31 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương31

Nhìn hắn ngủ nhan xinh đẹp như vậy nàng vẫn là kiềm lòng không được hôn hắn một cái, người này ngủ không được an ổn, một chút một chút lại nhíu mày như thể trong giấc mơ gặp chuyện gì khiến hắn không hài lòng. Lạc Nguyên Khải tỉnh dậy đã qua giờ trưa, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Âu Cẩn Niên cái cổ trắng nõn, nàng đang nằm nghiêng một tay để hắn gối lên, cái tay này cũng đang lướt xem điện thoại, tay còn lại khoác lên trên eo của hắn chậm rãi theo vò lưng, hắn im lặng nhìn nàng không lên tiếng, nữ nhân này lúc nghiêm túc làm việc lại mang nét đẹp cương nghị, sự lạnh lùng toát ra từ hơi thở.

"Tỉnh a?" nàng lên tiếng phá vỡ suy nghĩ của hắn "ân" "làm sao không gọi ta?" hắn vừa mở mắt thì nàng đã biết nhưng lại để xem hắn muốn làm gì, ai biết hắn lại ngẩn người nhìn xem nàng "ngươi đang làm việc" nàng để điện thoại xuống nhìn hắn "đói bụng sao?" nàng cầm khăn tay bên cạnh lau lau đi nước miếng trên môi của hắn, chảy cả xuống cằm và vạt áo "ân" Lạc Nguyên Khải vội trả lời mà không suy nghĩ, nàng nhíu mày, xác định lại một lần nữa "ân?" "không, không biết" hắn lại vội lắc đầu, một mặt vô tội nhìn nàng, biết ngay mà, hắn không cảm nhận được, chỉ là đang trả lời theo quán tính "Nguyên Khải, sau này ngươi tốt nhất là thành thật một chút cho ta, lần này đã thương nguyên khí, ngươi hảo hảo tịnh dưỡng cho tốt thân thể của mình a, nếu không ta thật mặc kệ ngươi đấy" nàng vừa nói vừa hôn hôn mặt của hắn, lời này nếu nàng nói một cách nghiêm túc sẽ thật đem người dọa khóc nữa mất.

Nằm thêm một chút, nàng mới ngồi dậy giúp hắn bài nước tiểu, hoạt động thả lỏng một chút thân thể, xoa ấn các huyệt vị, nhào nặn và kéo duỗi tay chân, cơ sức kéo của hắn rất cao rất dễ dàng co rút nên luôn cần giảm sức ép, "Nguyên Khải, ngươi có cảm nhận được chân phải của ngươi có gì khác thường không?" "ta không biết, những lúc co rút thì toàn thân rất đau, bình thường thì không cảm nhận được" hắn nằm trên giường nhìn xem nàng, co rút vì cơ căng cứng rút gân hắn cảm thấy đau là chuyện bình thường, bệnh nhân tê liệt nào cũng như vậy, nhưng hơn một tháng nay nàng để ý, chân phải của hắn rất thường xuyên run rẩy, một chút một chút lại run bắn lên, giống như hiện tại nó cũng đang run run không ngừng, có đôi khi hắn ngồi xe lăn còn nghiêng đảo về phía bên phải, buổi sáng tỉnh dậy tay phải càng là cuộn đến gắc rao, cứng đờ cơ bắp, cùng với nhẹ nhàng chạm vào một chút liền đau chân phải, mới đầu nàng còn tưởng rằng do hắn ngồi lâu, căng thẳng hay mệt mỏi nhưng tình trạng này kéo dài như vậy thì không bình thường.

Âu Cẩn Niên chợt nhớ ra, hình như cũng rất lâu rồi hắn không phục kiện, phải nhanh chóng sắp xếp để hắn quay lại phục kiện mới được, không thể lại trì hoãn thêm nữa "Niên Niên, sao vậy?" hắn thấy nàng nhìn chằm chằm vào chân của hắn, im lặng nhíu mày "một thời gian rồi ngươi không phục kiện, ta nghĩ không nên kéo dài nữa, vài ngày nữa ta sẽ liên lạc cho Lưu tiên sinh. Nguyên Khải, ngươi thành thật một chút dưỡng hảo thân thể của mình a, nếu không ta để ông ấy đến thu phục ngươi".

