1 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Thành phố A được xem là hòn ngọc quý của cả nước, ai đến đây đều sẽ bị choáng ngợp bởi sự phát triển phồn hoa và thịnh vượng của nó, ngoài quảng trường Đông Thiên Lạc thì bên cạnh đó, toà cao chọc trời của tập đoàn Bắc Âu cũng được xem như biểu tượng của thành phố này, nằm ngay vị trí đắt địa giữa trung tâm thành phố. Nói đến Bắc Âu ai cũng sẽ nghĩ ngay đến người cầm quyền Âu Cẩn Niên. Âu Trắc Sơn mất vợ sớm một mình nuôi nữ nhi khôn lớn nên ngay từ nhỏ Âu Cẩn Niên được nuôi dạy chẳng khác nào một nam nhân để thừa kế việc làm ăn của gia đình. 14 tuổi Âu Cẩn Niên đã theo ba của mình học làm ăn kinh doanh, 18 tuổi chính thức tiếp quản Âu Thị. Mấy đời nhà họ Âu chuyên kinh doanh hải vận và bến cảng, đến hiện tại hơn 10 năm dưới sự cầm quyền của Âu Cẩn Niên (29 tuổi) đã mở rộng và phát triển thành tập đoàn xuyên quốc gia về đa lĩnh vực đóng tàu, xây dựng, ngân hàng, và bất động sản với GDP hàng năm đứng đầu cả nước.

Đó là phần nổi của Âu Thị, còn phần chìm thì chính là Âu Cẩn Niên buôn bán đạn dược và vũ khí, thì thế ít ai biết đến, nàng cũng là một trong những người có ảnh hưởng nhất trong giới hắc đạo.

Ánh chiều tà buông xuống từ trên cao nhìn xuống thành phố A như một dãy sa mạc trải dài vô tận, những ánh nắng lé lôi cuối ngày chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt sắc bén của một nữ nhân đứng trước cửa sổ sát đất, "Âu tổng tối nay có tiệc rượu chúc mừng sự hợp tác giữa chúng ta và Trường Hải.." "Lúc nảy Tiểu Kiệt gọi điện nói Nguyên Khải không khoẻ ta phải về nhà ngươi kêu phó tổng Lâm đi đi, hắn phụ trách dự án này" chưa đợi Đông Quân nói xong đã bị đánh gãy, hắn biết việc tiếp theo cần làm ngay lập tức là chuẩn bị xe, bởi vì hắn biết đối với Âu tổng thì không có chuyện gì quan trọng bằng tiên sinh.

Âu Cẩn Niên có thể nói là không sợ trời không sợ đất, làm việc thủ đoạn ra tay tàn nhẫn, nhưng đối với Lạc Nguyên Khải có thể nói thương yêu hết mực nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng còn sợ tan, nói chung là sủng tận trời xanh. Lần đầu tiên hai người họ gặp nhau là vì hàng của công ty Lạc Nguyên Khải không thể cập bến, nên đến nhờ vả sự giúp đỡ của Âu gia mượn bến cảng để hàng được lên bờ, khuôn mặt tái nhợt, ngũ quan tinh xảo, chiếc mũi cao thẳng, mắt phượng hẹp dài, cái miệng nhỏ bị hắn cắn đến ửng hồng. Phải biết Âu Cẩn Niên từng gặp vô số người đẹp kể cả những người nổi tiếng nhưng.... "nam nhân xinh đẹp thế này cần phải hảo hảo được nâng niu" đây là ý nghĩ đầu tiên khi Âu Cẩn Niên gặp Lạc Nguyên Khải, nhìn nam nhân yếu ớt ngồi trên lưng cao xe lăn, như búp bê bằng sứ tùy thời có thể dễ dàng bể nát, không khỏi để người ta sinh ra lòng thương yêu che chở.

