Đang vui thì tụt hứng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm nay cô Phụng tới lớp như thường lệ thì "Reng reng", ai đó đã gọi cô. Sô máy lạ, cô thắc mắc chắc ai nhầm số rồi. Cô nhấc máy.
- Alo, ai đấy?
Người đầu dây bên kia nhấc máy.
- Phụng Nhi à, anh đây!
- Anh là ai, giả bộ quen biết à ?
- Anh đây,Lục Tiểu Hi ! Không nhớ anh sao ?
- A, Lục Tiểu Hi. Mấy năm rồi em ko gặp anh. Dạo này ko gặp em quên mất. Bao giờ anh về nước ?
-Anh về rồi, học trường của em . Trên lớp em 1 lớp 9a5.
- Woa, bên lớp em 3 lớp. Lúc nào anh nhập học ?
- Kể từ hôm nay anh đã là h/s chính lớp đó rồi !
- Woa, giỏi ghê Anh họ Hôm nay tới nhà dì đi. Em đãi anh đi ăn lẩu. Em biết có quán lẩu rất ngon, anh đi nhé !
- ok, ra chơi sang lớp anh, anh có chút chuyện !
- ok anh ! Bye.

Kết thúc cuộc gọi, cô vui mừng khôn xiết. Hồi cha mất anh họ đã cảm thông cho nỗi đau mất cha vì anh ấy cũng đã mất cha vì cha anh ấy chết vì bị ung thư. Nên khi cha Phụng mất họ đã rất thân với nhau. Có lẽ đây là sự đồng cảm.
- Cô vui vẽ vào lớp thì có ai đó tự nhiên có ai đó làm cô vấp ngã thì ra là hắn, Tần Tử Ngôn. Chỉ biết bảo vệ nhỏ Vi Nhã thôi, Cô tức giận lắm, hỏi.
-Sao anh ngán chân tôi?
- Cô vừa đi đâu thế ?
Anh hỏi với khuôn mặt nghi vấn.
-Liên quan gì đến anh ! Sao mà quan tâm thế ? Ko phải quan tâm nhỏ Vi Nhã sao ?
- Cô ấy chưa đến .
- Tưởng đôi uyên ương này đến cùng nhau chứ ?
- Hừ, mặc kệ cô
- Này, sao anh ngán chân tôi?
- Thích !
- Thích thì cũng có chừng mực thôi chứ !
- Hừ !
- Thôi, tôi kệ anh hôm nay tôi đang vui mà anh làm mất hứng hứ !!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net