Thời gian này người đúng là thành thật chút, tính tình cũng thu liễm chút, ăn uống có khẩu vị, thần sắc cũng tốt lên, nói chung đã quay về quỷ đạo. Chỉ có điều, Lạc Nguyên Khải nghe đến Lưu tiên sinh đều dựng tóc gáy, ngày đêm ở trên giường nằm liệt, ngồi nằm đều dựa vào người khác đến ôm, toàn thân xương cốt sớm đã rút gân, vân da cơ thịt đều biến hình tàn thái, đặc biệt là nhượng chân đầu gối đã cong gân cứng đờ, Lưu tiên sinh mỗi lần đều phải đem từng chút một xoa khai, tốn không ít công phu, đừng thấy ông ấy đã hơn sáu mươi tuổi mà nghĩ sức lực đã yếu đi, mỗi lần xoa bóp đều khiến hắn đau đến tan hồn lạc vía, nhắm trúng ngay các huyệt vị xoa đến hắn ứa cả nước mắt, mỗi một xuống tay đau đến Lạc Nguyên Khải "ây da, ây da" thẳng kêu đau ông ấy cũng không màng để ý, phục kiện thì lại có những hạn mục làm xong Lạc Nguyên Khải tưởng như mình đã hồn lìa khỏi xác, không còn sức lực, đến cả hô hấp cũng cảm thấy đau, dưới thân thì đừng phải nói, hồ thành một mảng, thân thể run rẩy đến không còn hình dáng.

Từ lúc bắt đầu Âu Cẩn Niên ở bên cạnh còn đau lòng đến đỏ cả vành mắt, người trên đầu quả tim, nàng nâng trên tay ngậm trong miệng còn sợ hắn tổn thương, vậy mà bây giờ ở trước mặt nàng bị ăn đau nàng còn không thể lên tiếng, Lưu tiên sinh luôn miệng càm ràm "Đau như vậy là do trong nhà nuông chiều, bao bọc hắn, tưởng là tốt cho hắn sao? đây là đang hại hắn đấy, hiện tại ăn khổ đều là xứng đáng, nên gấp bội đem khổ ăn bù trở về mới có thể nhớ lâu một chút, tê liệt co quắp đến thành dạng này còn không xoa khai, không hoạt động cơ bắp thì bảo sao không liên tục co rút, cứ sợ hắn đau, đến cuối cùng héo rút biến dạng thì ai cũng không cứu nỗi hắn" lời này là mắng Âu Cẩn Niên, Lạc Nguyên Khải nghe nàng bị mắng càng là khó chịu trong lòng.

Chương32

Lưu tiên sinh từng là giáo sư, bác sĩ trưởng khoa hồi phục chức năng và khang phục huấn luyện của bệnh viện cả nước, ông là bạn của Âu lão gia, sau khi nghỉ hưu, vì tình tâm giao chỉ chấp nhận khang phục cho người bạn tri kỷ, đã hơn tuổi bảy mươi mà Âu Trắc Sơn vẫn có thể chống quản trượng đi lại rất tốt, như vậy có thể thấy kỹ thuật của Lưu tiên sinh thật rất tốt. Ngoài ra, Lưu tiên sinh cũng xem như trưởng bối của Âu Cẩn Niên, sau lại, nàng kết hôn với Lạc Nguyên Khải, càng là thuyết phục hết lời mới có thể để ông ấy chịu chấp nhận đến phục kiện cho hắn, đúng là người không vướng bận về tiền tài, danh lợi làm việc lúc nào cũng có chính kiến và độc lập riêng của mình, bởi vậy mỗi lần phục kiện đều có thể đem người đau đến chết đi sống lại đều không dừng tay, không những vậy, có khi còn âm dương quái khí chèn ép người. Lúc đầu ông ấy nói những lời này Âu Cẩn Niên còn cảm thấy không hảo nghe, trong bụng nổi đầy hoả, nhưng bất quá sau đó số lần co rút của Lạc Nguyên Khải giảm đi, gân mạch và các khớp nối cũng lỏng đi rất nhiều, ngược lại cảm thấy ông ấy mắng rất phải, lời này cũng không còn quá khó nghe đến như vậy.