Mà người như Âu Cẩn Niên tuyệt đối sẽ không làm ăn lỗ vốn, nhưng xui khiến thế nào lại đồng ý cho Lạc Nguyên Khải mượn bến tàu mà không cần phải trả bất kỳ một chi phí nào. Thụ sủng nhược kinh, sau lần đó vì để cảm tạ, Lạc Nguyên Khải mời nàng dùng cơm, dưới sự ngầm cho phép của nàng quan hệ của bọn họ ngày một gần hơn, ở bên cạnh Âu Cẩn Niên Lạc Nguyên Khải luôn cảm nhận được sự ôn nhu và dịu dàng của nàng và rồi không biết từ khi nào hắn đã đắm chìm trong đó, đến nay đã kết hôn gần bốn năm. (Âu Cẩn Niên hơn 25tuổi kết hôn với Lạc Nguyên Khải 36 tuổi)

Âu Cẩn Niên là một truyền kỳ trong giới kinh doanh, từ lần đầu gặp mặt, Lạc Nguyên Khải liền bị sự sinh đẹp và khí thế bức người của nữ nhân này mê hoặc. Khi đó hắn từng nghĩ, không biết nam nhân như thế nào mới có thể có được nữ nhân như thế này, nhưng sau này, chính hắn lại là người được nếm trải hết thảy.

Đối với việc qua lại của hai người bọn họ, Âu Trắc Sơn cũng từng phản đối gay gắt vì nhà họ Lạc chỉ làm ăn nhỏ lẻ, huống hồ Lạc Nguyên Khải còn lớn hơn con gái ông tận 11tuổi, thân thể lại tàn tật ốm yếu như vậy, ai đời lại đồng ý con gái của mình kết hôn với một người tê liệt, tàn tật suốt đời, ngay cả năng lực tự gánh vác cũng không có, hơn nửa Âu gia còn là một danh gia vọng tộc, không thể chấp nhận một đứa con rể như vậy, nên ông đã phản đối gay gắt việc hai người ở bên nhau, có lần còn uy hiếp nếu Âu Cẩn Niên nếu còn tiếp tục qua lại với hắn ông sẽ không bảo đảm chuyện gì sẽ xảy ra với Lạc Nguyên Khải. Lúc đó Âu Cẩn Niên chỉ cười nhạt "Ba, Âu gia ta còn có thể lo chu toàn, thì ngươi nghĩ một Lạc Nguyên Khải ta không có khả năng bảo vệ sao?" một câu nói bao hàm tất cả sự kiên quyết của nàng. Việc gì nàng cũng có thể nhân nhượng nhưng còn chuyện này thì tuyệt đối không, sau sự việc lần đó Âu Trắc Sơn cũng ngầm thừa nhận Lạc Nguyên Khải nhưng ông cũng không mấy hài lòng về đứa con rể này.

Tuy nói là nhà nhưng đây chẳng khác nào một cái biệt phủ dựa núi, nằm ngay khu vực tất đất tất vàng của thành phố, giá cả trên trời chỉ dành cho giới thượng lưu, xuyên qua cánh cổng lớn như một toàn thành là khu vườn bao phủ cây xanh và hoa cỏ, ở giữa là đài phun nước với phong cách Châu Âu, trước mặt là ngôi nhà năm tầng chẳng khác nào một tòa cung điện, xe chạy vào gara Âu Cẩn Niên không kịp chờ đợi, túi xách cũng không cầm, từ tầng hầm trực tiếp đi thang máy lên tầng ba, đúng lúc Tiểu Kiệt từ Phòng ngủ lớn ra "Tiên sinh thế nào?"

Chương2

"Lúc chiều tiên sinh nói đầu choáng váng, ăn được rất ít vừa mới rửa mặt lên giường"

Lạc Nguyên Khải ba mẹ tuổi đã cao, hắn phải lo việc công ty, 25 tuổi là độ tuổi nhiệt huyết để phát triển bản thân và sự nghiệp, cùng với tất cả ước mơ được ấp ủ nhưng một hồi tai nạn xe cộ đã cướp đi của hắn tất cả, bao gồm cả sự khỏe mạnh. Trước khi gặp Âu Cẩn Niên cũng không có điều kiện rất tốt để được chăm sóc cẩn thận, đến hiện tại sắp bước sang tuổi 41, dù có được sự chiếu cố cẩn thận thế nào, thì cũng không thể bù lại khoảng thời gian tốt nhất để chữa trị. Những năm gần đây sức khoẻ của hắn cũng đã xa xuất rất nhiều, chỉ cần không cẩn thận rất dễ dàng sinh bệnh.

