Chương 9 : Cà phê Capuchino

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có thương hiệu nổi tiếng của Anh, một lúc lâu không nói được lời nào.

"Sao thế?" Hàn Tự Dương nghi hoặc nhìn cô, "Em đói đến phát ngốc rồi à?"

       "Không có." Cô cười cười che giấu, tay trái chống cằm, nhìn ra ngoài cửa kính, bên trên dùng bọt biển phun thành chữ Merry Christmast xiêu xiêu vẹo vẹo. Hóa ra hạnh phúc lớn nhất lại là trong lúc đói khổ lạnh lẽo có thể chờ mong một bữa ăn ngon sắp đến. Cô nhìn hình ảnh mình phản chiếu qua kính, nụ cười yếu ớt, hai gò má ửng hồng.

       Anh cảm thấy chỉ thế này đã quá đủ rồi, vốn không phải rất đói, cũng có thể yên tâm buông đũa nhìn cô ăn, Quân Mạc cứ ăn từng miếng từng miếng, giống như mọi sự chú ý đều đã đặt cả vào đồ ăn – khiến người bên cạnh cũng cảm thấy ăn thật vui vẻ, hạnh phúc. Thức ăn có lẽ là rất nhiều – chí ít tại miền Nam như thế này là nhiều.

       Quân Mạc buông đũa, uống ngụm nước chanh, cười nói,"Thời tôi còn đi học, bốn món thế này gọi ra là có thể hết. Hơn nữa so với lượng thức ăn của quán này còn nhiều hơn." Cô nheo nheo mắt, trước đây chỉ cần có mâu thuẫn nhỏ với Lâm Hiệt Tuấn, sẽ luôn một mình chạy đến quán ăn, ăn thật no – cô gọi cái này là cách đối xử tốt nhất với bản thân.

       Ánh mắt của cô trở nên mông lung, Hàn Tự Dương đoán cô nghĩ đến chuyện cũ, anh tự nhận thấy mình là người kiên trì, nhưng không thể ngăn sự đau đớn âm thầm trong lòng mình. Anh nói theo cô, "Thế hôm nay có ăn hết không?"

        Như thế này sao lại không đủ cho được, Quân Mạc nghĩ tới ngày đó cũng nói với Lâm Hiệt Tuấn, "Già rồi, ăn không được nhiều nữa."

       Lúc cô nói những lời này, vẻ mặt cực kỳ đáng yêu, còn thực sự như đang cùng đối phương tranh luận, Hàn Tự Dương thu về ánh mắt chăm chú nhìn cô quá lâu, nghĩ rằng thời khắc này thật hạnh phúc, là sự thật chứ không phải là giấc mộng.

Thanh toán xong, Hàn Tự Dương đưa áo khoác cho cô, "Có muốn đi dạo một chút không?"

       Không khí tốt như vậy, Quân Mạc cũng không muốn về nhà sớm. Lại nhập vào dòng người, có một người bán rong đang cố gắng bán hoa hồng - nhìn bộ dáng không từ bỏ đó lại làm cho Quân Mạc chán nản, không làm thế nào được nhìn về phía Hàn Tự Dương. Anh nhìn hoa trên tay người bán rong, tay lấy ví ra, một bên hỏi Quân Mạc , "Mua hết nhé?"

       "Mua hết?" Quân Mạc khó tin nhìn Hàn Tự Dương, hung hăng trừng mắt liếc người bán hàng rong – hoa xấu như vậy – cánh hoa hồng đã bắt đầu đen, chính là sắp héo rồi – 15 tệ một bông, sao anh có thể mua được chứ?

         "Tôi không thích hoa hồng." Quân Mạc cười tươi như hoa, chỉ vào đôi sừng ác ma màu hồng người bán hàng đội, "Tôi muốn cái kia". Sau đó cô đeo đôi sừng màu hồng phát sáng, nhảy nhót vô tư phía trước, dường như có hai đốm lửa sống động đó theo đuôi tóc đen mượt của cô nhảy nhót theo. Hàn Tự Dương đi phía sau, khóe miệng hàm chứa nụ cười nhẹ, anh chẳng bao giờ phát hiện sự dung túng, sủng nịnh trong mắt mình.

         Trung tâm thành phố, người đến người đi xung quanh đài phun nước với nhiều màu sắc khác nhau, hình như đại đa số là học sinh, sinh viên. Bọn họ tìm một chiếc ghế ngồi xuống, bầu trời đêm thành phố khó có thể thấy rõ ràng được những ngôi sao, Hàn Tự Dương nói rất nhiều, thậm chí nói đến cả những chuyện trong quá khứ, anh nói đến việc thành lập công ty buôn bán ví da với bạn khi còn đi học đại học, đã từng thức ba ngày ba đêm để viết chương trình phần mềm điện thoại, thì ra cũng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, chậm rãi nói tại sao anh lại có được thành quả như bây giờ, sẽ chỉ làm người ta cảm thán... những gì đã trải qua khiến người đàn ông trẻ tuổi này càng có thêm nhiều mị lực, một loại khí chất hòa trộn giữa sự cứng cỏi, trí tuệ và thành thục.