"Nguyên Khải, một lát nữa Lưu tiên sinh sẽ đến phục kiện cho ngươi" Âu Cẩn Niên đang giúp hắn mặc y phục, nàng như lơ đãng thông báo với hắn "không ~ ...." "không cái gì mà không, lần trước không phải đã nói với ngươi rồi sao?" "đau.. Niên Niên .. đau" bắt đầu mím môi thúc thích tới, lại dở trò này với nàng, nhưng chuyện gì nàng cũng có thể chiều theo ý hắn nhưng riêng chuyện này thì không "đau cũng phải làm, còn không hảo hảo phục kiện về sau xe lăn đều ngồi không xong, ngươi không thấy gần đây ngươi ngồi đều nghiêng lệch sao?" "nhưng ta chịu không nỗi" mặc hắn nằm liệt không chết, phục kiện thế này nói không chừng sẽ sớm bị đau mà chết, những lời này Lạc Nguyên Khải chỉ dám nói trong lòng, nếu thật nói ra ngoài lời nói hắn dám chắc Âu Cẩn Niên sẽ tức giận "ta biết ngươi rất đau, nhưng ngươi nhịn một chút, như những lần trước rồi sẽ không sao".

Nhắc đến Lưu tiên sinh Lạc Nguyên Khải từ đầu tóc đến ngón chân đều lộ ra kháng cự, người nọ không giống Tiểu Thịnh và Âu Cẩn Niên hảo lừa dối đi qua. Lúc Lạc Nguyên Khải vừa mới bị thương trong nhà cũng gặp chuyện, bỏ lỡ thời gian tốt nhất để khôi phục nhưng hắn vẫn cố gắng mỗi ngày đi phục kiện, huấn luyện hi vọng một ngày có thể khôi phục một chút, ít nhất để bản thân có thể tự gánh vác nhưng sự thật đã vả vào mặt hắn, với mức độ tê liệt vị trí cao như hắn dù có làm thế nào cũng không tốt lên được, hắn tinh thần suy sụp vì vậy sau đó bắt đầu bài xích việc phục kiện, theo cách nói của hắn việc này chính là vừa tốn tiền vừa tốn thời gian, là Lạc Duy Thịnh khuyên mãi mới miễn cưỡng làm một chút bị động huấn luyện, Lạc Duy Thịnh càng là không dám làm trái ý hắn, Lạc Nguyên Khải nói cái gì chính là cái gì, đừng nói là phục kiện chỉ cần hắn nhíu mày Lạc Duy Thịnh liền có thể nghe theo, nếu không hắn vì giận dỗi nhất định không chịu ăn uống, cả ngày nằm ì ở đó không nói lời nào mặc người định đoạt, đem đệ đệ dọa cho sợ mất mật.

Sau lại Âu Cẩn Niên xuất hiện, mới đầu còn tưởng nàng sẽ thiết diện vô tư, nhưng kỳ thật hắn phát hiện nàng so Lạc Duy Thịnh cũng chẳng khác nhau, mỗi lần chỉ cần Lạc Nguyên Khải xụ mặt, bài ra một bộ đau đớn khó nhịn lại không nói ra lời bộ dáng, nàng liền chịu không được mềm lòng, nguyên bản phải kêu hắn làm phục kiện, rồi lại nhắm một con mắt mở một con mắt tùy ý hắn định đoạt thời gian, việc này lừa được Lạc Duy Thịnh, lừa được Âu Cẩn Niên nhưng lừa không qua Lưu tiên sinh, lần nào cũng nhìn nàng bị mắng đến không nói được lời nào hắn lại không chịu nỗi, phải nghe theo ông ấy phục kiện những hạn mục chết tiệt kia.

