Chương 45 : Cuối Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Nam xách tất cả về đến nhà rồi mới nhận ra, dường như cô gái này đã mua hết những gì đang có ở chợ. Anh nhìn hết một vòng thì không khỏi đau đầu.

Diệp Ý thì rất háo hức với những món đồ mình đã chọn được, cô liên tục khoe với Tư Nam từng món một.

"Đây là đồ ăn để làm cơm cho bà"

"Đây là hoa quả, bánh kẹo, mứt tết"

"Còn đây là đồ để trang trí"

Vừa nói, Diệp Ý vừa lấy ra hai chiếc lồng đèn đỏ, cô vui vẻ mở ra rồi tìm cách treo lên hai bên cửa nhà. Nhìn cô muốn dùng ghế để đứng lên,Tư Nam liền bước tới ngăn lại, anh nhìn cô gái nhỏ thì thở dài một hơi.

"Em mua nhiều như vậy làm gì?"

"Phải làm cho có không khí chứ"

Diệp Ý vẫn hồn nhiên trả lời, do đã có Tư Nam canh chừng nên cô rất tự tin nhón chân để treo hết đồ trang trí lên cửa. Sau đó cô nhanh chóng di chuyển ghế ra ngoài sân, treo đủ thứ đồ màu đỏ lên đủ chỗ.

"Anh đi làm đầu bếp nhé, tôi sẽ ở phía sau hỗ trợ"

Tư Nam dõi mắt nhìn cô gái nhỏ đứng bên ngoài sân, cô đang chắp tay nhìn vào trong nhà. Ánh mắt, vẻ mặt, nụ cười, tất cả đều thể hiện rằng cô đang rất hạnh phúc, nó khiến Tư Nam ảo tưởng rằng, cô xem đây là nhà của mình.

Bà Hai cầm hai đĩa thức ăn định đi vào nhà, nhưng vừa đi ngang sân thì bỗng dưng dừng lại. Bà nhìn quanh một vòng thì không giấu được vẻ mặt kinh ngạc. Rất lâu sau mới có thể đi tiếp vào trong.

Bên trong nhà cũng làm bà ngạc nhiên không kém, trên bàn được trưng bày không thiếu thứ gì, đồ ăn cũng đã được bày ra sẵn. Bà hai không kiềm được sự xúc động, liên tục gật gù mà không nói nên lời.

Diệp Ý từ sau nhà đem thêm đồ ăn lên, trông thấy bà hai thì cô lập tức cúi chào.

"Cháu định đợi dọn xong rồi mới sang mời mọi người qua dùng bữa"

"Đều được, đều được, để bà về nhà gọi bọn nó sang"

Bà hai đưa tay lau đi hàng nước mắt, sau đó nhanh chân quay về nhà gọi mọi người sang giúp đỡ. Trong phút chốc, nhà bỗng trở nên đông đúc, người lớn thì phụ giúp dọn bát, trẻ con thì nô đùa ngoài sân.

Không khí nhộn nhịp làm cho Tư Nam luôn quanh quẩn ở sau bếp, Diệp Ý chỉ biết trốn sau cửa rồi liên tục xin lỗi.

"Tôi không biết sẽ đông đến thế này.."

Tay Tư Nam đang bám đầy dầu mỡ nên anh không động vào Diệp Ý, chỉ liếc cô một cái rồi ra hiệu cho cô mau vào trong.

"Em đi lên nhà đi, giúp tôi tiếp đãi mọi người chu đáo một chút"

"Tuân lệnh"

Diệp Ý lập tức nhập vai thành một người hoạt bát lanh lợi, cô trả lời vô số câu hỏi của từng người một. Phải đến khi Tư Nam xuất hiện thì mọi người mới chịu buông tha cho cô.

"Uống ít nước đá thôi"

Tư Nam bước đến gần, đổi ly nước trên tay Diệp Ý thành một ly nước ấm. Sau đó anh đi về phía các bác trai, cùng bọn họ chào hỏi.

...

Sau công cuộc ăn uống no say và dọn dẹp, không khí yên tĩnh đã quay trở lại. Tư Nam và Diệp Ý lại cùng ngồi trước hiên nhà để chờ đón năm mới. Ngay lúc không biết nói gì thì chuông điện thoại cả hai đều vang lên.

"Hellooooo anh em của tôi"

Chủ trì cuộc gọi không phải ai xa lạ, Thiệu thiếu gia với vẻ ngoài bảnh bao hét lớn một tràn, khiến ai nấy đều bị giật mình.

