BA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm. Vẫn là tình cảnh như vậy.

Trong lòng Tiêu Chiến lẩm bẩm "lại tới nữa", nhưng vẫn là mềm mại thân mình tùy Vương Nhất Bác đùa nghịch. Nghĩ thầm chỉ cần hắn không thô bạo quá, chính mình coi như là có lời.

Kỳ thật Vương Nhất Bác có khả năng khiến cho chỉ một mình Tiêu Ninh được thụ phong, chuyện này Tiêu Chiến hiểu được, Vương Nhất Bác cũng hiểu được. Vương Nhất Bác chán ghét Tiêu Chiến, chuyện này cũng sớm không phải là bí mật, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, hắn vẫn có thể chịu được việc Tiêu Chiến cùng Tiêu Ninh hưởng chung quang vinh này.

Thứ nhất, nếu như Tiêu Chiến không ở bên cạnh Tiêu Ninh, Tiêu Ninh nhất định sẽ thương tâm không thôi; thứ hai, Tiêu Ninh trời sinh tính yếu đuối, nếu có Tiêu Chiến ở bên cạnh, cho dù không phải lúc nào hắn cũng có thể ở bên Tiêu Ninh, Tiêu Chiến cũng sẽ chiếu cố đệ đệ thân sinh; thứ ba, chính là như vậy thì Vương Nhất Bác mới có lợi thế khi đàm phán với Tiêu Chiến.

Từ năm hai người mười hai tuổi, hắn liền cho phép bọn họ tiến vào cung điện của hắn, khiến cho hai người có ăn có uống, có đồ mới mặc, có thể đọc sách, bảo hộ bọn họ không để cho thái giám cùng cung nhân khi dễ.

Năm ấy khi Tiêu Chiến, Tiêu Ninh mười bốn tuổi, Vương Nhất Bác phát hiện ra tình cảm của hắn đối với Tiêu Ninh không phải chỉ là thương yêu bình thường, vì thế hắn liền cùng Tiêu Chiến lập hiệp định. Vương Nhất Bác đảm bảo cho tương lai hai người, mà Tiêu Chiến phải lấy thân thể trả giá. Bất cứ khi nào Vương Nhất Bác muốn, Tiêu Chiến đều không thể cự tuyệt.

Tiêu Chiến biết bất luận mình có đồng ý hay không thì Vương Nhất Bác sẽ đều bảo vệ Tiêu Ninh, nhưng nếu là không đáp ứng, chính y sẽ chỉ có đường chết! Cho nên, y khuất phục.

Đêm hôm ấy, Tiêu Chiến nở nụ cười. Cho dù là dùng nụ cười mà Vương Nhất Bác ghét nhất – loại tươi cười lõi đời này. Y bị Vương Nhất Bác đặt trên tường lộng hơn nửa đêm, chảy không ít máu, nhưng y thủy chung không có hôn mê.

Tâm của Tiêu Chiến, cho tới bây giờ vẫn chưa từng chân chính khuất phục dưới Vương Nhất Bác. Điều khiến y khuất phục là quyền thế, lợi ích!

Nhưng là vì chính nguyên nhân đó, Vương Nhất Bác mới cho rằng y dễ bị khống chế.

"Ngày mai Tiêu Ninh không hẹn ngươi chứ?". Hắn nói, là câu nghi vấn, nhưng cũng là câu khẳng định.

"Khẳng định như thế?" ánh mắt của Tiêu Chiến dừng lại trên ánh trăng ngoài cửa sổ, không để ý lắm đến động tác của Vương Nhất Bác trên người mình.

"Ta hỏi rồi".

Thế thì cần gì phải hỏi nữa?

Đáy lòng có chút tức giận, rồi lại không thể nói thẳng. Môi Tiêu Chiến gợi lên một ý cười giảo hoạt, muốn làm một chút tiểu nhân báo thù. Mặc dù trả thù như vậy bị thương nặng nhất chính là y.

