#1 Thời thanh xuân của một đứa kì dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là một con người kì dị với một ký ức cũng chẳng được bình thường là mấy. Có thể năm giây trước họ nhìn thấy tôi tươi cười vui vẻ nhưng năm giây sau nhìn lại liền bị tôi nhìn bằng cặp mắt sắc lẻm. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình có thể như vậy được, là do tôi bị đa nhân cách, hay chỉ đơn giản tôi là một con người sáng nắng chiều mưa? À, hình như có lẽ là do tôi là một con người kì dị, ngoài câu trả lời này ra, tôi cũng chẳng tìm được câu trả lời nào hợp lí hơn.

Bởi vì thế nên cho đến lúc học Đại học, những con người gọi là "Bạn" mà tôi sở hữu cũng đếm chẳng quá ba người. Mà nếu tính luôn cả những người chỉ nói chuyện qua loa với tôi được một vài câu thì số người "Bạn" mà tôi sở hữu chắc cũng chẳng vượt quá hai mươi người đâu. Tại vì tôi còn nhớ rõ, dường như từ năm học Tiểu học đến tận cuối năm học Trung học tôi chẳng mở lời nói chuyện với bất cứ ai. Mà ai mở lời nói chuyện với tôi cũng liền bị tôi ném cho cả đống bơ luôn. Vì thế lúc ấy bố mẹ tôi còn tưởng con của họ bị tự kỷ.

Suốt năm học lớp mười, ngoài giờ học ra tôi còn phải đi theo bố mẹ chạy đến phòng khám của một vị bác sĩ khoa thần kinh khá có tiếng vào lúc ấy ở Hà Nội. Tôi đương nhiên chẳng mấy tình nguyện, cứ suốt ngày phải ngồi nói luyên tha luyên thuyên, trả lời những vấn đề chẳng ăn đâu vào đâu của vị bác sĩ đó khiến tôi cảm thấy mệt chết đi được. Đến lúc gần thi học kỳ hai vị bác sĩ ấy mới khuyên bố mẹ tôi không cần lo lắng, tôi cũng chẳng bị tự kỷ hay vấn đề nào về thần kinh, chỉ là con người tôi không thích tiếp xúc, lại chán ghét khi phải phản ứng với thế giới bên ngoài.

Tôi nghe xong lời ấy, cứ tưởng vị bác sĩ này thật sự tốt đến như vậy, có đôi khi tôi trả lời những câu móc méo ông ta mà ông ta cũng chẳng để bụng, thế mà còn nói tốt cho tôi. Thế ấy mà nghe lời sau của vị bác sĩ ấy khiến tôi mới rõ được đừng vội vàng mà kết luận.

Vị bác sĩ ấy bảo với bố mẹ tôi nên cho tôi tiếp xúc nhiều thêm với mọi người, đừng cứ mãi thụ động, mà dù có bị động cũng chả thèm quan tâm như thế kẻo coi chừng sau này tự kỷ thật thì nguy to. Tôi lúc ấy thật sự là rất bực mình, bởi chỉ vì một câu nói của vị bác sĩ ấy mà bố mẹ tôi hăm doạ đòi cắt sạch tiền tiêu vặt của tôi nếu tôi không chịu đi kết giao đây đó cùng nhiều người. Tôi cũng chẳng tuân theo mà phán một câu quyết liệt làm bố mẹ giận đỏ hết cả mặt.

- Tuỳ theo bố mẹ muốn làm gì thì làm. Dù sao con cũng chẳng muốn phải đi lôi kéo, kết bạn với người dưng chả có điểm quan hệ gì với bản thân!

Rồi một bữa nọ ở trong trường lúc tôi học lớp mười một, lúc ấy nói chung trong trường thấy có nhiều cặp yêu nhau lắm, mà tuổi đó cũng thật là tuổi mà con người hiểu rõ thế nào là yêu là thích. À mà tôi cũng chẳng quan tâm đâu. Đừng nói là thích hay yêu, dù là giận dữ thì tôi cũng khá hiếm khi mới giận, mà giận thì tôi cũng chẳng bao giờ biểu lộ ra bề ngoài. Cùng lắm là đi ra bờ hồ dạo một khúc rồi liền cảm thấy hết giận thôi. Cứ tiếp tục trở lại làm một con người kì dị như tôi lúc trước.

     Nói chung bây giờ nhớ lại tôi cũng cảm thấy bản thân khá buồn cười. Lúc ấy cũng có một cậu bạn trai lớp bên cạnh thích thầm tôi, nhưng hỏi mấy đứa bạn cùng lớp với tôi lại chẳng moi móc được thông tin gì cần thiết. Mà cậu ta cũng chẳng bỏ cuộc, cứ suốt ngày đi tìm hiểu thông tin về tôi thôi, tôi đương nhiên là biết, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm bởi vì tôi luôn có suy nghĩ không cần quan tâm việc một người dưng đang và đã làm.

Không biết qua bao lâu tìm kiếm thông tin về tôi để thành công "cưa" được một đứa con gái kì dị như tôi, cậu chàng cũng chẳng hề bỏ cuộc, thế nhưng cũng chẳng muốn tốn công tốn sức đi tìm những kết quả không nữa mà trực tiếp đến trước mặt tôi, hỏi sở thích của tôi, số di động của tôi,... các thứ, mà tôi lại vô tâm cực kì, nhìn cũng chả thèm nhìn quá năm giây liền ném cho cậu chàng một câu nói lạnh như nước đá mùa đông.

- Sở thích của tôi là... cậu hãy biến khỏi tầm mắt tôi ngay đi.

Thế nên từ lúc đó về sau trong trường chẳng còn chàng nam sinh nào thích thầm tôi nữa. Họ nói thà thích một đứa con gái khó tính hoặc hay mè nheo, nhõng nhẽo còn hơn là thích một đứa con gái như tôi!

Nghe được tin này tôi cũng chẳng nghĩ thế nào, chẳng cười trừ, chẳng tức giận mà cũng chỉ bình thản khen đúng đấy, vì như vậy có thể khiến tôi tận hưởng được thời gian yên tĩnh dài hơn, dài hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net