14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ nhất thuyền hoa bến Bình Nhạc mang danh Mẫu Đơn Quyên, mới xuất hiện cách đây hai năm, được kiến tạo vô cùng kì công.

Thân thuyền dài tới hơn mười ba trượng*, bốn tầng đồ sộ, trang hoàng xa hoa, mỗi lần xuất bến chỉ tiếp đón tối đa một trăm du khách.

Khu vực trông giữ trẻ nhỏ nằm trên lầu hai của thuyền.

Huyền Thiên Ân hứng thú rã rời tiến vào, sau đó lại ngay lập tức bị những thứ bên trong hấp dẫn.

Nơi này có rất nhiều đồ chơi thú vị: tượng gỗ hình thù độc đáo, con rối, khối gỗ có thể sắp xếp thành nhiều hình thù đa dạng, sân đá cầu nhỏ, sách tranh, câu đố...

Còn có một thứ mà hắn cực kì quen thuộc - hàng loạt cọc gỗ tạo thành các chướng ngại vật, kích cỡ rất phù hợp cho trẻ nhỏ vận động.

Mấy cái này ngày nào phụ thân cũng bắt hắn cũng phải tập luyện. Vừa có thể rèn luyện sức khỏe lại rất có tính khiêu chiến.

Hắn kiềm chế sự kích động, bước nhanh hơn đến nơi.

Chướng ngại vật được quây lại thành một khu vực riêng, chiếm đến một phần tư diện tích của lầu hai, bên dưới trải thảm cực dày, bốn góc luôn có bốn vị quản sự thân thủ tốt nhìn chằm chằm, đề phòng các đám trẻ chơi đùa quá mức sẽ khiến chính mình bị thương.

Phải nói là sắp xếp vô cùng chu đáo.
Đối với trẻ con, nhất là các bé trai, thì những trò vận động như thế này đặc biệt hấp dẫn, xung quanh đó đã vây lấy không ít người.

Khán đài dựng cao hơn khu vực chơi một chút.

Mọi người dựa vào lan can gỗ, hứng thú bừng bừng theo dõi những người đang chơi dưới sân.

Ai nấy đều vẻ mặt xán lạn, mồ hôi đầy đầu, lớn giọng khoe bản thân đã đi được bao xa, vượt được bao nhiêu chướng ngại vật, hoặc thảo luận xem làm thế nào mới có thể tiến xa hơn.

Huyền Thiên Ân tới muộn, hắn quan sát dưới đài trước, phát hiện cuối đài còn có một tấm bảng viền vàng, theo thứ tự từ trên xuống dưới, chia làm ba khúc, ghi danh tự của tất cả mười lăm người.

- Xin hỏi...

Hắn lễ phép chào người đứng gần nhất.

- Tấm bảng kia là gì vậy?

Vị tiểu công tử trước mặt cao hơn hắn nửa cái đầu, tinh thần phấn chấn, gương mặt tựa như tiên đồng đầy vẻ thiên chân quay lại nhìn hắn.

- A? Ngươi mới tới đây lần đầu?

Thấy Huyền Thiên Ân tướng mạo cực đẹp, lại hơi có vẻ yếu ớt, tiểu công tử đó lập tức hào sảng vỗ vỗ ngực.

- Không sao, không sao, đây chính là địa bàn của ta! Lại đây! Để ta giới thiệu cho ngươi!

Hắn nhanh nhảu chỉ vào dưới đài.

- Bên dưới phân chia thành ba khu vực, từ dễ đến khó, chia làm Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, trong đó, khu Trạng Nguyên chính là khu khó chơi nhất! Những người tập võ như ta đều sẽ chỉ tới bên này chơi. Người tham gia vượt chướng ngại vật của mỗi khu vực, vượt đến xa nhất sẽ được vinh danh trên bảng vàng kia! Đó chính là những người lợi hại nhất!

Nói rồi, tiểu công tử đầy tự hào mà giương cằm lên.

- Nói cho ngươi biết nha, hai tháng nay, ta chính là người được vinh danh đứng đầu trên bảng Trạng Nguyên đó!

Nghe vị tiểu công tử này thao thao bất tuyệt một hồi, tâm trí Thiên Ân cũng đã bị tò mò kích thích đến cực hạn.

Hắn quay đầu nhìn khu vực có tên Trạng Nguyên. Địa hình nơi đó quả thật là đủ tính thách thức. Lại nhìn bảng vàng, ngay hàng đầu tiên viết mấy chữ lấp lánh: La Trí Viễn, năm trượng hai thước, ba phân.

Những người khác đều chỉ dừng ở mức bốn trượng hoặc ít hơn.

- Trí Viễn huynh thật lợi hại!

Hắn chân thành khen ngợi.

Vị tiểu công tử La Trí Viễn nghe thế càng thêm đắc ý, hảo cảm với người mới đến này cũng tăng vùn vụt.

Hắn học bộ dạng của người lớn, hắng giọng đáp.

- Chút tài mọn thôi... Ha ha, ngươi mới tới còn chưa kịp thử phải không? Đi! Để đại ca dẫn ngươi đi thay quần áo đã!

Thiên Ân nhìn áo khoác rộng thùng thình của mình, cảm thấy xác thật không tiện vận động, nên cảm tạ Trí Viễn một câu rồi ngoan ngoãn đi theo hắn.

Chỉ một canh giờ sau, hai đứa bé trai đã cùng nhau quậy đến thần thái phi dương, quên trời quên đất.