"Cuối năm rồi mà anh vẫn muốn nghe mắng à?"

Giang Uyển Vi là lần đầu tiên được tham gia cuộc gọi nhóm, ban nảy cô ấy còn rất vui vẻ vẫy tay chào, nhưng bây giờ thì hận không thể mắng chết Thiệu Đình.

"Anh đây lỡ tay gọi cho nhóc thôi"

"Tôi nghe là vì có Diệp Ý thôi"

Bộ đôi bất ổn vẫn y như vậy, dù cho đang là thời điểm nào thì bọn họ vẫn có thể cãi nhau được. Sau cuộc chiến tưởng chừng không có hồi kết, Thiệu Đình liền bắt chuyện với Diệp Ý.

"Tiểu Diệp, anh có gửi quà cho em đó, em đã nhận được chưa?"

Diệp Ý làm ra vẻ mặt ngờ nghệt, làm Thiệu Đình nghĩ rằng cô chưa nhận được, cậu ta lập tức muốn gọi cho bên giao hàng.

"Làm ăn gì mà chậm chạp quá, bọn họ muốn quà cuối năm trở thành quà năm mới hay gì.."

"Cậu khoan đã"

Trương Khiêm luôn chỉ hóng cuộc vui bất ngờ lên tiếng, cậu ta chậm rãi hỏi lại.

"Cậu gửi tới đâu?"

"Thì ký túc xá của em gái chứ đâu"

Khoảng lặng của 4 người còn lại khiến Thiệu Đình không hiểu gì. Cậu ta đang định nói tiếp thì đã bị Giang Uyển Vi chuyển chủ đề.

"Hoa khôi, chỗ cậu có bắn pháo hoa không?"

Diệp Ý thoáng nhìn sang Tư Nam, anh ta theo phản xạ đáp không. Thiệu Đình nghe vậy thì lập tức bật cười, phản pháo lại.

"An Bắc thì sao mà không có pháo hoa"

Thêm một khoảng lặng nữa từ 4 người còn lại, Thiệu Đình không hiểu mình vừa nói sai điều gì.

"Chị Diệp Ý ơi..."

Đột nhiên, một đám trẻ con từ bên nhà bà hai chạy sang chỗ hai người, cả đám đều rất thích Diệp Ý, nhưng vì có Tư Nam bên cạnh cô nên không đứa nào dám đến gần.

Diệp Ý đành phải đi ra chỗ bọn chúng, nhẹ giọng hỏi lại.

"Sao thế?"

"Chúng em có cái này cho chị"

Một cô bé có vẻ là lớn nhất trong đám nhóc, đứng ra đưa cho Diệp Ý một thùng pháo hoa. Cô nhìn thấy thì thoáng ngơ ngác, phải đợi đến khi một bác trai bên nhà bà hai ra hiệu cô đem vào nhà chơi.

"Bị nhờ chăm trẻ rồi à?"

Tư Nam ngồi nhìn cô bị một đám nhóc quay quanh thì không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc. Diệp Ý vội liếc mắt nhìn anh, ra hiệu vào trong nhà rồi nhẹ giọng nhờ vả.

"Anh lấy giúp tôi túi kẹo được không?"

Đám nhóc nghe thấy thì đều phấn khích, đứa nào cũng ôm chặt lấy người Diệp Ý, muốn cô để ý đến mình.

"Buông cô ấy ra"

Tư Nam vừa đem kẹo ra vừa cất giọng nhắc nhở, một đám nhóc vô cùng thích kẹo nhưng ngay lập tức buông tay, đứng cách xa Diệp Ý một khoảng.

"Anh ấy không phải nói các em đứng xa chị, mà chỉ đừng giữ chặt lấy chị thôi"

Diệp Ý giải thích với đám nhóc xong thì trừng mắt với Tư Nam, thái độ khác hẳn khiến anh có chút không vui. Khi anh quay lại chỗ ngồi thì Trương Khiêm đã cười không thành tiếng.

"Cậu ghen tị với cả trẻ con à?"

Giang Uyển Vi bên trong màn hình cũng liên tục lắc đầu. Có mỗi Thiệu Đình là đã chết đứng từ bao giờ, cậu ta giữ tư thế đó được tầm 5 phút rồi.

"Thiệu thiếu gia rớt mạng rồi à?"

Trương Khiêm cất giọng như đang quan tâm, nhưng thật chất  là chọc ghẹo cậu ta. Bọn họ náo loạn bên trong điện thoại, ồn ào đến mức Tư Nam phải giảm.âm lượng xuống mức thấp nhất.

