150718 Một ngày mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vào hạ, nắng nóng, oi bức khiến con người ta cũng trở nên cục cằn hơn. Khi cơn mưa mùa hạ đầu tiên xoa dịu những oi bức thì tâm trạng cũng khá lên rất nhiều. Thế nhưng mưa lại như trêu ghẹo người, cơn mưa đã không đi cả tuần rồi. Một ngày mưa thì tâm trạng vui vẻ mát mẻ nhưng cả tuần liền đều âm u không dứt.

Sáng sớm rời giường cảm thấy se lạnh như thu đã đến. Thì ra cơn mưa đã mang đến nhiều khác biệt như vậy. Bầu trời chưa thoát khỏi âm u, lòng người không khỏi nặng trĩu. Cơn mưa không dứt nhưng cũng chưa nặng hạt. Cuộc sống ở quê hàng ngày đã nhàn rỗi những ngày mưa lại càng nhàn hơn nữa. Ngoài cánh đồng sương phủ giăng mắc cùng những cơn mưa khiến thị giác như bị dẫn dụ đến một thế giới ma mị chứ không phải nơi thôn dã thân thuộc này. Đàn gà ướt nhẹp rúc vào nhau trước hiên bếp. Bếp sớm loanh quanh làn khói mờ lẫn vào làn mưa, tiếng mẹ lui cui dưới bếp làm cho làn mưa thêm tiếng động.
Mưa sớm quấn quýt trên vòm lá mà không nặng nề như mưa buổi trưa hay đêm đến. Mặc chiếc áo mỏng, đội chiếc nón lá tôi bước ra đường muốn thả mình trôi theo cơn gió se lạnh hơi đất và hương lúa non. Nhìn về phía nhà bỗng thèm cảm giác nhìn tất cả từ trên cao. Quyết định bất chấp đường trơn tôi quay lại con đường về nhà nhưng không về nhà mà đi lên ngọn đồi sau nhà. Trèo qua ngọn đồi thoai thoải này đằng sau là một ngọn đồi khác đã không còn nguyên vẹn bởi bàn tay con người. Quyệt mồ hôi trên trán tôi ngước nhìn đỉnh cao nhất của ngọn đồi còn sót lại. Ngọn đồi này bị người ta xẻ ra múc đất đem bán giờ chỉ còn tàn sót là cái đỉnh cao kia dốc trượt với vài bụi giây leo và cây mua dại và còn thêm là bãi đất trống phía dưới đỏ ngầu đã bao năm mà cũng chỉ mọc được dăm ba cây cỏ.
Tôi bước tiếp trèo lên đỉnh kia theo lối tắt. Nói là lối tắt thì đương nhiên là lối đi ngắn nhất nhưng lại nguy hiểm vì phải trèo lên cái dốc dựng đứng toàn là đất đỏ cùng vài hòn đá tổ ong. Leo được một bước thì đất đá lại thi nhau rớt xuống từ chân tôi. Sợ đấy nhưng khi đứng trên được đỉnh cao thì mọi sự đều trở thành dễ dàng.
Trên này có thể thấy được ngọn đồi phía trước mặt đang ủ lấy ngôi nhà cấp bốn của gia đình tôi. Phóng tầm mắt ra xa dù ở dưới màn mưa sương vẫn có thể thấy những cột điện cao thế cao to ngất ngưởng. Ở xa hơn kia là thành phố trung tâm tỉnh vẫn còn ánh đèn neon nhấp nháy, ánh đèn điện trên những ngôi nhà cao nhất mà có thể thấy được từ đây, nơi đó có một người tôi vừa muốn gặp nhưng cũng không dám gặp, là nơi mà thanh xuân diệu kì đã mang những người yêu thương tôi đến để cùng tôi trải qua những tháng ngày thơ dại. Nhìn về phía khác là những ánh đèn lấp lánh của ngọn núi Tam Đảo ẩn hiện dưới lớp sương dưới bầu trời không chút sắc tươi tắn. Nơi đó nhộn nhịp, đông vui và cũng mang lại cái ăn cái mặc cho người dân nơi ấy. Tầm mắt dừng lại ở một cột khói tựa như rất gần tôi cơ mà thực nó cũng đâu có xa. Quê tôi thôn dã là vậy nhưng những thị thành bon chen cũng đang dần nhấn chìm vẻ yên bình lúc này đây. Cột khói trắng xoá của nhà máy liệu có tẩy trắng được làn da dám nắng của người nông dân hay nó tẩy trắng những giấc mơ yên bình của những đứa trẻ, xoá sạch những điều bình dị thân thuộc nhưng vô cùng quan trọng ở cái mảnh đất này? Liệu sẽ còn như bây giờ sau một hay hai năm nữa? Khi ấy tôi còn có thể nghe được tiêang dế kêu như bây giờ chăng?

...........

Buổi trưa ăn cơm xong cơn mưa lại trút xuống. Bây giờ lại là một cơn mưa nặng hạt. Từng hạt mưa rơi xuống nện vào nền gạch tạo nên âm thanh vui tai nhưng cũng thật ầm ĩ làm sao. Cơn mưa cứ như vậy còn mang theo sấm sét. Bầu trời nhờ nhờ sáng không hề giống như đã qua trưa, mỗi lần chớp giật là cả bầu trời bị xé rách làm nhiều mảnh vụn vỡ rồi lại lành nguyên như cũ. Lòng người như vậy thì cũng hay biết mấy.
Giữa trưa mưa còn chưa ngớt. Tiếng mưa đập trên mái trên đất, tiếng sấm đì đùng, tiếng sét chói tai như muốn xé rách cả lồng ngực rồi thỉnh thoảng là vài ba tiếng chó sủa thanh làm buổi trưa ầm ĩ hơn bao giờ và cũng làm tôi giật mình tỉnh giấc. Một lát thì mưa ngừng nhưng tôi biết còn có cơn mưa nữa lúc trời chuẩn bị tối.

......
Bóng tối chợt đổ ập xuống cái nền sân gạch. Mưa vừa đổ thì bố và em tôi vừa kịp về, họ đi bắt cá. Mưa như này nhiều cá ngược nước tìm chỗ đẻ nhà tôi cũng mấy hôm liền đều ăn cá vậy cũng chỉ là kiếm cái ăn qua ngày. Mưa lần này to nhưng không dai như hồi trưa mà chỉ một tiếng là đã tạnh. Mưa ngớt cũng vừa lúc cơm nước xong xuôi cả nhà quây quần bên mâm cơm thưởng thức món canh cá vị quê cây nhà lá vườn.

......

Ngày cứ như vậy mà đã hết, một ngày mưa!

......

Đây là cảnh thật người thật! Nhà mình đấy! Mình viết đây và chắc chắn năm năm mười năm nữa mình sẽ đọc lại khi ấy mình sẽ hồi tưởng rằng ngày xưa đã có một thời bình yên sống dưới sự chở che của quê hương gia đình như vậy, một thời cảnh sắc liệu sẽ còn tồn tại được bao lâu? Điều đó tôi không biết, bạn càng không biết nhưng khi đã viết ra đây thì dù nó có thay đổi thì trong tiềm thức của tôi vẫn sẽ mãi có một nơi như vậy, nơi có tất cả bình yên!

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC