Mất trí nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione mơ màng thoát khỏi những cơn đau đầu khi ngồi dậy trên một chiếc giường sang trọng,"đây là đâu vậy " cô nói với giọng mệt mỏi

"Ôi con yêu,con tỉnh rồi"Helen nói với giọng yêu thương

"Ừm,bà...Helen đúng chứ"Hermione thận trọng hỏi

"Ôi con còn nhớ ta sao,ta mừng quá"Helen không thể giấu nổi niềm vui ngập tràn khi nói

"Tất nhiên và nếu không phiền,có thể cho tôi biết đây là đâu được không"

"Tất nhiên rồi bé yêu,đây là thái ấp Selwyn và hiện tại con đang ở trong phòng của con bé yêu"

"Phòng của tôi?"

"Đúng vậy"

"Ồ thật sự xin lỗi nhưng tôi là một Muggle và tôi không sống ở đây khi còn nhỏ vì vậy đây không thể là phòng của tôi được,làm ơn hãy nói vời tôi sự thật"Hermione khẳng định

"Như ta đã nói bé yêu,con là đứa con gái bé bỏng ta đã gửi ở gia đình Granger"

"Ha...tôi đã nghĩ đó là một trò đùa nhưng,là thật sao!!"Hermione hoảng hốt

"Đúng vậy bé yêu,và ta rất xin lỗi vì đã bỏ con lại nhưng đó là cách duy nhất ta có thể làm để bảo vệ con khỏi chúa tể bóng tối.Xin hãy hiểu cho người mẹ tồi tệ này"Helen nói với sự thiết tha được thư lỗi.

Khoảnh khắc khi Hermione nghe lời khẳng định của Helen một lần nữa,cô giường như sụp đổ.Cô đã từng thuyết phục rằng đây chỉ là một giấc mơ nhưng hiện thực luôn tàn khốc,nó kéo cô về với sự thật tàn nhẫn. Rằng cô là một đứa trẻ bị chính cha mẹ mình bỏ rơi.Hermione co rúm người lại,lặng lẽ bật khóc nức nở khi tự vùi mặt vào đầu gối.Từng giọt nước mắt nóng hổi không thể tự chủ mà từ từ rơi xuống,nó làm trái tim cô tan vỡ.Khi nỗi đau giường như nuốt chửng linh hồn cô độc kia thì ánh sáng lần nữa lại bao bọc lấy cô.Helen nhẹ nhàng ôm cô vào lòng,không nói gì cứ lẳng lặng để cô bật khóc trong lòng mình.Cả căn phòng giường như chỉ còn lại tiếng nức nở của cô.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ 

"Cô Helen,Hermione thế nào rồi ạ"

"Con bé đang ngủ,Draco"

"Anh mong con bé sẽ chấp nhận được sự thật này"

"Em cũng vậy Menelaus"

Đã một tuần trôi qua,Hermione đã dần chấp nhận sự thật.Nhưng cô vẫn không từ bỏ quyết tâm đi khỏi đây,bởi cô biết ngoài kia còn Harry và Ron đang đợi cô cùng chiến đấu.Draco thường xuyên đến thăm cô và cập nhật cho cô tình hình của hai người bạn thân "Đừng lo lắng Hermione,họ sẽ ổn nhưng em cần phải nghỉ ngơi và chữa lành những vết thương trên cơ thể.Ông bà Selwyn đã rất lo cho em."Draco an ủi cô khi đang dỗ dành cô đi ngủ

"Nhưn-"

"Ngoan,ngủ đi"Draco nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô trước khi rời đi.Nụ hôn đó như thuộc ngủ vậy,cô không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ đang ập đến.Nó kéo cô vào những giấc mơ bình yên,thoát hẳn hiện thực tàn khốc này.Nhưng cô chẳng thể ngờ được trận chiến cuối cùng của Harry Potter và Voldemont lại sắp sửa diễn ra.

Ngay sáng sớm hôm sau,linh cảm mách bảo cô phải ngay lập tức đến gặp hai đứa bạn của mình,có chuyện gì đó sắp xảy ra.Và chuyện gì đến cũng phải xảy ra,Hermione đã quay trở lại với bộ ba vàng.Họ chiến đấu và đánh bại Voldemont trước sự âm thầm giúp đỡ của gia đình Selwyn và cả gia đình Malfoy!!

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Sau chiến tranh,dưới sự giúp đỡ của Hermione thì cả hai gia đình đã được miễn tội.

"Hermione,tại sao bồ lại giúp họ?"Harry thắc mắc hỏi

"Đúng vậy,nếu mình là bồ mình sẽ dùng mọi cách để chúng phải chịu sự trừng ohatj khủng khiếp nhất"Ron phụ họa

"Harry,Ron chiến tranh đã kết thúc và thực sự mình mang ơn họ rất nhiều,họ đã giải cứu mình và chữa thương cho mình sau khi bị tra tấn tại thái ấp Malfoy"Hermione nói dỗi,cô không thể để họ biết chuyện cô không phải Granger mà là Selwyn được.