        "Em có biết không? Hôm đó tôi tiễn Powell, ông ấy nhắc tới em nói em là nữ học giả có thái độ rất nghiêm túc." Lúc anh nói, khóe miệng rõ ràng hàm chứa ý cười mang theo hàm ý không rõ ràng.

       Quân Mạc cảm thấy lúng túng, cô không biết nguyên nhân tại sao mình lại để cho người khác ấn tượng như vậy – khoảng chừng sau khi sốt cao, chuyện cũ trước kia cũng rất mơ hồ, chỉ nhớ rằng ở nhà bảo tang mình đã nói một hơi rất nhiều điều, lời lẽ cứng cỏi.

       Cô cười ngượng nghịu, không biết nói gì, chỉ có thể thẳng thắn với anh,"Tôi hơi chống đối ông ấy – phạm vào điều tối kỵ của nghề khách sạn." Cô lè lưỡi, "Có thể thấy được, con người ai cũng có ưu và khuyết điểm." Trong giọng nói có chút chột da nho nhỏ, dù sao đối phương cũng là đại cổ đông của Thụy Minh.

       Hàn Tự Dương thế nhưng lại lơ đễnh, "Đối với người nước ngoài, cái họ muốn chính là hữu lý, hữu cứ, hữu lễ ."

       Nói đến chuyện sau này, Quân Mạc thuận miệng hởi,"Vậy anh không thích người nào à?" Hỏi xong mới cảm thấy mình mà nói thêm câu nữa lại thành ra không được hay cho lắm – nhưng mà lại bắt đầu tò mò, bát quái, huống hồ nghĩ rằng người này vừa nhìn thấy bộ dạng ăn cơm của mình rồi, hỏi một chút cũng chẳng hề gì.

       Anh chỉ thản nhiên cười cười, "Nếu mỗi ngày em chỉ ngủ chưa được 6 tiếng, em cảm thấy còn có tinh thần đi yêu đương nữa không?"

        Quân Mạc hơi hơi bĩu môi, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này, nghĩ nghĩ, bắt đầu nói đùa, "Anh cũng không phải là người bình thường." Chính mắt cô nhìn người này ngủ không đến 4 tiếng, sáng sớm thức dậy tinh thần vẫn sáng láng như thường.

Vì vậy, anh nói thêm, "Thật sự là bề bộn nhiều việc."

        "Nhưng mà rõ ràng là trong tiểu thuyết rất nhiều tình thánh là người có thân phận như anh." Quân Mạc bướng bỉnh nói, có ý khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.

"Chắc là vậy đi." Anh nhún nhún vai, "Cũng khiến anh tán thưởng những cô gái chủ động thổ lộ."

Quân Mạc hiếu kỳ nhìn anh, ánh mắt ấy khiến anh không thể không nói tiếp.

       "Anh rất thích phụ nữ có dũng khí đó. Nhưng tình cảm không chỉ đơn giản là sự thưởng thức mà thôi." Giọng nói của anh chậm rãi trầm thấp, quay đầu nhìn cô, "Gần đây anh mới lĩnh hội được điều đó."

       Trong nháy mắt kia, Quân Mạc chợt nghĩ mình cảm nhận được một tia bi thương chậm rãi đến cực điểm.

       Gần nửa đêm, hai người đến bãi đỗ xe gần đó, Hàn Tự Dương đem xe lại đây, Quân Mạc đứng đợi một mình. Đột nhiên cảm thấy rét lạnh, thế giới tràn đầy tiếng tiếng cười vui vẻ cũng hòa tan đi cái rét lạnh, mặc dù nghĩ rằng đã sắp được trở về nhà nhưng cũng cảm thấy ít nhiều lo lắng hơn.

         Trong mắt Hàn Tự Dương là hình ảnh cô chầm chậm mỉm cười yếu ớt, tự nhiên anh cảm thấy sợ, nụ cười của cô, khiến anh không nhìn thấu biểu tình đằng sau nụ cười đó– anh xuống xe, đóng cửa thật mạnh, bước nhanh đến bên Quân Mạc , đưa tay ôm cô, áo khoác để trên xe, chỉ duy nhất hơi ấm từ cơ thể anh xuyên thấu cái ôm truyền đến Quân Mạc .

        Trong chốc lát, Quân Mạc không biết nên làm thế nào, cứng đờ người để mặc anh ôm vào lòng, nghe được giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ bên tai mình,"Em không cần cử động là được rồi, chờ anh chậm rãi đi qua... Em nhất định phải kiên trì hơn anh... "Trong đếm tối không thấy rõ sắc mặt anh, nghe thấy giọng nói trầm thấp như vậy không hiểu sao cô cảm thấy mất mát.

       Anh hơi lùi lại nửa bước, cô vẫn như trước đứng thẳng như thế, vẻ mặt kinh ngạc, ánh trăng dịu dàng, chỉ có ánh sáng từ hai cái sừng trên đầu cô vẫn phát sáng. Tay anh đặt trên mái tóc cô, khuôn mặt anh tuần chậm rãi tới gần cô. Quân Mạc giật mình nhìn cái mũi thẳng, đôi môi mỏng quen thuộc mà xa lạ kia, theo bản năng ngẩng đầu lên, cái hôn lạnh băng như vậy, vốn hẳn là dừng lại trên trán lại nhẹ nhàng in lên đôi mắt không tự chủ mà run run nhắm lại.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net