Trong phòng ngủ lớn có đầy đủ các loại máy móc phục vụ cho trường hợp cần thiết, dù đã bật máy sưởi ấm nhưng phòng ngừa Lạc Nguyên Khải cảm lạnh, khi ngủ trên giường vẫn phải có màng che. Âu Cẩn Niên nhẹ tay nhẹ chân đi đến, vén lên tấm màng, người trên giường mệt mỏi mở mắt ra cười với nàng "ngươi về rồi sao.. không phải... nói hôm nay có tiệc rượu?" dưới ánh đèn mờ nhạt vẫn có thể nhìn ra được sắc mặt hắn tái nhợt hãm sâu trong đống đệm chăn, cười yếu ớt với nàng, Âu Cẩn Niên trong lòng mềm mại như một hồ nước "ngươi không khoẻ ta còn tâm trạng nào lại đi, xong việc ta đã về ngay. làm sao, chỗ nào không thoải mái?" vừa nói nàng vừa vươn tay ra sau, ôm thân thể của hắn lên dựa vào trên người nàng. Lạc Nguyên Khải bị thương vị trí rất cao từ ngực trở xuống hoàn toàn tê liệt, hai tay cũng bị ảnh hưởng, dù đã trải qua phục kiện nhưng chỉ khôi phục được tay trái, nhưng rất ít lực lượng, tay phải thì phế dùng, co quắp, hơn nữa các cơ quan trong cơ thể cũng bị ảnh hưởng, đặc biệt là trái tim. Vì thế Âu Cẩn Niên cũng hạn chế để hắn dùng sức "không có.. việc gì, chỉ là .. đau đầu, vẫn thường xuyên...đã uống thuốc " nói một hơi nhiều lời nói như vậy không cẩn thận vẫn là có nước miếng chảy xuống cằm, nàng không để ý nhẹ nhàng giúp hắn lau đi, một tay luồn vào trong chăn kiểm tra hạ thân của hắn, một mảnh khô ráo chắc là Tiểu Kiệt vừa giúp hắn đổi không lâu, lúc này mới yên tâm, nàng nhẹ đặc hắn nằm lại trên giường, cúi người xuống đặc lên trán của hắn một nụ hôn "vậy bây giờ ngươi trước ngủ đi, ta đi tắm sẽ trở lại ngay".

Khi Âu Cẩn Niên trở lại trên giường đã là chuyện của nửa giờ sau, vừa nằm xuống không bao lâu nàng liền cảm nhận được một lực đạo rất nhỏ kéo lấy góc của nàng, Lạc Nguyên Khải nằm nghiêng, nàng nhìn sang bên cạnh vừa lúc đối diện với một đôi trong veo hắc bạch phân minh đôi mắt, không phải lúc nãy đã nhắm mắt ngủ rồi sao?, mày rất khó thấy được nhíu lại một chút "làm sao còn chưa ngủ?" hắn mím môi không trả lời nhưng cánh tay lại một chút xíu một chút xíu đào lấy vạt áo trước ngực nàng. Âu Cẩn Niên liền biết ngay ý đồ của hắn, "không được, Nguyên Khải, mau ngủ đi" nàng xoay người, cánh tay trấn an vỗ nhè nhẹ lưng của hắn "không muốn.. Niên Niên" giọng điệu cực kỳ nũng nịu, biết ngay là đang câu dẫn nàng "hôm khác được không? hôm nay ngươi không khoẻ mau ngủ sớm một chút" nghe đến đây hắn liền khó chịu, rụt tay trở về cố gắn tránh thoát đi sự ôm ấp của nàng "có phải hay không ... ngươi không ta nữa... đã .. mấy ngày ngươi đều không...chạm qua ta?" lại là giận dỗi, hắn luôn biết cách khiến cho người ta phải chiều theo tâm ý của hắn. Cánh tay của Âu Cẩn Niên ôm càng chặt hơn, xác lại gần khẽ liếm vành tai mẫn cảm của hắn, nàng cười cười, dùng giọng điệu mị hoặc lên tiếng "để ta xem ngày mai ngươi làm sao xuống giường" hơi thở nóng bỏng của nữ nhân này bao trùm hắn, lúc này Lạc Nguyên Khải có thể tưởng tượng được cả người hắn khô nóng, mềm nhũng trong tay nàng, tiếp theo sau đó là những tiếng thở dốc của cả hai, cả căn phòng một mảnh xuân phong dụ hoặc.

