21 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vỡ cắt trúng, thấy không có vấn đề gì mới yên tâm, lúc này mới để hạ nhân đến thu dọn đống đổ nát. Lạc Nguyên Khải biết hắn gây ra chuyện lớn rồi, cái bình gốm đó vốn là một cặp được chưng trong phòng khách rất lâu rồi, nghe nói đâu là từ thời cổ xưa được khai quật và bán đấu giá, rất quý, Âu Cẩn Niên phải cho người mua từ nước ngoài mang về.

Chương29


"Tiên sinh, ngươi đừng suy nghĩ nữa, ăn thêm một miếng đi, gia chủ sẽ không trách ngươi đâu" ở trong phòng bếp, Tiểu Kiệt ngồi bên cạnh đang cho Lạc Nguyên Khải ăn cháo yến mạch, nhưng hắn vẫn còn đang xoắn xuýt vì chuyện làm vỡ cái bình gốm "Tiểu Kiệt, làm sao bây giờ? Niên Niên nàng rất thích chúng" Lạc Nguyên Khải nhăn nhó, nhíu mày, Tiểu Kiệt có nói gì cũng lại nuốt không vô, "gia chủ yêu ngươi như vậy, đừng nói chỉ là một cái bình, đắc hơn nàng cũng sẽ không so đo với ngươi, đừng lo lắng" lúc này trong sân lại truyền đến tiếng ô tô chạy vào, là Âu Cẩn Niên trở về, nàng đi vào nhà thấy chủ tớ hai người đang nói cái gì đó, Lạc Nguyên Khả lấm lét, một bộ làm chuyện xấu chột dạ, đưa túi cho Đông Quân nàng đi đến bên cạnh hắn "hai người đang nói chuyện gì a?" Lạc Nguyên Khải nghe nàng hỏi như vậy bắt đầu ngồi không yên, tay trái nắm lấy góc áo giảo đến nhăn nhúm, cúi đầu né tránh ánh mắt của nàng, Âu Cẩn Niên nhíu mày, bình thường nàng về nhà, trừ khi là lúc hắn ngủ, nếu không một hai sẽ quấn lấy nàng đòi ôm đòi hôn, nhưng hôm nay, từ lúc nàng vào cửa hắn cũng không nhìn nàng một cái.

"Tiểu Kiệt, là chuyện gì?" Tiểu Kiệt lúc này nhìn Lạc Nguyên Khải như thể muốn nói, tiên sinh người nhận tội sẽ được khoan hồng a "gia chủ, tiên sinh hắn, hắn lỡ làm vỡ cái bình gốm trong phòng khách của ngươi rồi" "làm sao lại vỡ? để ta xem có bị thương ở đâu không?" nàng giật mình ngồi xổm người xuống nắm lấy tay của Lạc Nguyên Khải bắt đầu kiểm tra, người này tuần hoàn máu không tốt nhỡ bị thương sẽ rất lâu lành, hắn lại không cảm nhận được đau, đợi đến khi người bên cạnh phát hiện vết thương đã rất nghiêm trọng "gia chủ, không sao, ta đã kiểm tra qua rồi tiên sinh không có bị thương, chỉ là lúc đó giật mình tim đập nhanh một chút" "làm sao không cẩn thận như vậy hả? nhở bị thương thì làm sao?" nói, nàng vừa vỗ nhẹ vào tay hắn, ngước lên nhìn, người này mặt mày đã méo mó thút thít sắp khóc đến nơi "Niên Niên, ta làm vỡ cái bình của ngươi rồi, xin lỗi... ô ô.. xin lỗi ta không cố ý" nàng ngồi tiến lên ôm hắn vào lòng "không sao, vỡ thì thôi, ngươi không có bị thương là được rồi, không sao" nàng tay ở phía sau nhè nhẹ vỗ lưng hắn "nhưng... nhưng cái bình đó rất đắc a".

Nàng nghe đến đây thì bậc cười buông hắn ra "mình bị thương không lo mà chỉ lo chuyện này sao?" Lạc Nguyên Khải mím môi nhìn nàng gật gật đầu "nói rất đắt, nhưng cũng không quan trọng bằng ngươi" Âu Cẩn Niên đưa tay xoá đi nước mắt của hắn "được rồi, vỡ rồi thì thôi, đừng khóc nữa, không quan trọng, ta sẽ mua cái khác" hắn nâng lên tay trái nàng hiểu ý đến gần, để hắn ôm nàng, tại sao Lạc Nguyên Khải hắn luôn sợ hãi Âu Cẩn Niên sẽ tức giận với hắn?, bởi từ trước đến nay nàng luôn dịu dàng, ôn nhu đối với hắn, hữu cầu tất ứng, nên nàng càng như vậy hắn càng sợ hãi, hắn sợ một ngày nào đó nàng sẽ tức giận, sẽ nổi nóng với hắn, hắn không chịu được, cái gì bạn càng trân quý cũng sẽ khiến bạn càng sợ hãi mất đi.

