Chương 33 : Tiêm Phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trải qua những ngày thi cử áp lực, cuối cùng cũng đã đến lúc bọn họ được nghỉ ngơi. Tiết học cuối ngày được giáo viên ân xá trở thành một tiết trống, cả căn phòng liền tràn ngập trong tiếng nói cười rôm rả.

"Cậu chụp cái đống ác mộng này làm gì nữa?"

Giang Uyển Vi ngồi chóng cằm trên bàn, đưa mắt nhìn Diệp Ý đanh cầm điện thoại chụp lại những đáp án của bài thi vừa làm. Sau khi chụp xong, Diệp Ý liền gửi ảnh đi rồi mới đáp lời.

"Tôi đang nhờ Trương Khiêm xem giúp có bị sai câu nào không.."

"Chậc.. cậu đã nộp rồi thì cũng có sửa được nữa đâu"

Giang Uyển Vi không tài nào hiểu nổi những học bá nhạt nhẽo này. Khác với Diệp Ý cứ mãi kiểm tra lại từng đáp án, Giang Uyển Vi chỉ ngáp ngắn ngáp dài chờ đến khi được tan học.

"Mọi người giữ im lặng nào"

Cậu bạn ban cán sự lớp đột nhiên hét lớn khiến ai nấy đều im bặt. Cậu ta vừa đi họp về, bấy giờ đang hắng giọng thông báo lại sự việc.

"Ngày mai trường mình sẽ được nghỉ học..."

Tiếng reo hò lớn đến mức chói tai, Giang Uyển Vi đang chán chường cũng liền ngồi bật dậy, vui mừng khôn siết. Trong khi mọi người còn đang phấn khích, cậu bạn đó liền chậm rãi tiếp lời, dập tắt đi niềm vui đó.

"Không phải đi học nhưng mọi người cũng phải đến trường, vì ngày mai sẽ diễn ra buổi tiêm phòng cảm cúm"

Ngay tức khắc, sự hân hoan không còn nữa mà thay vào đó là những câu oán than. Hầu hết những nữ sinh trong lớp đều biểu thị sự không đồng tình, ai nấy đều to nhỏ về chuyện tiêm phòng rất đáng sợ.

"Có cần phải xếp hàng không nhỉ? Nếu có thì hãy đi sớm một chút.."

Diệp Ý đang muốn quay sang hỏi chuyện Giang Uyển Vi, nhưng liền bị vẻ mặt xanh mét của cô ấy dọa cho sợ hãi.

"Cậu đừng hỏi, tôi không muốn nhớ lại đâu.."

Giang Uyển Vi khó khăn cất lời. Nỗi ám ảnh của năm ngoái vẫn chưa hề vơi đi, vụ việc về nữ y tá lần đầu được tiêm trực tiếp nên có đôi chút căng thẳng, kết quả là khiến cho cánh tay của Giang Uyển Vi bầm tím cả tuần liền.

"Có chết thì tôi cũng không đi làm chuột bạch nữa đâu"

Cậu bạn ban cán sự lớp nghe thấy những lời phản đối của bọn họ, liền có lòng nhắc nhở.

"Mọi người tuyệt đối không được vắng mặt, vì ngày mai sẽ có toàn thể giáo viên đi điểm danh đấy"

Sau khi biết chuyện trốn cũng không thể thoát, Giang Uyển Vi lập tức mất đi tinh thần. Cô ấy ủ rũ từ chối lời mời đi ăn của Diệp Ý, trực tiếp đi về nhà.

...

Tối hôm đó, Diệp Ý vẫn còn thấy lo lắng, khi cô đang định gọi để trấn an Giang Uyển Vi thì lại nhận một cuộc gọi khác.

"Tiểu Diệp, cho anh xin lỗi nhé. Ban nảy anh bận việc nên không trả lời em được"

Trương Khiêm bên màn hình điện thoại đang đi vào phòng, dường như cậu ta cũng chỉ mới xong việc, trên tay vẫn còn đang cầm cả xấp giấy tờ.

Diệp Ý vội vã lắc đầu, khẽ giọng đáp.

"Không có gì gấp đâu, khi nào anh có thời gian rảnh thì hãy.."

"Anh đã xem xong rồi, bài làm tốt lắm"

Những bài thi trước đó của Diệp Ý, đều được cô chép lại đáp án rồi gửi cho Trương Khiêm. Lần nào cậu ta cũng rất nghiêm túc xem xét từng câu một, sau đó đưa ra những câu sai hoặc có lỗi. Đây là lần đầu tiên mà Trương Khiêm không đề cập đến bất kỳ lỗi nào.