Hôm nay là chủ nhật không phải đến công ty nhưng đồng hồ sinh học của Âu Cẩn Niên rất chuẩn xác, 6h đã rời giường, làm vệ sinh và lên phòng tập ở tầng bốn để rèn luyện sức khỏe. vóc dáng của nàng rất cân đối ba vòng hoàn chỉnh vã lại để lăn lộn trong giới hắc đạo ngoài có thân thủ nhanh nhẹn thì nàng còn là một tay thiện xạ. Nhìn đồng hồ đã đến giờ người kia thức dậy nàng nhanh chóng trở lại phòng ngủ tắm rửa. chỉ cần Âu Cẩn Niên ở nhà mọi việc chăm sóc Lạc Nguyên Khải sẽ rất ít dùng đến hộ công, vén lên bức màn cửa sổ ánh sáng chiếu vào khiến người trên giường phát ra rất nhỏ một tiếng rên rỉ, Lạc Nguyên Khải mơ hồ cảm nhận cánh tay bị người nâng, lực đạo vừa phải xoa ấn, ngủ một đêm thân thể đã tê mỏi cương sáp lợi hại, xoa ấn người, rất quen thuộc thân thể hắn nơi nào không thoải mái trước vuốt ve cánh tay sao eo lại thay hắn xoa ấn bộ ngực "Nguyên Khải không vội, đến từ từ chậm rãi mở mắt" mỗi ngày việc rời giường đối với hắn là một việc cũng vô cùng khó khăn, nhìn nhân nhi cố gắn mở ra một đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, Âu Cẩn Niên đưa tay vuốt ve gương mặt của hắn mới phát hiện ấm nóng, không ngoài dự đoán tối hôm qua một trận vận động khiến hắn hôm nay đã bắt đầu khởi sốt "bảo bảo ngươi phát sốt rồi chúng ta hiện tại nên rời giường".

Chương3

Trước tiên nàng giúp hắn thay đổi khăn vây miệng đã ướt một mảng, tay phải trảo nắm khăn lông cuốn ở dưới đệm chăn run rẩy, tay trái thì khôi phục khá hơn một chút có mơ hồ cảm giác có thể cầm nắm nhưng cũng không có gì lực lượng nằm sát bên người. Tiếp theo dịch ra góc chăn để lộ thân thể ốm yếu mảnh khảnh, nàng như cũ cho hắn xoa chân, cách tầng bông vải quần ngủ và lực đàn hồi bảo hộ vớ vẫn có thể sờ ra được chân của hắn lạnh buốt, tê liệt bệnh nhân huyết dịch tuần hoàn không tốt, liền xoa bóp nóng lên trong chốc lát sau cũng sẽ lạnh trở lại, chỉ có thể làm tốt giữ ấm mới không để hắn bị cảm lạnh. Lạc Nguyên Khải rất trắng, trắng theo một loại bệnh trạng nhiều năm, hắn được chăm sóc tỉ mỉ nên thoạt nhìn rất yếu đuối, Âu Cẩn Niên đem gối nước tiểu kẹp ở giữa hai chân lấy ra, đã lậu ướt một chút, Lạc Nguyên Khải có nghiêm trọng nước tiểu khó khăn mỗi lần bài giải cần có người giúp hắn vò mở nếu không tự một mình hắn sẽ giải không ra, có đôi khi nghẹn đến mức dẫn phát tim đập nhanh gấp đến hắn càng không cách nào giải ra, lúc này chỉ có thể đạo ống tiểu, cũng có trường hợp lậu nước tiểu mà hắn cũng không tự biết.