Chín giờ Âu Cẩn Niên đẩy Lạc Nguyên Khải lên tầng bốn, nơi đây là phục kiện thất, ở đây có tất cả các thiết bị giành để phục vụ cho hắn, chẳng khác nào ở trung tâm khôi phục huấn luyện, nàng ôm hắn nằm trên hộ lý giường, thay đổi bộ y phục dùng để phục kiện "Niên Niên, một lúc nữa tập bước đi ngươi ôm ta được không?" hắn vẽ mặt đáng thương nhìn nàng, Âu Cẩn Niên kéo lực đàn hồi vớ lên tận đùi, ôm sát để hạn chế da thịt lỏng lẻo đỗ trụy, mặc quần và một lớp vớ lông bảo vệ chân tránh trầy xước da "làm sao Lưu tiên sinh đồng ý, mỗi lần đều là hắn ôm ngươi" "vật kia.. ngươi không phải nói, chỉ cần ta vui vẻ mọi việc đều sẽ theo ý ta sao?, ngươi ... ngươi là nuốt lời có phải không?" lại đến, lại bài ra một mặt bị uỷ khuất cho nàng xem, lời âu yếm mà Âu Cẩn Niên nói với hắn bây giờ lại thành Khẩn Cô Chú để hắn kiềm chế nàng, mặc kệ khi nào lấy ra tới đều có thể có tác dụng dùng được, "hảo hảo, ta sẽ nói với ông ấy để ta đến" tiểu tổ tông, Lạc Nguyên Khải ha, hắn luôn có biện pháp để nàng phải thỏa hiệp với hắn.

Chương33

"Vẫn chưa tâm sự xong nữa a?", nàng mới vừa thế hắn đem quần áo đổi xong, Lưu tiên sinh liền vẻ mặt hỉ khí dương dương tiến vào "Lưu tiên sinh" "Lưu tiên sinh" hai người chào hỏi xong, nàng liền đứng lên nhường ra chỗ cho ông ấy ngồi lên giường "làm sao? mấy tháng rồi không phục kiện, bây giờ lại quen lười biếng rồi đúng không?" cái này là hỏi Lạc Nguyên Khải, hắn thầm kêu khổ ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp lời "không ạ". Trước tiên bắt đầu Lưu tiên sinh sẽ làm bị động hoạt động cho hắn, xoa bóp thả lỏng toàn thân, đến kéo duỗi và co gập chân, bên trái thì không có vấn đề gì, đến bên phải, vừa co gập khớp gối, sau đó là kéo duỗi bàn chân, các ngón chân rút gân cuộn tròn nội khấu, bàn chân vừa nắm kéo duỗi ra đã run run, bật đầu gối lên co rút, Lưu tiên sinh nhíu mày, làm lại một lần nữa vẫn là run rẩy như vậy, ông ấy không nói gì, tiếp tục lại xoa bóp, ấn các huyệt vị dưới lòng bàn chân, chân phải ăn đau co giật run bần bật, Lạc Nguyên Khải chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hắn lại hô đau người bị chửi lại là thê tử của hắn, hắn đành cố chịu một chút cho qua, sau đó lại kéo duỗi chân phải thêm vài lần mới dừng lại.

Đến phần tay, vẫn là làm kéo duỗi, tay trái thì có chút lực, Lưu tiên sinh để Lạc Nguyên Khải nắm lấy ngón tay của ông ấy giữ thật chặt, ông ấy sẽ rút ngón tay ra và yêu cầu hắn nắm chặt lại để luyện tập lực ở bàn tay, cánh tay sẽ yêu cầu hắn nâng lên cao, nhưng cố gắng hết sức chỉ nâng lên được một chút lại ngã trở về, sang đến tay phải, chẳng khác chân phải là mấy, các ngón tay héo rút cuộn lại trong lòng bàn tay, nắm cổ tay, kéo cánh tay duỗi thẳng lên trên đầu thì ôi thôi cả cánh tay run liên tục, căng cơ cũng kéo theo chân phải bật lên run rẩy, sau đó là run cả thân mình, lúc này Lưu tiên sinh lắc đầu chắt lưỡi vài cái "đây đây đây, tác hại của không thường xuyên phục kiện đây này thấy không? nghỉ mấy tháng bên phải đã rút gân nghiêm trọng như vậy, bây giờ hỏng bét luôn rồi làm sao đây?" Lưu tiên sinh ghét nhất là bệnh nhân và người nhà không phối hợp, ông vừa nói vừa nhìn cả hai người, Âu Cẩn Niên đứng bên cạnh cũng chỉ có thể gật đầu nở nụ cười gượng gạo.

