm mở ra, mô hình tháp Eiffel nhỏ, một album ảnh do Tử Hạo tự chụp những nơi cậu đến ở Pháp, cùng là hai lá thư, một cho Nhất Tâm, một cho bà Phàm. Bà Phàm chỉ mở lá thư viết cho mình ra:

'Dì Phàm, là con, Tử Hạo đây, mọi người vẫn khỏe chứ ạ? Nhất Tâm có thay đổi chút nào không? Bác sĩ có nói khi nào em ấy sẽ tỉnh lại không ạ? Gia đình con rất tốt, cuộc sống ở đây không tệ, chỉ là con không tìm được người hàng xóm tốt bụng như dì và Nhất Tâm thôi. Những món kia là con gửi cho Nhất Tâm đấy, dì giữ hộ em ấy nhé. À còn nữa, dì đừng đọc trộm thư con viết cho Nhất Tâm nhé. Con phải đi ngủ rồi, tạm biệt a.'

Nhìn từng nét chữ thanh thoát, tỉ mĩ, bà Phàm không khỏi xúc động, thằng bé này, cứ vài câu lại cố ý vô tình nhắc đến hai chữ Nhất Tâm, bà cười, lắc đầu. Bà mang những món đồ đó đến phòng bệnh của Nhất Tâm, khẽ giọng bảo:

"Con gái, xem này, Tử Hạo tặng cho con đấy. Thằng bé sang Pháp được một tháng rồi, nó bảo mọi thứ ổn cả. Có vẻ thằng bé rất nhớ con đấy."

Hai tháng qua ở Pháp, mỗi ngày bà Tống đều nói cho Tử Hạo biết tình hình sức khỏe của Nhất Tâm, cậu không trả lời, chỉ cười rồi lại trở về phòng đọc sách.

Ấy thế mà không biết tại sao chỉ vài ngày sau khi nhận được món quà của Tống Tử Hạo, Phàm Nhất Tâm lại dần phục hồi ý thức, bắt đầu có khởi sắc. Buổi tối, sau khi trò chuyện với bà Phàm, bà Tống vui vẻ quay sang nói với chồng mình:

"Nhất Tâm có khởi sắc rồi, vừa rồi mẹ con bé nói bác sĩ bảo sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Anh nói xem Tử Hạo nếu như biết được sẽ vui mừng đến mức nào."

Nghĩ ngơi một lát, ông Tống lúc này mới nhàn nhàn đáp:

"Anh nghĩ chúng ta không nên nói cho Tử Hạo biết... nếu không với tính tình của nó, em nghĩ xem nó sẽ ở lại Pháp thêm bao lâu. Chúng ta vừa ổn định, nếu nó đòi về nước, phải làm thế nào?"

Ông Tống là người đàn ông, ông phải suy xét trước sau, không thể giống như vợ mình, chỉ nghĩ đến con trai. Ông phải khó xử, nghĩ đến cả nhà.

"Nhưng giấu con là không đúng, anh cũng biết thằng bé luôn lo lắng cho Nhất Tâm mà."

"Không phải là giấu, khoan hẳn nói, để thằng bé từ từ thích nơi này đã. Hơn nữa chỉ mới có khởi sắc, vẫn chưa thể tỉnh lại."

Bà Tống đành thở dài, không nói thêm gì.

Không đầy một tuần, Phàm Nhất Tâm tỉnh lại. Cả gia đình cô bé vui như mở hội. Nhưng không biết có phải trời không thuận lòng người hay không, Nhất Tâm hoàn toàn quên mất ngày xảy ra sự việc, quên mất tại sao mình lại ở đây, đồng thời kí ức cũng xóa sạch những gì liên quan đến ngày hôm đó, cái tên 'Tống Tử Hạo' cũng không biết vì lí do gì mà bị biến mất.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ bảo là do lúc đó cô bé bị ướt mưa nhiều ngày, sốt cao, nên có khả năng não bị tổn thương, thêm nữa có thể vì trong lúc bị bắt cóc đã sợ hãi quá độ, não vô thức sinh ra khả năng tự vệ bằng cách chối bỏ hoàn toàn kí ức ngày hôm đó. Tuy vậy, nhưng cô bé đã tỉnh lại rồi, như vậy tốt quá rồi.

Bà Phàm nhanh chóng chia sẻ niềm hạnh phúc này với mẹ Tử Hạo, cũng nói cho bà Tống biết việc Nhất Tâm hoàn toàn không nhớ gì đến sự việc ngày hôm đó, tuy có chút đau lòng, nhưng quên đi cũng thật tốt, đối với cô bé mới 10 tuổi, làm sao chịu được sự dày vò lớn như vậy.