Lúc này, Âu Cẩn Niên liếc nhìn chén cháo trên bàn vẫn còn y nguyên nhưng có lẽ đã nguội, nàng để Tiểu Kiệt đổ đi, và lấy một chén khác đến, Lạc Nguyên Khải mỗi bữa ăn rất ít nên chia nhiều lần ăn "Nguyên Khải, đến, ăn một chút đi" nàng ngồi đối diện mút một muỗng cháo thổi nguội và uy cho hắn, hắn ăn mới được vài muỗng đã bắt đầu lim dim, ngủ luôn trên xe lăn, hô hấp cũng yếu ớt rất nhiều, Âu Cẩn Niên nhíu mày, chuyện này chưa từng có trước đây, nếu buồn ngủ hắn kiểu cũng sẽ nói cho người bên cạnh ôm hắn lên giường, huống hồ người này được giáo dưỡng rất tốt không thể nào đang ăn mà ngủ luôn như vậy được, nàng nhớ lại mấy ngày này, buổi sáng nàng vội đến công ty sớm hắn còn chưa tỉnh lại, nhưng sau giờ trưa nàng về nhà, thì hắn đã ngủ, vốn cho rằng đây là chuyện bình thường hắn chỉ là ngủ nhiều hơn một chút, nhưng hôm nay lại ra chuyện này, cộng thêm nàng thấy liên tiếp mấy ngày nay trạng thái của hắn luôn không tốt, sức ăn giảm đi, dưới mắt một mảnh thâm đen, hoàn toàn không giống với người thích ngủ nên có trạng thái, tạm gác chuyện này qua một bên, nàng trước ôm hắn lên giường, để hắn ngủ được thoải mái chút.

Thừa dịp Lạc Nguyên Khải còn đang ngủ, nàng gọi Tiểu Kiệt vào phòng "ngươi mỗi ngày đều luôn ở bên cạnh tiên sinh, gần đây có phát hiện cái gì bất thường?" Tiểu Kiệt bất an hoảng hốt, nhưng lại nghĩ đến lời tiên sinh đã căn dặn, hắn trầm tư một lúc cuối cùng là lắc đầu "không có", Âu Cẩn Niên lại là người thế nào? làm sao không nhìn ra hắn đang tận lực che dấu, nàng mắt sắc nhìn hắn, trầm giọng "Tiểu Kiệt a, ngươi đi theo ta lâu như vậy, hôm nay lại học được nói dối rồi" "gia chủ, gia chủ ta không dám" hắn run lên cúi thấp đầu "ngươi không dám? là nghĩ ta không biết hay là nhìn không thấy?" nàng không nói lớn tiếng, bên kia Lạc Nguyên Khải còn đang ngủ nàng sợ sẽ đánh thức hắn nhưng trong giọng nói mang theo một cổ hơi thở có thể để người khác sợ hãi, Tiểu Kiệt càng là không ngoại lệ "gia chủ, ta.. tiên sinh không cho ta nói, hắn sẽ không cho ta đi theo hắn nữa" Tiểu Kiệt hắn cũng thật bất đắc dĩ, hắn không muốn phản bội Lạc Nguyên Khải càng không thể nói dối Âu Cẩn Niên, hắn thầm nghĩ tiên sinh a, ta thật không có cách nào.

Chương30

Bên này Âu Cẩn Niên lại nói thêm vào "ta biết ngươi rất mến hắn, nhưng ngươi cũng thấy thân thể của hắn như vậy nhỡ ra chuyện gì thì chính là đang hại hắn, ngươi trung thành với hắn là không sai nhưng nếu hiện tại ta đuổi ngươi đi, ngươi cảm thấy hắn có thể giúp ngươi sao? hoặc là nói hắn sẽ vì giữ ngươi lại mà làm ầm ỉ cãi nhau với ta?" nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng Tiểu Kiệt lại rất áp lực, hắn hít sâu một hơi nhắm mắt nói "tiên sinh, hắn.. tiết tinh" nhất thời nàng không tiêu hoá nỗi lời của hắn "có ý gì?" "gần đây, tiên sinh lúc thức dậy luôn tự an ủi, đã có vài ngày" "tại sao?" "có lẽ dưới thân... ngọc thế dính đến lợi hại" "được rồi ngươi ra ngoài đi" Âu Cẩn Niên thở ra một hơi, chuyện này không thể đùa được, nàng ngồi trên ghế thật lâu mới lắng lại cảm xúc trong lòng.