"Như vậy hỏi sao không co rút đau nhứt, đợi thêm một thời gian nữa rút gân nghiêm trọng rồi sẽ thấy, chân phải bị rút lại ngắn hơn so với chân trái, chân thấp chân cao cho mà xem, khớp gối cứng còng lại không duỗi ra được, đến lúc đó sẽ thấy biến dạng tồi tệ như thế nào, để ta nói các ngươi không tin" Âu Cẩn Niên nghe là càng sợ, nếu thật đến lúc đó nàng cũng không biết làm sao để giúp hắn, nàng miễn cưỡng nở nụ cười "nhờ Lưu tiên sinh giúp giản bối một chút", Lạc Nguyên Khải nằm trên giường thở phì phò, thấy cảnh này càng là nhìn không được trực tiếp nhắm mắt lại, nữ nhân của hắn cao ngạo như vậy, nhưng giờ phút này lại vì hắn mà phải khép nép trước mặt người khác, hắn không chịu nỗi, héo rút biến hình cái gì đó hắn mặc kệ, hắn không thể để nàng vì hắn mà hèn mọn như vậy, hắn không muốn làm phục kiện cái gì nữa cả, Lạc Nguyên Khải mở bừng mắt ra lại thấy Âu Cẩn Niên đang nhìn hắn, nàng nhìn hắn nhíu mày nhẹ lắc đầu, ta không muốn làm nữa, lời này đến bên miệng lại nuốt trở về, ánh mắt đó của nàng mang đầy yêu thương và sự nhẫn nhịn, mà tất cả đều là vì hắn.

Âu Cẩn Niên nhìn thấy Lạc Nguyên Khải ánh mắt, trong đó tất cả là yêu thương, là đau lòng, hắn nhắm mắt lại chịu đựng sự khó chịu trong lòng, bộ ngực vì cảm xúc bị đè nén trên dưới phập phồng, sau đó hắn lại mở đôi mắt đỏ hoe ra nhìn xem nàng, nàng liền biết hắn muốn làm gì, nhưng nàng không cho phép, nàng biết Lạc Nguyên Khải không muốn để nàng chịu uất ức, nhưng chỉ cần Lưu tiên sinh có thể giúp hắn, một chút này nàng có thể chịu được. Hai người trao đổi ánh mắt, Lưu tiên sinh đương nhiên là nhìn thấy nhưng ông ấy không để bụng, tuy lời nói khó nghe nhưng vẫn nhiệt tình xoa bóp cánh tay cho Lạc Nguyên Khải, lúc đầu cánh tay run rẩy không ngừng, sau nhiều lần xoa bóp, làm dịu cơ bắp thì tình trạng đã giảm xuống, chỉ còn lại run run một chút "sau này phải xoa bóp cho hắn nhiều hơn, đặc biệt là bên phải, đau cũng phải xoa, thường xuyên xoa bóp làm lỏng các cơ, đừng để bị rút gân, tay chân căng cứng như vậy một chạm vào càng là đau không chịu nổi, cái này cần phải lưu ý".

Đãi Lạc Nguyên Khải nằm nghỉ một chút lại tiến hành bước phục kiện tiếp theo là tập ngồi, Lưu tiên sinh di chuyển chân của hắn xuống giường, sau đó cuối người ôm hắn ngồi dậy "Ách.. A ha...Ách.. " có lẽ là ngồi lên quá nhanh phía sau ngọc thế đỉnh đến hắn không chịu nỗi, đỡ hắn ngồi vào mép giường hai chân chạm mặt đất, hai tay đặt trên đùi, Lưu tiên sinh đứng trước mặt, vòng tay ra sau lưng vịn hắn ngồi ổn, nhưng cuối cùng là bên phải yếu hơn, thân thể luôn nghiêng đảo, ngã lệch về bên phải "như thế này làm sao mà ngồi xe lăn?, cứ ngã về một bên thế này, không khéo lại đem cột sống vặn lệch".

