Chương 1: Sự trở về của Archer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Một cơ hội sống và trở về thế giới của cô ấy trong vòng 24 giờ?" – Hắn hỏi trong khi mắt vẫn nhìn vào khoảng không.

"Đúng. Thật là một cơ hội hiếm có phải không?"

"Không hứng thú."

"Hẳn vậy?"

"Tôi nói là tôi không hứng thú. Nhưng câu hỏi là, tại sao tôi lại ở đây?"

Hắn nhìn vào tòa biệt thự quen thuộc và gãi nhẹ đầu. Chậm rãi, hắn bước về phía ngôi nhà. Tòa biệt thự hầu như không có sự thay đổi, có thể là do vẫn là những người hầu đấy. Hoặc có thể là do vị chủ nhân đang sử dụng pháp thuật lên nó. Dù nguyên do có là gì, hắn chẳng quan tâm. Hắn nở một nụ cười khi vào bên trong biệt thự. Vì một vài lý do nào đó là hắn cảm thấy thật sự thú vị khi lại được gặp cô ấy. Lúc ấy đang là nửa đêm và hắn chắc cô ấy vẫn còn đang ngủ. Hắn đã từng nhìn cô ấy ngủ một năm trước. Tại sao ư? Đơn giản vì hắn là đầy tớ (Servant) của cô ấy, và việc bảo vệ cô ấy là một phần trong nhiệm vụ của hắn.

Hắn ngồi xuống bên cạnh trên chiếc giường của cô và chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp.

Lát sau, hắn quyết định lấy một cái ghế. Hắn không có ý định ngủ trong phòng của cô. Tất cả những gì hắn muốn là được ngắm cô ngủ như hắn đã từng làm.

---

Rin cảm nhận được làn gió lạnh trong phòng của mình. Cô đóng các cửa sổ trước khi đi ngủ và bật lò sưởi trong phòng để đảm bảo căn phòng không bị lạnh. Không chỉ mỗi cơn gió lạnh làm phiền cô, dù sao đi nữa, cô có cảm giác như có ai đang nhìn mình.

Người này có thể là ai được nhỉ?

Rin không bao giờ để mất cảnh giác; dù là một sinh vật di chuyển nhẹ nhàng như chuột cũng có thể đánh thức cô khi nó vào phòng cô. Chậm rãi, cô hướng ánh mắt về nơi có cảm giác lạ. Khi vừa nhìn thấy hắn, cô mở to mắt như thể cô đang nhìn thấy một hồn ma. Nhưng khi nghĩ về điều đó, thì đúng là cô ấy đang nhìn thấy một linh hồn với một cơ thể. Nói một cách dễ hiểu, cô ấy thấy Servant của mình.

"La- Làm thế nào?" – Rin hỏi, quá đỗi ngạc nhiên tới độ cô ấy không thốt lên được một lời nào khác. Cô ấy tát vào bên má phải để thử xem liệu có phải mình đang nằm mơ hay không.

"Nó có vẻ đau đấy" – Hắn nhìn cô cười.

Rin cảm nhận được cơn đau từ bên má phải của mình. Cô ấy không mơ; hắn thật sự đang ở trong phòng của cô.

"Archer! Anh đang làm gì ở đây vậy?" – Rin run run hỏi.

Quả thật khi nghĩ về điều đó, nó là điều không thể. Thứ nhất, Cuộc chiến Chén Thánh đã kết thúc một năm trước và tất cả Servant quay trở về với thế giới linh hồn. Thứ hai, không có sự tồn tại của Chén Thánh, một Servant không thể có được cơ thể của mình.

Mình vẫn đang mơ phải không? Nhưng mà cảm giác đau bên má phải ...

Archer ghé vào Rin gần tới độ hắn có thể sắp hôn cô ấy. Hắn cười như đùa giỡn cô khi hắn khẽ thì thầm vào tai cô.

"Tôi ở đây để làm cho một ngày của em trở nên tồi tệ, cựu Master của tôi ạ."

Rin cảm thấy không thoải mái khi Archer thật gần với cô; cô ấy có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. Cô nhìn vào khuôn mặt hắn và để ý thất hắn đang cươi toe toét. Cảm nhận ra Archer đang lấy mình ra làm trò cười, cô đẩy hắn ra.

"Đ-đồ ngốc!" – Cô hét lên và ném chiếc gối vào người hắn.