Thân hình Tiêu Chiến co rụt lại, hai tay che trước ngực trần trụi. Ánh mắt y kinh hoảng, trong miệng gấp gáp gọi: "A! Biểu ca ngươi muốn làm gì?" nói ra đúng ngữ khí ôn nhu của Tiêu Ninh.

"Ta đã cảnh cáo ngươi không được bắt chước Tiêu Ninh!" song chưởng hữu lực của Vương Nhất Bác bắt lấy vai y, dùng sức lay động y, hung hăng đặt lên giường.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, dùng ánh mắt 'ước gì có thể bóp chết ngươi' mà nhìn.

Cho dù biết rằng người dưới thân là Tiêu Chiến, trong nháy mắt Vương Nhất Bác vẫn nghĩ là Tiêu Ninh! Cái này là tuyệt kỹ đắc ý nhất của Tiêu Chiến – giả trang thành Tiêu Ninh.

Chỉ cần Tiêu Chiến nguyện ý, y có thể đóng giả làm Tiêu Ninh không có chỗ nào sơ hở. Nói ra thật xấu hổ, Vương Nhất Bác tuy nhận rằng yêu Tiêu Ninh nhất trên đời, cũng là người hiểu Tiêu Ninh nhất, nhưng hắn cũng không chắc sẽ phân biệt ra.

Cho nên hắn hận! hắn hận y đóng giả thành Tiêu Ninh, lại có thể đóng giống như vậy. Nhưng hắn càng hận bản thân mình nhận không ra hai người. Bởi vì hắn không nhận ra, vậy chẳng phải là Tiêu Chiến còn hiểu về Tiêu Ninh hơn hắn sao? Quả thật Tiêu Chiến là song sinh với Tiêu Ninh, nhưng y đâu có tư cách hiểu Tiêu Ninh? Trên người y không có nửa phần thiện lương của Tiêu Ninh!

Y dựa vào cái gì mà hiểu Tiêu Ninh hơn hắn?

"Không thích như vậy à?" mặt Tiêu Chiến trong nháy mắt hiện lên biểu tình thờ ơ, lập tức lại chuyển thành ôn nhu cùng xấu hổ của Tiêu Ninh. Hai tay y ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, thân mình mềm nhẹ tiến đến, dùng tiếng nói đặc biệt yêu kiều của Tiêu Ninh mà than nhẹ: "Ân! Biểu ca~"

"Ngươi như thế nào cứ phải chọc cho ta tức giận mới được!". Vương Nhất Bác đang trong cơn giận dữ.

Biết rõ là Tiêu Chiến đang giả làm Tiêu Ninh, trong nháy mắt kia hắn vẫn rung động! Yêu thương tràn đầy trong lòng. Vương Nhất Bác không thể tha thứ bản thân động tình với Tiêu Chiến! Cảm giác hành động này của mình cùng Tiêu Chiến là khinh thường đến sự thuần khiết của Tiêu Ninh. Hắn dùng lực tách hai chân Tiêu Chiến ra, hung tợn tiến vào, cố ý giày vò.

"Ta liền xem ngươi có thể đóng giả bao lâu!"

"Ân… Biểu ca… biểu ca… Rất đau… A! Không cần….". Tiêu Chiến ở trên giường khóc lê hoa đái vũ, đôi mi thanh tú gắt gao nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nức nở như giây tiếp theo sẽ không thở nổi.

Bộ dạng Tiêu Chiến cùng Tiêu Ninh rất ưa nhìn, hai người bọn họ thừa kế mỹ mạo của mẫu thân, ngày thường cực kỳ xinh đẹp, môi hồng răng trắng, ngũ quan không có chỗ nào không hợp. Nhưng dễ nhìn nhất vẫn là đôi mắt của hai người, một đôi mắt hạnh xinh đẹp. Bất đồng chính là, trong mắt Tiêu Chiến là tâm cơ cùng tính toán, mà trong mắt Tiêu Ninh là tinh thuần và thiện lương không mang nửa điểm tạp chất.