Chương34


Mỗi một điểm Lưu tiên sinh chỉ ra đều làm Âu Cẩn Niên đau lòng đến không được, ông ấy nói không sai, Lạc Nguyên Khải ngồi xe lăn đã bắt đầu có dấu hiệu nghiêng về phía bên phải nhiều hơn, bình thường một mình hắn ngồi đã không vững bây giờ càng là nghiêm trọng. Lưu tiên sinh vịn vai của hắn, mà hắn còn run run giật giật ngồi không yên, ông ấy vuốt vuốt lưng eo để hắn ngồi thẳng, vừa dừng tay, hắn lại còng lưng chao đảo, thân thể không có một tí sức lực nào để gượng lại. Sau vài lần thử lập lại vẫn là ngồi không được, "từ bây giờ ngồi nằm phải chú ý bên phải nhiều hơn, đừng để bị đè ép, tạm thời nằm ngủ nghiêng bên trái đi, hãy đảm bảo cột sống phải thẳng, bên phải thân thể luôn được thoải mái, đem gối mềm đệm phía dưới, ngồi xe lăn cũng vậy, đệm phía bên phải lên, để hắn ngồi thẳng dựa vào" Âu Cẩn Niên liên tục gật đầu đáp ứng.

Lưu tiên sinh đứng đấy để Lạc Nguyên Khải dựa vào thân thể ông ấy nghỉ ngơi, sau đó mới ôm hắn lên tập bước đi, vừa định ôm nàng đã lên tiếng "Lưu tiên sinh, để ta tới đi" ông ấy nhíu mày, nàng ngại ngùng cười cười giải thích "có một số đồ vật.. sẽ rơi" Lưu tiên sinh suy nghĩ một chút như nhận ra điều gì có, sâu xa nhìn nàng "đại tiểu thư đúng là khí thế hơn người a, nhưng người trẻ tuổi nên tiết chế một chút, trượng phu của ngươi hắn không chịu nổi" chuyện này là Lạc Nguyên Khải chủ mưu nhưng bây giờ ai nhìn vào người bị chỉ trích lại là nàng, thật là oan không thể nói, Lạc Nguyên Khải dù đã mệt thở không ra hơi nhưng nghe lời này lại là muốn cười, nhưng hắn cười không nỗi, Âu Cẩn Niên vào thế chỗ của Lưu tiên sinh để hắn dựa vào, nàng lau mồ hôi trên thái dương của hắn, vén những sợi tóc rủ xuống ra sau tai, từ xương quai xanh trở lên đã đổ mồ hôi đầm đìa, còn không lau, nói không chừng hắn sẽ bị cảm lạnh.

"Bắt đầu đi" Lưu tiên sinh lên tiếng, Âu Cẩn Niên đứng khép chân, kẹp hai đầu gối của mình vào hai đầu gối của Lạc Nguyên Khải "có ta ở đây" nàng cúi người nói vào tai của hắn, kéo tay trái của hắn đặc lên eo của nàng, tay phải hư hư đặc ở bên người, nàng một tay choàng dưới nách ôm sau lưng hắn, tay còn lại vịn sau mông, sau đó dùng sức ôm hắn đứng lên, hai chân Lạc Nguyên Khải không có lực, luôn trì nặng xuống khiến hắn không thể đứng thẳng người lên được, chỉ có thể dựa cả người vào nàng để nàng ôm, "Ách..Á" có lẽ vì đứng lên quá nhanh hai cánh mông kẹp lại ép ngọc thế đỉnh vào bên trong đánh hắn bậc run lên, cộng với vì đứng lên căng cơ nên hai chân liên tục run rẩy không ngừng, "Nguyên Khải, ta ôm ngươi đây, thả lỏng, thả lỏng thân thể một chút, không sao, có ta ôm ngươi mà, không sợ a" thay đổi tư thế dẫn đến choáng váng, trước mắt từng mảnh hắc vụ, hắn chỉ có thể nhắm chặt mắt tựa đầu vào vai nàng.