- Ngươi cũng khá lắm nha, Ân đệ!

La Trí Viễn đầu đầy mồ hôi cười ha hả bá vai Huyền Thiên Ân.

- Mới tới đã so bất phân thắng bại với ta rồi! Ta quả không nhìn lầm ngươi!

- Viễn huynh quá khen!

Thiên Ân nhìn chằm chằm vào bảng vàng, ngay bên cạnh tên "La Trí Viễn" vừa viết thêm tên của hắn, cũng là năm trượng hai thước ba phân, cười đến thấy răng không thấy mắt.

Lần đầu tiên trong đời, hắn chơi đùa vui vẻ như vậy.

Hoàn toàn không giống với bộ dạng khuôn phép lễ giáo cứng nhắc như thường ngày, hắn toàn thân đổ mồ hôi, nụ cười xán lạn cùng người khác quậy đến tung trời.

Quan trọng nhất là hắn đã kết giao được một bạn nhỏ tốt nữa, phụ mẫu hắn nhất định sẽ rất vui mừng!

Chỉ là hắn không biết, phụ thân của La Trí Viễn này, lại chính là gia chủ Tụ Nghĩa Sơn Trang, La Hạo - oan gia đỏ mắt của Huyền Thiên Minh, phụ thân hắn.

Một bên cực Chính, hiệu triệu giang hồ chính phái.

Một bên cực Tà, thống ngự tà giáo tứ phương.

Chẳng trách mỗi lần gặp nhau, là hai vị cao thủ tuyệt đỉnh này lại như nước với lửa.

Cũng vì vậy mà mấy năm sau, khi hai vị phụ thân biết nhi tử của mình đã kết bái huynh đệ, xém nữa tức hộc máu.

Nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại, họ vẫn chỉ là hai đứa trẻ ngây thơ, không hề biết cái gì là Chính, cái gì là Tà, chỉ biết cùng nhau chơi đùa vô cùng thống khoái.

- Ca ca!

Một bóng dáng nhỏ bé đứng trên khán đài vẫy vẫy tay với La Trí Viễn còn đang lăn lộn dưới sân.

- Tú Vi!

Trí Viễn hớn hở lôi kéo Thiên Ân leo lên khán đài, chạy tới trước mặt một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, bộ dạng giống hắn y như đúc, chỉ là so với hắn lại càng thêm dịu dàng nữ tính.

- Đây là muội muội ta, nàng tên La Tú Vi!
Hắn kiêu ngạo cực kì mà giới thiệu.

- Nhìn xem, nhìn xem, nàng chính là tiểu cô nương xinh đẹp thông minh nhất trong gia tộc chúng ta đó! Nàng đọc sách cực kì lợi hại!

Nghe hắn nói thế, gương mặt đáng yêu của La Tú Vi hơi hồng lên. Biết ca ca rất hay thổi phồng khen ngợi nàng, nàng vội vàng cùng vị bằng hữu mới của ca ca lên tiếng chào hỏi, tránh cho hắn lại nhiều lời.

Nàng thoáng nhìn qua, trong lòng chợt nghĩ, vị tiểu công tử trước mắt này dung nhan thật là đẹp...

- Ca ca, muội đi tìm cha mẹ đây, huynh có đi không?

- A? Muội không giải câu đố nữa hả?
Trí Viễn không khỏi sửng sốt.

Muội muội của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình có chút cố chấp. Nàng đã bắt đầu làm việc gì thì phải làm xong hết mới nghĩ tới chuyện khác, không giống hắn, ngoại trừ luyện võ ra thì làm gì cũng nhanh chán cực kì.

- Muội đều đã giải xong rồi.

Tú Vi cười đáp.

- Giải... giải xong?

Trí Viễn ngây người.

- Hôm nay có đến tám mươi mốt câu đố! Mới một canh giờ mà muội đều đã giải xong rồi?

Thấy Tú Vi gật đầu đáp, Trí Viễn lập tức bị dọa choáng váng.

Mẫu thân! Cứu mạng! Muội muội lại phá kỉ lục giải đố nữa rồi!

Nàng còn đáng sợ hơn cả phu tử! Nàng mới bao lớn chứ! Nàng đã sắp biến thành con mọt sách rồi!

- Ca, huynh đi không?

Tú Vi lặp lại câu hỏi. Trí Viễn hồi thần, nhìn nhìn sân đá cầu bên kia một thoáng, hơi do dự.

Hôm nay hắn tới muộn, hãy còn chưa chơi đã...

Huyền Thiên Ân nhìn đồng hồ cát lớn gần cửa, phát hiện đã gần tới giờ Tuất rồi, nên đành chủ động cáo biệt.

- Trí Viễn huynh, muộn rồi, đệ cũng nên trở về tìm phụ mẫu thôi. Hẹn ngày khác lại cùng huynh vượt Bảng Trạng Nguyên phân thắng bại!

Trí Viễn nghe vậy, lại có chút không tha.

- Ngươi cũng phải đi? - Hắn thở dài - Được rồi, vậy ngươi tiện đường đi cùng Tú Vi về trước đi, ta lát nữa mới về... Lần sau nhất định sẽ đấu với ngươi thống khoái hơn!

Thiên Ân chắp tay đáp lại, lập tức đi thay y phục, sau đó cùng Tú Vi và tỳ nữ của nàng rời khỏi lầu hai, theo cầu thang đi lên lầu ba.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net