Tối hôm ấy Tử Hạo định đến tìm ba mình chơi cờ, đến cửa phòng lại hết sức kinh ngạc, hai người họ không phải đang cãi nhau, nhưng xem ra cũng không phải cuộc trò chuyện bình thường:

"Anh đã nói rồi, chúng ta chưa thể nói với Tử Hạo được."

"Tại sao lại không thể? Anh biết thằng bé rất xem trọng Nhất Tâm."

Nghe đến đây, Tống Tử Hạo xém chút mất bình tĩnh đẩy cửa xông vào, việc đầu tiên cậu muốn biết chính là có phải Nhất Tâm xảy ra chuyện gì hay không. Nhưng sau đó lại nghe thấy ba lớn tiếng:

"Anh vẫn là câu nói kia, chuyện Nhất Tâm tỉnh lại không thể nói cho Tử Hạo biết. Chúng ta đã khó khăn thế nào mới kéo thằng bé từ trong dày vò kia ra, nếu em nói cho nó biết, ngược lại chính là hại nó."

"Nhưng chúng ta cũng không nên làm vậy, nếu thằng bé biết sẽ trách chúng ta"

"Không có cách nào khác, nếu nói ra, thằng bé sẽ lập tức muốn về nước. Đã về nước, em nghĩ nó còn muốn trở lại Pháp sao?"

"Nhưng chỉ cần nhớ tới nét mặt vui vẻ của Tử Hạo khi nghe em thông báo về tình trạng của Nhất Tâm, em thật sự rất đau lòng." - giọng bà Tống run run, vừa khóc, vừa nói.

"Cứ từ từ, từ từ đã, có được không?" - thật ra, ông Tống cũng rất đau lòng, rất khó xử.

Ở ngoài cửa, có một cậu bé mừng như điên khi biết được Nhất Tâm tỉnh lại, nhưng tâm trạng cũng bị những lời nói của ba mẹ mà ảnh hưởng. Tống Tử Hạo trở về phòng, cậu ngồi thẩn thờ ở bàn đọc sách, cậu nên làm gì đây? Nhất Tâm tỉnh lại rồi, cậu cũng không cần ở đây nữa, nhưng sự lo lắng, kỳ vọng của ba mình, Tử Hạo phải làm sao?

Ngồi một lúc lâu, hai tâm trạng lẫn lộn, nhưng cuối cùng khóe miệng vẫn hiện lên nụ cười rất vui vẻ, nụ cười xuất phát từ đáy lòng, nụ cười thành thật nhất kể từ khi Nhất Tâm xảy ra chuyện.

"Em trở lại rồi, em trở lại với anh rồi"

Sau hôm ấy tâm trạng của Tống Tử Hạo trở nên tốt đẹp hơn. Mỗi ngày đi học về, cậu lại nghe mẹ nói một câu rất đơn giản: "Hôm nay Nhất Tâm rất tốt". Tử Hạo hiểu chuyện cũng không làm khó mẹ, chỉ cười, gật đầu, cũng không chấp vấn về việc mọi người giấu cậu. Tống Tử Hạo trở về phòng, lại yên tĩnh, chuyên tâm viết thư cho Nhất Tâm.

'Nhất Tâm, em có khỏe không? Nhất Tâm, anh vẫn chưa nói với em: Anh rất xin lỗi đã không bảo vệ được em. Chắc dì đã nói với em anh đang ở Pháp rồi nhỉ? Em nói xem, anh đã đến những đâu nào? Chính là tháp Eiffel mà em rất thích đó. Nhất Tâm, xin lỗi vì đã không ở bên cạnh chăm sóc em, lại bỏ ra nước ngoài thế này, nhưng bây giờ em tỉnh lại rồi, rất tốt, a. Anh không cần phải ngày ngày thấp thỏm lo sợ nữa rồi. Anh luôn có một câu muốn hỏi em: Thật ra, đối với chuyện hôm đó, em có giận anh không? Và còn, anh rất nhớ em, rất muốn cùng em vui vẻ như trước đây...'

Khi viết ra câu hỏi đó, Tống Tử Hạo rất lo lắng, nếu như Nhất Tâm thật sự không tha thứ cho cậu, không muốn gặp lại thì phải làm sao? Nhưng cuối cùng vẫn dùng hết can đảm mà mang lá thư đến nhờ mẹ gửi về nước cho Nhất Tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net