Âu Cẩn Niên nhỏ giọng bên tai trấn an hắn, nàng ôm chặt mông và lưng hắn, tránh việc hắn vì run rẩy mất trọng lực mà té ngã, không biết có phải hay không do tâm lý ảnh hưởng, nàng trấn an hắn vậy mà có tác dụng, thân thể không còn run rẩy dữ dội chỉ còn lại run run nhè nhẹ, hắn lúc này mở mắt ra nhìn nàng, Âu Cẩn Niên cười cười hôn môi động viên hắn, hoãn lại một chút nàng mới dìu hắn bước đi, nói là bước đi nhưng đúng hơn là có Lưu tiên sinh và Tiểu Kiệt hỗ trợ nhấc chân của hắn lên tạo thành tư thế bước đi, chân phải yếu hơn nên mỗi nhấc chân trái, chân phải luôn run rẩy luôn ngừng, mỗi bước đi khe mông cọ tới cọ lui dẫn tới hắn luôn có cảm giác ngọc thế trượt ra ngoài, dù lần đó đã thay đổi một căn lớn chừng hai ngón tay "Niên Niên... Ách .. hoạt ... hoạt .. A.. Á" hắn đã không còn hơi sức, từng tiếng phát ra chỉ toàn khí âm, "hảo hảo, ngươi đừng gấp, ta giúp ngươi" Âu Cẩn Niên nhẹ nhàng đặt ngón tay trỏ vào khe mông của hắn, chặn lại ngọc thế muốn trượt ra bên ngoài.

Sau một lúc có Lưu tiên sinh và Tiểu Kiệt hỗ trợ thì bây giờ đến phiên Lạc Nguyên Khải tự cố gắng "Nguyên Khải cố lên, có ta ở đây" nàng đang cổ vũ hắn tự mình nhấc chân lên, hắn cắn răng nhíu chặt lông mày cố hết sức vẫn chỉ có thể động đậy chân trái, kéo lếch mũi chân trên mặt đất, Tiểu Kiệt ngồi xổm xuống giúp hắn đặt bàn chân, đến chân phải, dù hắn có gắng thế nào cũng không nhấc lên nỗi, chỉ có càng run rẩy nhiều hơn, sau đó ảnh hưởng luôn cả hai chân run lên bần bật, kéo theo thân thể lay động dữ dội kém chút Âu Cẩn Niên đã ôm không được hắn, "Nguyên Khải, Nguyên Khải, đừng kích động, bình tĩnh bình tĩnh lại, không được thì thôi, chúng ta không đi nữa, không đi nữa a" nàng vuốt ve sau lưng trấn an hắn, người này chắc chắn là lại phân cao thấp với chính mình đây mà, thân thể đã run rẩy cộng thêm cảm xúc biến hoá chắc chắn hắn sẽ chịu không nỗi.

Chương35

Lưu tiên sinh cũng là nhìn không được nên đã kêu dừng lại "được rồi, được rồi hôm nay đến đây thôi" Âu Cẩn Niên không kịp chờ đợi trực tiếp ôm ngang Lạc Nguyên Khải lên, chạy nhanh để hắn nằm lại trên giường, điều khiển đầu giường nâng lên để hắn nằm dựa vào, chèn gối vào hai bên hông, đưa tay xoa lên ngực của hắn. Lạc Nguyên Khải nằm nhắm mắt thở hổn hển, ngực trên dưới phập phồng, trương miệng hốp lấy không khí, hắn bây giờ chẳng khác nào sợi bún, mềm nhũn không có sức lực, nàng đem khăn nóng đã sớm chuẩn bị đắp lên bàn chân, gân nhượng và các khớp nối của hắn, cúi người xoa nhẹ hai bên thái dương, Tiểu Kiệt cũng ở một bên giúp hắn xoa bóp thả lỏng hai chân, Lạc Nguyên Khải chờ đợi sự mệt mỏi đi qua, vừa muốn than một câu mệt chết đi được, nhưng vừa nhấc mắt nhìn thấy trong ánh mắt của nàng mãn tâm mãn nhãn đều là hắn, hai bên tóc mai và cổ cũng chảy đầy mồ hôi, lời nói đến bên miệng lại đổi thành "Niên Niên, ngươi... cũng nghĩ một chút đi", "ân" Âu Cẩn Niên hôn lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net