Lạc Nguyên Khải không phải tuýp người cao lớn, chỉ khoảng trên 1m7 nhưng cộng với việc ngày một lớn tuổi cơ bắp héo rút nên nhìn tổng thể hắn sẽ mảnh khảnh nhỏ nhắn một chút, hai chân đã héo rút rõ ràng, mu bàn chân thẳng tắp các ngón chân càng gắt gao nội khấu gan bàn chân, gót chân gần như biến mất, hơn nữa đã rất lâu không xuất đất hành tẩu hai đủ chân chẳng khác nào hai cục thịt tử non mềm, hiện tại hai chân co rút vặn vẹo quấn vào nhau, ép đến bàng quang một trận mắc tiểu, kích thích đến Lạc Nguyên Khải đánh thẳng rùng mình rên rỉ "Ách ... Á ... nghẹn .. Niên ... Ách" "từ từ đừng vội, lập tức giúp ngươi, liền ra đây" nàng tranh thủ thời gian xoa nóng bàn tay nhu hoà xoa nắn phần bụng vì trường kỳ ngồi nằm đã chồng chất thịt thừa của hắn để bài trừ sạch nước tiểu, sau một lúc vật nhỏ đã tí tách chảy trên tấm đệm lót, phía sau hôm nay cũng không bị táo bón, theo lực đạo xoa bụng của nàng, hi liền cũng theo đó mà chảy ra, Âu Cẩn Niên lau sơ qua một lượt, đổi qua một lần nước tiểu đệm, lúc này Lạc Nguyên Khải mệt đến không còn sức lực đôi môi trắng bệch không còn huyết sắc, nàng yêu thương cuối người xuống hôn môi của hắn, sau đó lại bắt đầu giúp hắn làm bị động mát xa toàn thân, đến khi hoàn thành cả quá trình trên người Lạc Nguyên Khải đã ra một tầng mồ hôi. Âu Cẩn Niên lấy đến một chậu nước ấm giúp hắn lau sạch thân thể, hạ thân và bao lên tã giấy "Nguyên Khải, ta ôm ngươi lên a" cánh tay xuyên qua sau cổ, nàng chậm rãi ôm thân thể mềm mại của hắn nâng lên một chút, tay còn lại luồng vào ổ chân chặn ngang bế lên mặc dù động tác đã rất nhẹ nhưng thể vị biết hoá vẫn để Lạc Nguyên Khải tụt huyết áp tim đập nhanh "Hô... hô... Ách ...hô.." hắn nhắm chặt hai mắt vùi đầu vào ngực của nàng "từ từ.. từ từ chúng ta không vội" sau khi để hắn ngồi lên đùi của mình nàng giúp hắn xoa ấn trái tim đang thình thịch nhảy lên.

Có lẽ hôm nay bị bệnh, Lạc Nguyên Khải đàm đặc biệt nhiều, hơi thở lúc này đã ồ ồ thanh âm, "Nguyên Khải, ngươi khụ đàm một chút đi, nếu không một hồi lại khó chịu" nàng vừa nói vừa chụp vỗ lưng cho hắn, Lạc Nguyên Khải cũng phối hợp bắt đầu ho khan, nhưng eo bụng không có gì sức lực chỉ ho vài cái đã thở hổn hển lên, hắn không nói được lời nào chỉ có thể lắc đầu ra hiệu bản thân khụ không đến, đổ ở trong cổ họng đàm dịch ho cũng không ra được, dính nhớp đến hắn cũng khó chịu "vậy ta giúp ngươi a" Âu Cẩn Niên nói xong, nàng một tay vòng qua bả vai ôm trụ sau lưng hắn, tay còn lại thả nhẹ nhàng đưa vào trong miệng kích thích hắn nôn khan "khụ khụ ... oẹ... khụ... khụ .... khụ.... oẹ..." hắn thân mình ho đến run rẫy, nước miếng theo hắn há miệng ra bên ngoài kéo sợi, lôi kéo chảy ra bên ngoài nhỏ giọt rơi xuống vạt áo của hắn, sau vài lần nôn oẹ Lạc Nguyên Khải cuối cùng cũng đem đàm dịch mắc kẹp trong yết hầu ho ra đến, nhưng hắn đã không còn khí lực nhả ra, đáp đáp trong miệng, nàng nhanh tay dùng không giấy tiếp ra đến, đặc sện đàm dịch còn có màu xanh nhạt, thật không biết để hắn như thế nào khó chịu, nàng ném khăn giấy sang một bên, nhanh tay ôm người dựa vào lòng ngực của mình nghĩ mệt, hắn dựa nằm trên vai nàng, miệng không khống chết được nhếch lên, nước miếng chảy ướt bả vai nàng, Âu Cẩn Niên cũng không quan tâm này đó, nàng có quy luật chụp vỗ đễ hắn hoãn lại một chút, thật là qua một lần khụ đàm người đã xụi lơ không còn sức, nhưng không để hắn tự mình khụ ra đến, truỵ tích lâu ngày rất dễ dàng viêm phổi, nguyên bản quần áo và tã giấy mới vừa thay đổi bây giờ lại phải đổi một lần, sau đó đãi hắn ổn định lại một chút mới đem người ôm lên xe lăn.