Và rồi cô nhận ra hắn đang mặc một bộ quần áo bình thường: quần jeans ôm, đôi Converse ngầu và một chiếc áo thun có cổ màu xanh đen. Mái tóc được vuốt lên trên như hắn từng để. Thật sự, Archer là một người đàn ông điển trai. Hắn có đôi mắt vàng sâu thẳm có thể làm mê đắm bất cứ người phụ nữ nào. Nhưng Rin thì khác; cô ấy không hề quan tâm về ngoại hình của hắn. Cô ấy chỉ ngạc nhiên khi thấy hắn không mặc bộ đồ của Servant.

"Em trông thật dễ thương khi đỏ mặt, Rin." – Archer ngạo mạn cười nói.

Rin chẳng hề để ý rằng cô ấy đang đỏ mặt vì một số lý do; dù sao, cô ấy ghét hắn để ý tới điều đó. Mặt cô ấy đỏ như bông hồng. Cô lấy gối che mặt mình và ném đồng hồ báo thức của mình vào hắn.

Archer bắt lấy đồng hồ và đặt nó trở về bàn của cô. Hắn vẫn đang chăm chú nhìn Rin mặc dù cô ấy đang che mặt mình.

Rin bỏ chiếc gối ra, nhìn vào đôi mắt của hắn, và hỏi: "Archer, anh có thể nói cho em biết bằng cách nào điều này lại xảy ra? Ý em là, chúng ta đều biết điều này là không thể."

"Có một ai đó tiếp cận tôi ở linh giới và nói rằng anh ta có thể cho tôi một cơ hội để quay trở về đây trong vòng 24 tiếng. Tôi không biết đó là phép màu nào, nhưng điều tiếp theo tôi biết là tôi đã đang đứng trước biệt thự của em và đi tới phòng của em. Anh ta cho tôi tất cả mọi thứ tôi cần."

"Tôi hiểu rồi; vậy ra đó là những điều đã xảy ra. Nhưng tôi vẫn không thể tin rằng anh đang ở đây."

"Rin," Archer nói với một nụ cười vẽ trên môi như thể đang suy tính điều gì, "gần đây trông em thật dễ thương."

Tohsaka nhìn chằm chằm vào hắn như thể hắn là người ngoài hành tinh hay sinh vật lạ. Cô ấy vẫn thường hay nghe những lời khen kiểu như vậy, nhưng vì một lý do nào đó mà thật khác khi điều đó lại là do Archer nói ra.

"Hãy cùng nhau chơi một trò chơi đi."

"Trò chơi?" – Rin trả lời, giấu đi sự bối rối của mình.

"Hãy hẹn hò với tôi vào ngày mai. Nếu em đỏ mặt vào ngày mai giống như vừa xong, tôi thắng; còn nếu em không, tôi thua."

Rin nhếch mép. Cô ấy ghét trò chơi và tất tần tật cái việc hẹn hò đó chả làm cô hứng thú. Cô ấy thà ở nhà và luyện tập phép thuật còn hơn có một buổi hẹn hò ngu ngốc với Servant của mình.

"Không hứng thú", cô trả lời ngay lắp tự bằng chất giọng ngạo mạn.

---

"Mình đã nói là mình không hứng thú nhưng tại sao mình lại đang chọn váy cho buổi hẹn hò nhỉ?" – Tohsaka tự vấn khi cô đang lựa chọn một chiếc váy trong tủ đồ của mình.

"Thật sao?" – Archer hỏi khi vẫn đang ngồi trên ghế.

"Ai lại hứng thú cái buổi hẹn hò ngu ngốc chứ?" – Rin hỏi và đổ người xuống giường, định bụng ngủ tiếp.

"Nếu em thắng em có thể hỏi bất kì câu hỏi nào em muốn."

"Chẳng có gì tôi cần biết về anh cả" – Rin trả lời lại. Lần này cô ấy lấy gối bịt hai tai lại.

"Nhớ khi em triệu hồi tôi vào Cuộc chiến Chén Thánh lần thứ 5 chứ? Tôi không nhớ gì về bản thân mình. Chẳng phải em hứng thú về việc biết tôi là ai sao? Em đã là Master của tôi từ bấy tới giờ, suy cho cùng, em hoàn toàn không biết tôi là ai. Em có thể coi bản thân mình là một Master sao? Rin, sự bướng bỉnh của em đôi khi thật phiền phức."

Rin nhìn hắn.

"Tôi sẽ không hẹn hò với anh chỉ vì thế. Và bên cạnh đó, sao anh cứ muốn làm tôi phải đỏ mặt nữa vậy?"

Archer không trả lời, chỉ đơn thuần nở nụ cười.

"Giờ thì sao?" – Rin bực bội hỏi.

"Hãy chỉ nói rằng Servant của em nhớ tới khuôn mặt dễ thương của Master của anh ta."

Rin vùi mặt vào một trong số những cái gối.