"Em làm đúng tất cả rồi. Thật sự không sai câu nào đâu, yên tâm đi nhé"

Diệp Ý không thể che giấu được sự vui mừng, chưa kịp cảm ơn Trương Khiêm thì đã nghe cậu ta nói chuyện với người trong phòng.

"Cậu ăn tối chưa? Thiệu Đình nói tối nay sẽ về trễ nên tôi định ăn ở phòng luôn"

"Vậy thì để tôi nấu mì"

Cuộc thảo luận về bữa tối của bọn họ vô cùng đơn giản. Trương Khiêm vào đến phòng thì liền đặt điện thoại lên bàn, quay đi cất đồ đạc của mình. Diệp Ý không biết là có nên ngắt máy hay không thì lại nghe bọn họ tiếp lời.

"Tư Nam, cậu có nghe chuyện ngày mai bên trường An Bắc sẽ tiêm phòng không?"

"Thì làm sao?"

"Cậu không nhớ mấy vụ thực tập sinh không biết tiêm à? Năm đó tay tôi còn bị chảy máu không cầm được"

Diệp Ý nghe thấy thế thì liền nhăn mặt, thảo nào mà Giang Uyển Vi sợ đến như vậy.

"Chưa biết năm nay như thế nào, nhưng chắc mấy em ấy đang thấy sợ lắm"

"Hết nước rồi, tôi đi xuống tầng lấy thêm"

Vài giây sau khi vang lên tiếng đóng cửa, Trương Khiêm liền xuất hiện trên màn hình, cậu ta lên tiếng xin lỗi vì quên mất đang gọi cho cô.

"Bây giờ anh có việc rồi nên ngày mai gặp lại nhé"

Sau vài câu nói có phần gấp gáp, không đợi Diệp Ý trả lời, Trương Khiêm đã nhanh chóng ngắt máy.

Bên phía này, Diệp Ý vẫn còn đang ngơ ngác thì màn hình tối đen lại đột nhiên sáng lên lần nữa. Chuông điện thoại khiến cô bừng tỉnh, vẫn chưa xem là ai mà đã vội nhấc máy.

"Làm bài được không?"

Giọng nói quá đỗi quen thuộc vang lên, kèm theo đó là tiếng bước chân đang đi xuống tầng. Người này luôn hỏi những câu không đầu không đuôi, ấy vậy mà Diệp Ý chưa lần nào cảm thấy khó chịu.

"Cũng xem như là ổn.."

Cách biểu đạt lưng chừng của Diệp Ý như đang thử thách lòng kiên nhẫn của Tư Nam. Anh thật sự không biết là cô có phải đang trả lời hay không.

"Sáng mai nhớ phải ăn cho no rồi mới đi tiêm phòng, nghe không?"

Tư Nam căn dặn những điều cần thiết, sau đó dừng lại một lúc khá lâu mới khẽ giọng nói thêm.

"Cứ ngủ đi, đừng sợ, sẽ không sao đâu"

...

Một buổi sáng trong lành, thời tiết se se lạnh, ánh nắng nhàn nhạt chiếu rọi qua những tán cây. Đây sẽ là một ngày thật đẹp nếu không có những tiếng ai oán của Giang Uyển Vi.

"Không xong rồi, bọn họ nói bên trong có đến 2/3 là thực tập sinh. Cái này không phải buổi tiêm phòng, nên gọi là buổi thí nghiệm thì đúng hơn"

Diệp Ý thở dài không ngừng, dùng hết sức lực mới có thể lôi kéo Giang Uyển Vi vào trong hàng người.

Tiếng bàn tán xôn xao lấn át đi tiếng loa phát thanh của trường, ai nấy đều không nghe rõ vừa được thông báo việc gì.

"Mọi người nên giữ trật tự đi, đừng lo lắng gì cả. Nào lớp 128 vào bàn số 5 đi"

Một người thanh niên mặc đồng phục của tình nguyện viên, đi nhanh vào khu vực tập trung của khối 12 bọn họ. Anh ta giơ cao tay ra hiệu cho lớp bên cạnh đi vào trong hội trường.

Bên ngoài sân có rất nhiều người tình nguyện viên như vậy, chủ yếu là để hướng dẫn và quản lý các học sinh.

"Ôi mẹ ơi.. hôm nay không chết được, may mắn đang đứng trước mặt tôi rồi"

Không rõ vì sao Giang Uyển Vi lại ngừng than thở, lúc này cô ấy đang chuyển sang trạng thái vô cùng kích động, cất giọng đầy phấn khích.

"Người đó tên là Chí Bằng, sinh viên năm 3 của khoa thể chất. Chính là người đại diện cho đại học P đi tham gia các giải đấu về thể thao. Anh ta nổi danh là cực kỳ tốt tính, hiện tại là hội trưởng của hội tình nguyện viên. Tôi từng xem anh ta thi bơi lội, cái thân hình đó siêu đỉnh..."