Diệp Ý phân phát xong kẹo thì cùng đám nhóc chạy nhảy trong sân. Được một lúc thì có một cậu nhóc nhỏ tuổi nhất trong đám, chập chững đem kẹo về phía Tư Nam.

"Chú ơi, chị xinh đẹp nói rằng cho chú kẹo thì chú sẽ ra chơi với bọn cháu"

Không chỉ mỗi Diệp Ý, đến cả 3 người bên trong màn hình cũng bị chọc cười. Tư Nam thì âm trầm hơn một chút, anh không muốn dọa thằng nhóc trước mặt nên đã cố kiềm chế.

"Gọi em ấy là chị xinh đẹp?"

"Vì chị ấy rất đẹp ạ"

"Gọi là tôi là chú?"

"Vì những người có nếp nhăn là những người lớn tuổi ạ"

Cậu nhóc bặp bẹ giải thích, còn rất uy tín khi chỉ tay vào chân mày anh. Hành động này làm cho Diệp Ý cười đến chảy nước mắt, cô không ngừng gật gù mà nói thêm vào.

"Chú đã thấy tác hại của việc nhíu mày chưa?"

"Em lặp lại thử xem?"

Tư Nam vừa nâng mắt lên, Diệp Ý lập tức trốn vào trong đám nhóc.

"Chị xinh đẹp ơi, ai đây ạ?"

Một cô bé khác trông thấy Diệp Ý cầm điện thoại thì tò mò hỏi. Diệp Ý liền giơ điện thoại lên cho cô bé nhìn rõ hơn.

"Họ đều là bạn của chị đấy"

Mọi người bên trong màn hình liền chào lại cô bé, Thiệu Đình còn dùng gương mặt của mình để mua chuộc.

"Anh có đẹp trai không?"

"Có ạ"

"Thế gọi là gì nào?"

"Anh đẹp trai ạ"

Một tràn cười nữa vang lên, lần này Diệp Ý còn không dám ngước mặt lên. Tư Nam nhìn cô chơi đến vui vẻ, đôi mắt cùng khóe miệng luôn cong lên, dáng vẻ xinh đẹp đến mức làm anh quên mất phải tức giận.

"Cậu bé ban nảy muốn anh ra chơi cùng đó, anh nhận kẹo rồi thì mau ra đi"

Diệp Ý đi lại gần Tư Nam, muốn lôi kéo anh ra ngoài, nhưng cô làm cách mấy cũng không thể xê dịch được anh.

"Em chơi với tụi nó đi"

Tư Nam lắc đầu, trước khi để Diệp Ý đi, anh còn nhẹ tay phủi đi bụi đất trên áo cô.

"Chú ấy đang đánh chị xinh đẹp kìa"

"Không được đánh chị xinh đẹp"

Không rõ là đứa nhỏ nào khơi mào, một tiếng khóc trở thành cả đám đều khóc. Diệp Ý bị hoảng đến mức xém vấp ngã, may mắn là có Tư Nam giữ cô lại.

"Anh ấy chỉ phủi tay áo cho chị thôi, không phải..."

"Im lặng thì được xem pháo hoa"

Diệp Ý dùng hết lời dỗ dành đám trẻ nhưng không được, Tư Nam chỉ dùng một câu ngắn ngủi đã khiến cả đám nín ngang.
Anh đem thùng pháo hoa đặt ra trước sân, bắt cả đám nhóc đều đứng vào trong thì mới châm lửa.

Từng đợt pháo bay vút lên trời rồi nổ tung thành một chùm sáng. Đám nhóc reo hò không thôi, Diệp Ý cũng giơ điện thoại lên cho mọi người cùng xem. Bên phía bọn họ cũng đang có pháo hoa, từng đợt đều rất hoành tráng.

"Tư Nam, năm mới vui vẻ"

Diệp Ý không dám chạy lại phía Tư Nam, vì sợ đám nhóc sẽ chạy theo cô. Thế nên cô lớn giọng nói vọng ra, giữa những tiếng nổ lớn của pháo nhưng Tư Nam vẫn có thể nghe thấy, anh nở nụ cười dịu dàng hơn bao giờ hết, cũng lớn giọng đáp lại.

"Bé ngoan, năm mới vui vẻ"

Bên trong màn hình mọi ngưòi cũng đang lần lượt chúc nhau, Thiệu Đình không muốn rườm rà như vậy, cậu ta liền tổng kết lại thành một câu.

"Chúng ta năm mới vui vẻ"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net