"Archer ngốc!"

"Rin cứng đầu."

Cuối cùng thì Rin cũng tìm được một chiếc váy hoàn hảo: nó đơn giản, nhưng vẫn thanh nhã. Dù sao, cô ấy quyết định không sử dụng nó.

Chỉ là Archer thôi mà. Mình không cần phải làm bản thân xinh đẹp trước mặt hắn ta.

"Nhanh lên nào, Rin. Hãy chỉ coi như đây là một ngày nghỉ của em. Em đã bận rộn với phép thuật và trường lớp. Bởi vì đó là ngày lễ tình nhân, tại sao em không thư giãn bản thân?"

"Tôi không hứng thú với ngày lễ tình nhân. Chỉ là một dịp ngu ngốc khi con người tự làm bản thân xấu hổ khi tỏ tình với bọn trai. Chẳng có gì đặc biệt cả."

Rin đã quá quen với việc bọn con trai tỏ tình với cô. Cô thật sự nổi tiếng khi ở trường, được biết tới như là "Quý cô hoàn hảo" khi là một học sinh gương mẫu và sở hữu một khuôn mặt thiên thần có thể làm tan chảy trái tim bất cứ một gã đàn ông nào. Tất cả những chàng trai tỏ tình với cô đều bị cô từ chối.

Cô quyết định chỉ sử dụng những quần áo bình thường: áo len đỏ, chiếc váy ngắn màu đen và đôi tất dài đen.

Cô ấy nhận ra có thức ăn đặt trên chiếc bàn bên cạnh giường mình.

Là anh ta nấu sao? Lạ thật. Anh ta học nấu ăn như thế nào nhỉ?

Cô ấy cắn một miếng bánh mì, ăn món trứng ốp và uống sữa. Bữa sáng hắn làm đơn giản, nhưng làm Rin cảm thấy đặc biệt.

"Tôi chỉ có 24 tiếng ở đây thôi. Tôi đoán là tôi sẽ làm cho một ngày của em trở nên tồi tệ theo đúng nghĩa đen nếu em không đồng ý với đề xuất của tôi."

"Một ngày của tôi đã đủ tồi tệ khi anh ở đây rồi."

Archer vào phòng và lấy một thiết bị nhỏ trên bàn Rin.

"Cái gì vậy?" – Rin tò mò hỏi.

"Một camera giấu kín." – Archer bình thản trả lời.

"Sao anh lại đặt cái đó trong phòng của tôi? Đừng nói tôi là..."

Rin thật sự muốn đấm Archer. Có thể hắn sử dụng máy quay để ghi lại lúc cô ấy đang thay quần áo. Rin gần như đỏ bừng mặt vì xấu hổ nhưng vẫn kiểm soát được bản thân tới phút cuối cùng.

Nếu anh ta nhìn thấy mình đỏ mặt bây giờ thì chắc chắn anh ta sẽ thắng trò chơi này, và mình không cho phép điều đó xảy ra!

"Tôi không định dung cái này làm mấy điều như thế," – Archer trả lời như thể hắn biết Rin đang nghĩ gì, "Tôi chỉ dùng nó để xem liệu em có vui vẻ thưởng thức bữa ăn mà tôi đã nấu cho em hay không thôi."

"Cái..."

Archer đặt tay phải lên đầu Rin và xoa nó như chủ với chó.

"Anh đã lôi đâu ra cái camera vậy?"

"Tôi đã nói với em là anh ta đưa cho tôi mọi thứ tôi cần rồi đúng không? Tôi có thể yêu cầu bất cứ thứ gì từ chiếc nhẫn này," – Hắn trả lời, chìa ra ngón tay có chiếc nhẫn.

Rin chỉ gật đầu. Cô ấy vẫn không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

"Nhưng ngẫm lại, anh là khách của tôi. Sẽ thật tệ nếu như chủ nhà từ chối lời đề nghị của khách, vậy nên tôi đoán là đi với anh không hoàn toàn là một ý tưởng tồi."

"Chuẩn bị đi. Hôm nay tôi sẽ làm mọi thứ chỉ để được nhìn em đỏ mặt lần nữa." Archer nói trước khi rời khỏi phòng Rin.

Anh ta vẫn là một kẻ ngốc, nhưng mình thấy điều đó cũng khá vui đó chứ.

"Rin, chúng ta đi thôi. Thời gian đang hết và mọi phút đều trôi qua đấy." Archer và bước ra khỏi phòng.

"Anh vẫn là một tên ngốc Archer, nhưng mình thấy cũng khá vui đó chứ." Rin tự nhủ khi theo bước hắn.

(Còn tiếp)

BC58b_#


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net