Xe lăn chạy bằng điện của Lạc Nguyên Khải là được định chế theo kích thước và hình dáng thân thể của hắn, lưng cao, đệm lót cũng là loại cao cấp nhất, phù hợp với thân thể, để hắn ngồi lên thật thoải mái. Âu Cẩn Niên đã phô hảo một tầng cách nước tiểu lót, đỡ ổn thân mình của hắn, giúp hắn xoa nắn bàn chân mang vào giày vớ, lại đem hai chân nâng lên bàn đạp thượng đắp lên nhung thảm, sắp xếp hai tay khoác lên đùi. Mấy năm nay bị Âu Cẩn Niên chiếu cố đặc biệt thoả đáng cẩn thận, lại là gia cảnh ưu việt không chịu tiền tài mặt trên tra tấn, tuy rằng ốm yếu nhưng nhìn kỹ có thể nhìn ra được tuổi trẻ quý khí, phong độ bóng dáng, hiện giờ vẫn là ôn nhuận mà nho nhã trung niên nam nhân. Nàng đẩy hắn ra thang máy xuống nhà ăn, đồ ăn sáng đã được dọn sẵn lên bàn Lạc Nguyên Khải công năng tiêu hoá không tốt, nhắm nuốt cũng khó khăn chỉ có thể ăn cháo hoặc thức ăn thanh đạm được thái nhuyễn "đến, chúng ta cùng nhau ăn cơm" nàng tiếp nhận khăn vây miệng từ trong tay hộ công và hệ đến trên cổ của hắn, dùng muỗng dạng mềm silicon lấy lượng nhỏ vừa đủ thổi nguội và cho hắn ăn, sau đó sẽ quan sát hắn nuốt, người này nhai thì còn có thể chứ nuốt chính là không cẩn thận liền sẽ sặc đến không thở nỗi có khi còn sẽ nôn ra toàn bộ, tinh thần liền không tốt, xem như cả ngày ôm bụng đói chứ cũng sẽ không chịu lại ăn nên Âu Cẩn Niên đặc biệt chú trọng việc này, đút cho hắn lâu lâu nàng lại ăn phần của mình.

Chương4

Lạc Nguyên Khải ăn cơm rất chuyên chú dù vậy trong lúc nhắm nuốt vẫn là có thức ăn hoà với nước miếng chảy đến trên cằm, nàng không hề ghét bỏ mà nhẹ nhàng dùng khăn giấy giúp hắn lau đi, chỉ ăn gần nữa chén cháo đã mất gần một canh giờ, bình thường vì hắn rời giường muộn, nàng đã đến công ty nên việc cho hắn ăn sẽ giao cho hộ công, nhưng căn dặn nhất nhất không được sơ sót, còn nàng ở nhà thì sẽ không giả tay người khác, lúc ban đầu nàng còn cố ý tìm người đến dạy nàng cách hộ lý bệnh nhân cao vị liệt nửa người nên hiện tại so hộ công nàng còn cẩn thận tỉ mỉ hơn nhiều. Sau khi ăn xong nàng ôm Lạc Nguyên Khải đến trên ghế salon giúp hắn xoa bụng trợ tiêu hoá, tiếp theo để hắn dựa vào trước ngực phần đầu nằm trên vai của nàng, dùng tay chụp vỗ sống lưng gầy yếu của hắn đến khi đánh "Ất" ợ thì mới xem như việc này hoàn thành, nếu không kiểu gì hắn cũng sẽ trướng bụng hoặc nôn toàn bộ thức ăn ra ngoài. Mỗi ngày mát xa kéo duỗi, đánh răng rữa mặt, bài tiện hút oxy khụ đàm, lại lau người uy cơm mặc quần áo, giày vớ, mỗi ngày buổi sáng một bộ quy trình này làm xong ít nhất cũng muốn hai giờ đồng hồ, mỗi một bước đều không thể qua loa, sai lệch, bằng không cả một ngày Lạc Nguyên Khải đều không thoải mái, "Niên Niên, chúng ta đi ra ngoài xem cá đi, tiện thể cho chúng ăn" "ân" Lạc Nguyên Khải nói chuyện trước nay rất từ tốn, tăng thêm cao vị liệt nửa người tạo thành tim phổi không tốt, lượng hô hấp đặc biệt chê lệch, nói chuyện luôn không đủ trung khí, lại chậm nữa nhịp, giọng điệu cũng nhu mềm, rất êm tai.

