Một quyển sách vô giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài của một học viên ở Huế- Việt Nam Viết về Chị Quý Chị họ tôi là học viên Pháp Luân Công ở Quảng Bình, năm nay chị đã ở tuổi 65 nhưng thực tế chị trẻ hơn rất nhiều. Một chiều tháng 5 trên chuyến xe khách Huế - Chợ Sải, xe chạy dọc về con đường liên thôn, hai bên là những làng quê thanh tịnh, sáu năm về trước Sư phụ đã an bài gieo duyên mầm đắc pháp tại đây và đệ tử của ngài nay đã trở thành một chỉnh thể rất đông và lớn mạnh, tôi cũng đắc pháp tại đây. Xe dừng lại ở cổng làng, tôi xuống xe xách túi đi bộ đang chăm chú nhìn những thay đổi sau một năm trở lại thăm quê thì đụng phải chị đi xe đạp ngược lại, hai chị em gặp nhau, tôi không nói được gì chỉ nhìn chị với khuôn mặt tròn đầy rạng rỡ, chị cười to hết cỡ mà không thấy nếp nhăn nào. Rồi chúng tôi tạm biệt nhau, chị hối hả đạp xe nhanh về cho kịp 5giờ PCN toàn cầu. Gặp nhau tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ để nhận ra chị đang hòa tan trong pháp, đang đồng hóa với pháp. Chẳng bù cho cách đây gần hai năm về trước, chị vào bệnh viện TW Huế với bệnh án "ung thư đại tràng giai đoạn cuối", anh chồng chị điện cho các cháu ở xa về và vợ chồng tôi sang để hỏi ý kiến. Nhìn chị gầy đéc như đứa một đứa trẻ 12 tuổi, da xanh như tàu lá, chị nói: chị ăn không được, ngủ không được, đi ngoài khó khăn thường ra nhiều máu. Sau một loạt xét nghiệm sinh khiết..vv...Bác sĩ quyết định mổ gấp: - Nếu không mổ sẽ tắc ruột - Nếu mổ thì phải cho phân ra ngoài ở đoạn trên bằng cái túi đeo ở bên hông, phải thay vệ sinh liên tục hằng ngày. Lịch mổ đã sắp xếp thứ năm tuần sau. Tôi suy nghĩ và trả lời chị, việc mổ hay không là quyết định của anh chị và các cháu. Còn nếu trường hợp của em thì em không mổ, rồi tôi giới thiệu cho chị về Đại Pháp. Chị đồng ý sau 3 ngày đọc sách Chuyển Pháp Luân , và một số tài liệu tham khảo, chiều hôm đó chị đã ăn hết một suất cơm ngon lành, đỡ đau hơn, đi ngoài cũng dễ hơn. Chị quyết định không mổ nữa, và làm thủ tục ra viện trước ngày mổ. Sau một thời gian về nhà tu luyện bệnh tình tiến triển rất tốt, cơ thể trở lại gần như bình thường. Ra tết chị vào SG nuôi cháu mới sinh, bẳng đi một thời gian dài không tu luyện, bệnh tình lại tái phát. Đau đớn không chịu được, lần này anh đưa chị ra Hà Nội mang theo một bọc tiền vay mượn đến một bác sĩ tư (theo lời giới thiệu) để cắt bỏ. họ hứa sẽ bảo đảm kỹ thuật không cần phải đeo cái túi bên hông. Sau hai tháng chữa trị anh chị về mang theo cái bọc tiền xẹp lép và một cái giấy hẹn tái khám nhiều lần. Với một vết thương rất đặc thù này thì đây là một nổi thổng khổ đối với chị sống mà không bằng chết, đau đớn vô cùng đi ngoài khó khăn, thường xuyên chảy máu và nước, rồi bị nhiễm trùng phải tái khám nhiều lần. Nợ cũ chưa trả xong lại vay tiếp nợ mới, khó khăn chồng chất khó khăn, tinh thần cả nhà cũng bại hoại. Cuối cùng chị nhớ đến Pháp, chị quyết đinh quay lại với Pháp, lần này chị quyết tâm tu luyện. Sư phị từ bi vẫn sẵn lòng đón nhận, thanh lọc cho chị, tịnh hóa thân thể cho chị. Trong Chuyển Pháp Luân Sư Phụ đã giảng "chư vị không tu luyện thì họ (Pháp thân) không quản chư vị, còn nếu chư vị tu luyện thì họ (Pháp thân) sẽ giúp chư vị đến cùng". Sau một thời gian tu luyện vết thương khô dần và liền sẹo, cho đến hôm nay thì bình phục hoàn toàn. Chị cũng nói rằng: nếu không có Đại Pháp và Su Phụ từ bi thì đời chị đã chấm hết. Nếu sống thì cũng phải mang cái túi bên hông suốt đời. Huế, tháng 6 năm 2011 Người viết: Thiện nhẫn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bkmech