Nếu không phải đang đứng cạnh nhau, Diệp Ý còn nghĩ rằng Giang Uyển Vi đang đọc sơ yếu lý lịch của người ta. Cô ấy nói một mạch không ngừng nghỉ, cho đến khi phát hiện nam thần đang đưa mắt nhìn sang.

Anh chàng tên Chí Bằng kia có lẽ đã nghe thấy những lời tán thưởng đó, chầm chậm đi về hướng bọn họ.

"Anh rất vui vì em vẫn dành lời khen cho anh, nhưng có vài thông tin em vừa nói không đúng đâu. Anh không hề thần thông quảng đại đến như vậy"

Anh ta nở nụ cười đầy e ngại, xua tay biểu thị việc không nên nghe những lời trên mạng.

Giang Uyển Vi không tập trung vào ý chính, chỉ mở to mắt hỏi lại.

"Anh biết em à?"

"Em chính là cô bé ở trên khán đài nhà thi đấu hết lòng cổ vũ phải không?"

Chí Bằng nói giảm nói tránh khá nhiều. Sự thật là lần đó chỉ có mỗi giọng của Giang Uyên Vi là nội lực nhất, vang vọng cả toà nhà. Từ dưới nước mà vẫn còn nghe thấy, ấn tượng quá sâu nên Chí Bằng không thể nào quên được.

Giang Uyển Vi cũng tự mình nhớ lại, thoáng chốc không biết chôn mặt vào đâu.

"Xin cho hỏi là đến lớp tiếp theo chưa ạ?"

Nhận được tín hiệu cầu cứu, Diệp Ý liền lên tiếng giải vây. Chí Bằng dời sự chú ý sang cô, anh ta mở điện thoại xem thông báo rồi gật nhẹ đầu đáp.

"Khoảng 5 phút nữa là đến lớp 12.9 rồi, cố đợi thêm một lúc nữa nhé"

Nghe thấy hung tin, Giang Uyển Vi liền biến sắc, không còn quan tâm đến nam thần nữa. Diệp Ý phải liên lục vỗ vai để trấn an cô ấy.

Tuy Chí Bằng đứng ở chỗ bọn họ, nhưng anh ta vẫn làm tròn trách nhiệm của mình. Liên tục quan sát các lớp và giữ trật tự xung quanh. Sau khi kiểm tra điện thoại đến lần thứ n+, anh ta mới nhỏ giọng nhắc nhở.

"Chắc cậu ta đã sắp xếp chỗ cho em rồi, đi vào trong thì nhìn sang bên phải sẽ thấy ngay"

Nói xong, Chí Bằng liền đi ra hiệu cho cả hàng người vào trong. Diệp Ý quay sang nhìn Giang Uyển Vi, cô ấy cũng đưa mắt nhìn lại.

"Nam thần của cậu nói gì vậy?"

"Tôi làm sao biết được"

Trên mặt của hai người đều hiện lên chữ khó hiểu. Vì sự tò mò nên khi vào trong hội trường, Diệp Ý liền quay sang nhìn thử, bên phải là một dãy bàn ghế dành riêng cho khu vực kiểm toán. Người nào cũng đang cặm cụi đánh dấu giấy tờ, nhưng Diệp Ý vẫn dễ dàng phát hiện ra người quen.

"Sao anh lại ở đây?"

"Chẳng phải tối qua đã nói là sẽ gặp lại sao?"

Vừa nói Trương Khiêm vừa chỉ tay vào áo ngoài của mình, chính là đồng phục của tình nguyện viên.

Mí mắt của Giang Uyển Vi khẽ giật. Cô ấy như được khai sáng đầu óc, lập tức tổng kết lại sự việc từ ban nảy đến giờ.

"Thì ra là nam thần của tôi tưởng rằng cậu là bạn gái của học bá đây"

Sau khi nghe xong câu chuyện, Trương Khiêm không nhịn được mà bật cười, khẽ lắc đầu nói.

"Chí Bằng là vậy đấy. Anh ta nói chuyện rất khó hiểu, mà cũng có thể là do không chắc chắn nên anh ta không dám nói thẳng ra"

Lời đồn đại về Diệp Ý là bạn gái của ai vẫn chưa có hồi kết, vì thế mà có rất nhiều người nhầm lẫn.

"Mà hai đứa cứ vào tiêm đi, anh đã nhờ người quen dẫn lớp bọn em vào bàn của bác sĩ rồi"

Giang Uyển Vi chưa bao giờ cảm thấy học bá lại tuyệt vời đến như vậy. Bấy giờ mà có 2 thân hình của Chí Bằng cũng không thể nào sánh bằng lời nói của Trương Khiêm.

 
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net