up

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đôi khi tớ nghĩ mình là một người phiền phức. đôi khi tớ nhìn vào gương và thấy nhân hình móp méo của một kẻ đạo đức giả.

tớ luôn luôn nói với bạn mình rằng nếu có chuyện gì buồn thì cứ tìm đến tao... và tớ nghe, tớ nghe, tớ lắng nghe những chia sẻ của họ, mỉm cười và lặng im như một cái thùng rác cảm xúc. tớ sẽ ậm ừ vài lời hay, trích dẫn từ các quyển sách nổi tiếng, và cư xử như thể tớ đồng cảm lắm, tớ thương cậu, tớ hiểu mà.

sự thật là không, tớ không quan tâm. tớ không hiểu.

thi thoảng, tớ thấy thật mệt mỏi và phiền phức với hàng tiếng tâm tư dài đằng đẵng. cô ấy hỏi tớ là, "xin lỗi cậu, tớ phiền lắm phải không?" tớ đáp lại, "không, không hề. tớ cũng từng mong có ai đó ở bên mình khi bất lực." sao tớ có thể nặng lời với cô ấy? khi đây là những gì tớ lựa chọn, những gì tớ ôm đồm nhận lấy.

sự thật là, tớ ích kỷ. tớ sợ rằng nếu tớ vô tâm và bỏ dở nỗi buồn của họ, một ngày nhìn lại, những người quan trọng sẽ lần lượt mất tăm. họ sẽ phồng lên và nở bung như một quả bong bóng, nhẹ nhàng phiêu lãng trên bầu trời.

tớ không muốn một ai biến mất như thế nữa. giá mà thời gian có thể quay trở lại, tớ sẽ trân trọng từng khoảnh khắc ở bên người tớ yêu. nhưng tớ không thể quay ngược bánh xe thời gian.

tớ chỉ có thể ở lại đây. tiếp tục cố gắng.

gojo satoru từng nói: "em chỉ có thể cứu những người sẵn sàng để được cứu." kẻ mạnh nhất nhân loại đã thừa nhận sự bất lực của mình như thế đấy. vậy mà tớ, một con người hết sức nhỏ nhoi, tầm thường, lại ngoan cố không chịu từ bỏ, chẳng phải nực cười quá sao? tớ níu giữ những quả bóng căng phồng khí heli, vụng về buộc chúng vào tay mình với mong ước mình sẽ bay lên như phim up. tớ chạm vào nỗi buồn của họ nhưng lại sợ hãi khi cảm nhận chúng.

xã hội hiện đại tạo ra hệ quả là một thế hệ vô cảm. không phải tự hào nhưng tớ rất vui lòng trở thành hệ lụy tiêu biểu của sự phát triển ấy. tớ là một con rô-bốt. tớ không thể hiểu nổi nỗi đau của họ. tớ không thể viết lên những vần thơ. tớ có thể tính toán tính toán hàng chục dãy phương trình nhưng không thể giải nén tập tin tên xúc cảm con người. vì thế tớ yêu arthur rimbaud. vì ông người, người lắm. một con rô-bốt cũng có thể ngưỡng vọng một con người chứ. tại sao không?

tớ không phải một con người cao cả. tớ không thể yêu lấy toàn nhân loại mà những người tớ thương chỉ gói gọn trong một căn phòng nhỏ thôi. nhưng tớ nghĩ tâm hồn họ đẹp lắm, đẹp như những vết sẹo, những nỗi đau vô hình trên da thịt họ. tớ ghen tị với điều đó. tớ ước gì mình tự do như cánh chim trời, và linh hồn mình cũng cháy bỏng, rực rỡ, hoặc ám ảnh, điêu tàn - như họ. tớ sẽ lao về phía mặt trời hoặc ngụp lặn dưới vực thẳm đại dương. tớ sẽ chạy trên cánh đồng hoang với lá phổi căng mùi nắng; hoặc đổ chục viên thuốc an thần vào tay rồi nuốt trọn tất cả. 

tớ tự do, cậu ạ. tớ không bị ai bó buộc, không bị ai làm tổn thương.

tớ tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#callmea