Chương 1 Lời cầu cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Alice,cô gái một nửa là tiên,
Lần theo dấu chân loài thỏ;
Băng qua khu rừng Xám;
Lặn dưới nơi có ngọc bích xanh;
Alice, nơi này cần cô,
Nơi có tiên, có quỷ và phép thuật;
Alice, Alice không được tin màu đỏ;
Alice, hãy tới đây, nhanh lên"

" Là ai? Cậu là ai?....Chờ đã..." Alice mê man, lẩm bẩm, cả người ướt đẫm mồ hôi, cô chợt tỉnh khỏi cơn mơ. Bên ngoài cửa sổ trời chỉ mới tờ mờ sáng, tiếng gà gáy ở đâu đó xa xăm kéo một tràng dài, tiếng xe ngoài lộ vọng vào phá tan không gian tĩnh mịch trong căn phòng tối lúc này. Alice chớp mắt một hồi, hàng mi dày, cong vuốt nhắm rồi lại mở ra vài lần để định thần. Đôi mắt nâu như màu gỗ thông, sâu hút vào trong của Alice dần nhận rõ được cảnh vật hiện tại. Cô ngồi dậy, thân hình mảnh mai nhỏ bé đứng lên bước vài bước đến chiếc cửa sổ, từng ngón tay thon dài nâng tấm cửa lên,từng đợt gió lạnh buổi sớm lùa vào căn phòng, cô phóng mắt ra khung cảnh trước mắt lòng chợm nghĩ " Đã là lần thứ bao nhiêu với giấc mơ này rồi? " Phố phường Đà Lạt dần đông đúc hơn một chút, ngoài lộ lớn, tiếng xe tiếng còi một lúc một ồn ào, Alice cứ chống tay thẫn thờ nhìn ra cửa sổ đến khi tiếng chuông đồng hồ báo thức reo inh ỏi chỉ đúng 6h00.

Ngón tay cô mân mê chiếc đồng hồ nhỏ bé một hồi rồi nhấn chiếc nút màu đỏ nho nhỏ trên đỉnh đầu để tắt. " Này chiếc đồng hồ, mi đâu đơn giản là đồng hồ phải không? " Alice nhìn cái vật vô tri hình tròn chỉ to bằng cái nắm tay, thốt ra câu hỏi mà tự cô còn cảm thấy ngớ ngẩn. Sau một hồi vệ sinh tắm rửa, cô mặc lên người bộ đồng phục cấp 3 xinh xắn. Chiếc áo sơ mi kiểu thủy thủ màu trắng, chỉ có viền tay và cổ là xanh dương đậm, cái váy xòe cùng màu với viền áo trên gối hai phân, cô trồng thêm một chiếc áo len xám dài đến gối vào người. Bộ đồ cộng với mái tóc vàng nâu xoăn đuôi làm cho Alice trông xinh xắn và đáng yêu khiến ai khó có thể mà chối từ một cái nhìn mê mẩn.

- Alice, breakfast darling! ( Alice này, xuống ăn sáng con ơi)
- Yeah I am coming. (Con xuống ngay đây)
Bên dưới cầu thang là giọng của một người đàn ông tầm 37 tuổi, ông sở hữu chất giọng Anh gốc trầm lắng và quyến rũ đến vô cùng.
- Goodmorning dad! How was your sleep? ( Chào buổi sáng. Bố ngủ ngon chứ?)
Alice vừa hỏi vừa lấy vội miếng bánh sandwich đã phết bơ động phộng cắn một miếng.
- Great! It's been so long since I had the great dream. I too tired for terrible documents at work. Although, I love teaching our students. ( Tuyệt! Đã lâu lắm rồi bố mới có một giấc ngủ sảng khoái thế. Bố chán ngấy đống giấy tờ ở chỗ làm nhưng dù sao bố cũng yêu học sinh của mình)
Henry, người đàn ông với chất giọng Anh đang chiên trứng trả lời Alice. Ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là chiếc tạp dề họa tiết hoa hồng trông trái hẳn với vẻ nam tính của ông. Alice rất giống Henry ở mái tóc màu vàng, chỉ có điều tóc của ông màu lòng đỏ trứng, còn Alice thì màu vàng ngả nâu. Dù sao cái mũi cao cùng làn da trắng hồng lốm đốm một ít tàn nhang của Alice cũng là sở hữu từ Henry.
- I happy for you, dad. I had a nightmare... Oh! Hi mom! Do you like sandwich? ( Thế thì con mừng cho bố. Còn con thì có một ác mộng... Ôi! Chào mẹ! Mẹ có thích món sandwich không?)
Câu trả lời của Alice bị cắt ngang khi cô nhìn vào tấm ảnh của người mẹ đã mất năm cô 2 tuổi. Người phụ nữ trong hình có gương mặt phúc hậu đậm nét Á Đông, đôi mắt nâu sậm hệt như Alice, dáng người nhỏ nhắn nhưng bay bổng trong chiếc đầm in hoa màu cam giản dị, cô đang cười hạnh phúc giữa một cánh đồng hoa tulip, đôi bàn tay nâng những cánh hoa rơi rụng tung lên bầu trời xanh ngát.

- Xám, she was love to eat my sandwich handmade and liked to eat with strawberries. Okay, its time to go to school darling. (Xám ấy à, mẹ con rất thích ăn món bánh kèm dâu tây do bố làm đấy. Thôi đã tới giờ đi học rồi đấy!)
Gương mặt Henry đầy hoài niệm khi nhắc về Xám, mẹ của Alice. Ông thở dài rồi quay lại với hiện tại.
- I know...this is the first time at my new highschool. I shouldn't be late. Okay goodbye Henry! (Con biết rồi. Con cũng không nên tới trễ vào ngày học đầu tiên. Thôi con đi đây, tạm biệt bố)
Alice dứt câu, chạy vội ra cổng mang giày. Cô để lại Henry trong bộ dạng ngẩn ngơ chẳng kịp phản ứng gì. Khi bóng cô đã khuất sau cánh cửa phòng khách, ông mỉm cười nhẹ nhàng. Henry nhìn vào khung ảnh của Xám, nét trầm tư thoáng qua: " Xám, She's 17 teen now, its going to happen right...? "( Xám à, con bé đã 17t rồi, có phải thời khắc ấy sắp đến rồi không?)

Alice sau khi ra khỏi sảnh nhà chính, cô vẫn còn đang tung tăng trước khu vườn đáng yêu trước sân nhà. Đến khi cô vẫy chào những bông hoa tulip và dắt chiếc xe đạp màu bạc có trang trí cái chuông xanh biển ra cổng lớn, cô nhận ra một lá thư nhỏ được nhét nhàu nhĩ qua hòm thư. Bản tính tò mò, Alice cầm phong thư và từ từ mở ra, những dòng chữ nguệch ngoạc như của một đứa trẻ, thậm chí có vài chữ còn sai chính tả nhưng Alice nhận ra ngay từ dòng thư đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên Alice cầm phong thư này, nhưng nội dung thư thì cô đã nghe rất nhiều lần đến nỗi ám ảnh ở trong mơ.

" Alice,cô gái một nửa là tiên,
Lần theo dấu chân loài thỏ;
Băng qua khu rừng Xám;
Lặn dưới nơi có ngọc bích xanh;
Alice, nơi này cần cô,
Nơi có tiên, có quỷ và phép thuật;
Alice, Alice không được tin màu đỏ;
Alice, hãy tới đây, nhanh lên"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net