Mà ánh mắt mê loạn của Tiêu Chiến lúc này, nhất là mị thái trên cặp mắt hạnh xinh đẹp kia, đủ để gợi lên dục vọng chinh phục của tất cả nam nhân trong thiên hạ.

"Ngươi còn giả vờ!" thấy Tiêu Chiến vẫn như vậy, Vương Nhất Bác càng tức giận.

"A a… biểu ca…" Tiêu Chiến vẫn dùng thanh âm nức nở của Tiêu Ninh, đôi môi run lên.

Trận đấu sức này Tiêu Chiến cũng không chiếm được lấy nửa điểm tốt, y thành công chỉnh được Vương Nhất Bác, nhưng cũng phải trả giá cực kỳ đắt!

Bất quá đây cũng là dưới ánh mắt của người khác mà thôi, còn đối với Tiêu Chiến mà nói, cái này không đáng giá một hạt cát. Cùng lắm chỉ là cưỡng gian mà thôi! Chẳng có gì.

Tiêu Chiến ở mặt ngoài khóc giống như sắp ngất đến nơi, đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo, còn có thể nghĩ: Hai đêm bị đối đãi thô bạo, xem ra ngày mai bắt đầu phải nằm năm ngày không kém.

"Đừng khóc!" Vương Nhất Bác rống y. rống vài câu cũng không có tác dụng, Vương Nhất Bác rốt cục dừng lại động tác xâm phạm, không nói gì mà nhận thua.

Cho dù biết rõ rằng là giả, Vương Nhất Bác cũng không có cách nào cự tuyệt nước mắt của Tiêu Ninh! Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Chiến dùng phương pháp này để chọc tức hắn, mà mỗi lần như vậy người nhận thua luôn là hắn. Tiêu Chiến cho dù mỗi lần đều bị hành đến sống  dở chết dở , nhưng chưa từng có một lần nhận thua hắn!

Mỗi lần Tiêu Chiến ở trên giường đóng giả Tiêu Ninh, không đến hừng đông sẽ không ngừng.

"Tiêu Ninh, đừng khóc… đừng khóc… đừng khóc…" Vương Nhất Bác cúi người ôm lấy thiếu niên ở trong lòng, một tiếng lại một tiếng nhẹ nhàng gọi tên người trong tim.

Thanh âm nức nở của Tiêu Chiến dần nhỏ, y ở trong ngực Vương Nhất Bác có vẻ đáng yêu nhu thuận như vậy, hoàn toàn không có tàn nhẫn độc ác như bình thường. lúc này bộ dáng y giống hệt Tiêu Ninh, mà Vương Nhất Bác chỉ hận y không phải thật sự là Tiêu Ninh.

"Hừ… Ha ha… Oa ha ha ha…" từ đầu chỉ là tiếng cười nho nhỏ, kế tiếp chính là nhạo báng không lưu chút tình cảm nào.

"Nhìn ngươi thật ngu ngốc, mỗi lần đều mắc mưu". Trên mặt còn vương lệ, nhưng biểu tình của Tiêu Chiến đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, đặc biệt có trào phúng cùng khinh thường.

"Ngươi!" Vương Nhất Bác thẹn quá hóa giận, tức đến một câu cũng không nói lên lời. Hắn hung tợn vùng lên, nhặt lấy y phục trên mặt đất, tùy ý bước nhanh ra ngoài.

Đây không biết là lần thứ mấy Vương Nhất Bác thua, mà Tiêu Chiến cũng chịu toàn thân đau đớn, ngay cả một chút cảm giác chiến thắng cũng không có.

Tiêu Chiến mang theo bộ dáng bị Vương Nhất Bác vứt bỏ nằm ở trên giường, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm trần nhà. Không ai biết giờ phút này Tiêu Chiến nghĩ cái gì? Ngay cả chính y cũng không biết. Y chỉ biết rằng y mệt mỏi quá, mệt đến e rằng không thể phân ra một tia khí lực mà cùng hắn dây dưa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net