Vào xuân ánh nắng không quá gay gắt nàng chỉ khoác thêm cho hắn áo khoác lông và điều chỉnh lại tấm thảm trên đùi sau đó đẩy hắn ra ngoài tảng bộ, bên cạnh căn biệt thự có đình nghỉ mát và hồ cá nhân tạo, ngày thường ở nhà nếu tinh thần Lạc Nguyên Khải tốt, hắn sẽ gọi người đưa hắn ra chăm sóc hoa cỏ cho cá ăn, nói đúng hơn thì là hắn chỉ thị sẽ có người giúp hắn làm. "Ngươi xem có phải hay không so với lần nước ngươi nhìn thấy bọn chúng đã lớn lên rất nhiều?" vì rất bận rộn nàng nhớ không lầm lần trước nàng cùng với hắn ra đây là chuyện của tháng trước, nhìn hắn mặt mày hớn hở như hiến trân bảo khoe khoan với mình nàng không khỏi bật cười "đúng vậy. lớn hơn trước rất nhiều a" hắn ngồi trên xe lăn nàng ngồi xổm bên cạnh hắn, khoảng cách gần trong gang tấc nàng có thể nhìn thấy rõ những đường tế văn phía sau đuôi mắt và bên cạnh thái dương hôi bạc sợi tóc đã không thể che dấu, hắn mặc trên người một bộ trường bào bằng tơ lụa hoạ tiết hoa văn được thêu bằng nhung gấm mặc lên người thoải mái thanh thuần, bộ dáng nho nhã ôn nhuận như ngọc khiến nàng càng nhìn càng yêu đến gấp.

Chỉ ngồi lại trông chốc lát đã đến giờ hắn nghỉ trưa, giờ giấc sinh hoạt của Lạc Nguyên Khải tuyệt đối không được sai lệch nếu không thân thể hắn sẽ không thích ứng được, có khi còn đổ bệnh hoặc xảy ra vấn đề, trở lại phòng ngủ giúp hắn lau mặt lau tay bài nước tiểu và cắt móng cho hắn, tay của hắn không thể duỗi thẳng 5ngón tay co quắp vào trong, yêu cầu phải định kỳ cắt ngắn móng nếu không sẽ ấn ra hình trăng khuyết có khi còn chảy cả máu, móng chân thì càng nghiêm trọng hơn.... "Gia chủ, trợ lý Trần đã đến dưới lầu, cậu ấy nói có văn kiện gấp cần ngài xem" người đến là quản gia Lý Thúc, ông đã làm việc cho nhà họ Âu từ rất lâu "Ta biết rồi, thúc để hắn lên thư phòng chờ ta một lát" Âu Cẩn Niên đang rất tỉ mỉ cắt tỉa từng ngón tay chân cho Lạc Nguyên Khải "được rồi Niên Niên, ngươi đi làm việc của ngươi đi, đừng để chậm trễ" hắn nhìn nàng tập trung đấu tranh với ngón tay của mình không khỏi buồn cười, biết bao người ngoài kia không ai có thể tưởng tượng được Âu tổng dậm chân một cái cũng có thể làm rung lắc giới kinh doanh bây giờ đang vì mấy ngón tay mà nhăn mặt nhíu mày, khi ngón tay cuối cùng được cắt xong cả người Âu Cẩn Niên đã ra một tầng mồ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net