Ngày này, nàng nói với Lạc Nguyên Khải nàng đến công ty, nhưng lại vào thư phòng mở cuộc họp hội nghị phân phó công việc, chỉ một lúc sau lại trở lại phòng ngủ, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra hắn cũng chưa phát hiện, vẫn tiếp tục lấy động tác trong tay, đứng sau cánh cửa Âu Cẩn Niên chứng kiến hết toàn bộ, tay trái hắn chơi đùa nắm lấy vật nhỏ, mỗi một cái hắn thúc vào tiểu huyệt, cả người đều run rẩy, từng tiếng rên rỉ lại càng cao hơn, nghe kỹ còn có thể nghe ra tên của nàng, trong lòng nàng thật chua xót, đến cùng vật này vẫn là có hại. Đang suy nghĩ không biết nên tuỳ ý hắn tiếp tục hay là lên tiếng ngăn cản, lúc này, Lạc Nguyên Khải đã ngừng tay, dựa vào đầu giường thở hổn hển, thật lâu mới câm lấy cuống họng gọi Tiểu Kiệt, "ngươi gọi hắn làm gì?" giọng của Âu Cẩn Niên rất trầm, tựa như một trận gió lạnh thổi qua trong lòng của hắn, nàng là lúc nào tiến đến? có phải đã nhìn thấy hết rồi không?, trong đầu hắn một trận nổ vang, thật muốn đem mình bóp chết mà, một trận đắng chát nổi lên, trong lòng một hơi chặn lấy, hít không nổi khí, kìm nén đến khuôn mặt tái nhợt.

"Ngươi đây là tội gì?" nàng thấy hắn như vậy vẫn là đem người ôm vào lòng, vuốt ngực của hắn giúp hắn thuận khí "đã mấy ngày rồi ngươi không chạm qua ta, có phải đã chán ghét ta rồi không?" hắn hai mắt sưng đỏ nhìn xem nàng, cũng không biết đây là nơi nào lại đến "nói linh tinh cái gì vậy? ở đâu ra lại là chán ghét ngươi" "nhưng tiểu huynh đệ hắn tìm ta, làm sao cũng không chịu mềm xuống, phía sau lại dính đến khó chịu" "vậy ngươi cũng có thể nói với ta mà" hắn uỷ khuất nhìn xem nàng "lúc đó ngươi không ở đây, ta cũng không thể để Tiểu Kiệt đến giúp ta a" "như vậy ngươi liền chủ trương làm bậy?" nàng vỗ vỗ vào vai của hắn coi như trừng phạt, "Niên Niên ngươi đánh đi, chỉ còn có cánh tay này dùng được, ngươi đánh đi, đánh cho ta phế luôn đi" nói thật nàng vỗ hắn không có đau gì cả, nhưng người này lại làm quá lên, phô trương vừa la vừa khóc y như thật, lại học ở đâu cái thói ăn vạ này nữa không biết "hảo hảo, ta không vỗ" nàng chuyển thành vuốt vuốt lưng cho hắn, sau đó để hắn nhìn thẳng nàng "ngươi đây là cố ý chỉnh ta có đúng không? đánh mông thì ngươi không cho, bây giờ vỗ vai cũng không được, vậy ngươi làm sai thì thế nào? ta dọn đi phòng khác để ngươi ngủ một mình a?"

Lạc Nguyên Khải bĩu môi nhìn nàng, liên tục lắc đầu, lại sắp khóc đến "không, ngươi đánh đi, đánh ta đi, ngươi đừng dọn ra ngoài ngủ, Niên Niên không được mà" hắn dựa sát vào nàng, cố gắng nâng lên tay trái ôm nàng, tên ngốc này, thật không biết hắn đã bao nhiêu tuổi rồi nữa "sau này có việc gì cũng phải nói với ta, không cho phép tự ý làm bậy nữa có biết không? ân?" "biết rồi biết rồi, Niên Niên không chia phòng ngủ a" "ân, không chia phòng ngủ" nàng chỉ là doạ hắn, nếu thật chia phòng ngủ cũng không biết hắn sẽ lăn lộn mình thành cái dạng gì nữa "Niên Niên... lạnh quá" hắn hướng trong ngực nàng chui, muốn ôm nàng sưởi ấm, cũng không để ý dưới thân còn đang rung động hai chân, chỉ lo tìm chỗ ấm áp đi ngủ, trên người hắn hiện tại chỉ mặc áo ngủ, chăn mềm đã bị hắn kéo ra, hạ thân trần trụi còn đang nhỏ nước. Trong ngực không có động tỉnh Âu Cẩn Niên cúi đầu nhìn xem người kia vậy mà đã ngủ mất, thật là suy yếu đến quá mức, nói ngủ liền ngủ, lưu lại nàng thu thập cục diện rối rắm, Âu Cẩn Niên ôm người nằm lại trên giường, dưới thân bạch đục dịch cũng không ít a, nàng thở dài bắt đầu giúp hắn lau sạch sẽ.

Sau đó Âu Cẩn Niên liền gọi điện cho John, nói rõ tình hình hiện tại cho hắn biết, cũng may là không có chuyện gì quá lớn, tiêu hao tinh lực, tổn thương nguyên khí dẫn đến thân thể suy yếu, khí hư nhất thời khó có thể bổ về, bây giờ cũng chỉ có thể tịnh dưỡng, hảo hảo nuôi, John sẽ gửi đến một số thuốc bổ điều hoà thân thể, chuyện này một phần là do nàng sơ xuất, cũng không thể hoàn toàn trách Lạc Nguyên Khải.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net