"Cho dù vậy bồ cũng không thể giúp họ được Hermione"Ron hét lên phản đối lại cô

"RON,đây là quyết định của mình và nó hoàn toàn không liên quan đến bồ"

"Chà,nữ anh hừng Hermione cậu đã phản bội bọn tớ à"

"Tớ không hề" Hermione hét lên trước khi tức giận bỏ đi

"Tốt thôi,cứ đi đi và đừng quay lại"Ron hét với theo

"Đủ rồi RON"Harry cắt đứt cuộc chiến

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ 

Tại thái ấp Selwyn,Hermione ngồi tĩnh lặng trước lò sưởi ấm áp.

"Có chuyện gì vậy bé yêu"Helen lên tiếng kéo cô về thực tại

"Không có gì đâu mẹ"

"Nếu cần gì cứ nói với ta nhé"

"Vâng,con tự hỏi liệu con có thể gặp lại cha mẹ...nuôi Granger được không,mặc dù họ không còn nhớ con là ai cả"Hermione chần chừ

"Ôi ta xin lỗi con,e là không thể"

"Tại sao?"

"Bởi vì...bởi vì..."

"Hãy nói cho con biết,làm ơn"

"Bởi vì họ đã không may qua đời trước trần chiện cuối cùng khi gặp tai nạn"

"GÌ CƠ"Hermione không tin vào những lời Helen vừa nói

"Xin lỗi vì bây giờ mới có thể thông báo cho con"

"Không nhưng làm sao có thể,con còn chưa kịp hóa giải lời nguyền và đến ôm họ.Làm sao có thể"Hermione nói và rồi ngất đi do quá sốc

"HERMIONE CON YÊU"Helen lao tới ngay khi cô khụy xuống  sàn

"MENELAUS MAU TỚI ĐÂY"Helen hét lên cô gọi chồng mình

"CÓ chuyện gì vậy em yêu"Menelaus vội chạy vào khi nghe tiếng hét của vợ mình

"Mau lên,mau gọi Ella đến đây"Helen thúc dục chồng mình

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _  _ _ _ _ 

Hermione mơ màng tỉnh dậy khi nghe tiếng nói ồn ào của gia đình Selwyn với Ella-bác sĩ riêng của gia tộc Selwyn."Đây là đâu vậy"

"Ôi cô Hermione,cô đã tỉnh rồi"Ella nói với giọng mừng rỡ

"Cô là ai vậy?"

"Ôi thất lễ quá,tôi là Ella bác sĩ riêng của gia tộc Selwyn"

"HERMIONE con tỉnh rồi"Helen lao vào phòng ngay lập tức

"Cô...là ai vậy"

"Hermione con sao vậy,là mẹ đây ,Helen"

"Mẹ sao"Hermione cố lục tung kí ức chỉ để tìm ra chút thông tin gì đó về người phụ nữ tên Helen này,nhưng cơn đau đầu lại ấp tới cắt dứt mọi thứ

"Đau qua,làm ơn cứu tôi,đau quá"Hermione hét lên trong khi ôm đầu gào thét rồi ngất đi lần nữa

Sau một hồi kiểm tra,Ella ra khỏi phòng thông báo cho gia đình Selwyn cùng với nhà Malfoy - họ đến thăm ngay sau khi nghe tin Hermione đã tỉnh sau khi hôn mê 3 ngày.

"Tôi e cô Hermione đã mất hết kí ức về già đình và bạn bè của mình sau cú sốc quá lớn về ông bà Granger"

"Ý cô là mất trí nhớ"Draco lên tiếng

"Đúng vậy,nhưng sẽ không lâu đâu.Đây chỉ là chứng mất trí nhớ tạm thơi thôi nên hãy yên tâm"Ella trân an Draco rồi tiếp tục nói "Có lẽ cô ấy phải tập làm quen mọi người lại từ đầu,có thể nó sẽ hơi khó khăn."

"Cảm ơn Ella"

"Không có gì đâu ngài Selwyn"

Khi họ bước vào phòng,trước mắt họ là một thiên sứ với mái tóc nâu xoăn nhẹ với một đôi mắt ngọc lục bảo đặc trung của nhà Selwyn, đang đi lại quanh phòng để tham thú từng chút một.

"Hermione"Draco nói với giọng trìu mến

Thiên sứ đó nhẹ quay đầu nhìn thẳng vào mắt Draco với vẻ thích thú,"cậu là ai vậy,chúng ta đã từng gặp nhau chưa"

"Tôi là Draco Lucius Malfoy và vâng,chúng ta đã gaowj nhau rất rất nhiều"

"Vậy sao,nhưng giường như tôi chẳng nhớ gì về bạn cả"

"Ồ,đừng lo lắng,bạn sẽ sớm nhớ ra tôi thôi,chỉ là bạn đang mất trí nhớ tạm thời"Draco trấn án Hermione

"Chà có lẽ đã gặp rất nhiều vì vậy tôi cảm thấy khi ở cạnh bạn rất an toàn"Hermione nói với một nụ cười nhẹ trên môi."Ừm và có lẽ cô Helen,à không mẹ,có thể giới thiệu những người đứng đằng sau Draco cho con được không"

"Tất nhiên con yêu"Helen nói với một nụ cười ấm áp đáp lại


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net