Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không, anh không muốn em ngày mai

Vì anh muốn em hôm nay

Mọi muộn phiền trong anh

Dường như tan biến đi mỗi khi anh nhìn thấy em.


Macarena đã không thật sự nuốt trôi nổi tin từ anh một cách dễ dàng.

Leo đã quyết định chia tay cô. Anh tự biện hộ với bản thân rằng dù Vika có quay lại vào cuộc sống của anh hay không, anh chắc chắn rằng anh sẽ không thể thích cô lâu được. Dù sao thì cũng chia tay, vậy thì cớ sao lại không chia tay bây giờ ? Và một điều anh chắc chắn rằng Vika không phải là lí do anh chia tay cô. Đúng không?

Leo đã cố gắng hình dung ra hình ảnh cuộc sống của anh với Macarena trong một thời gian dài. Đúng, cô là một cô gái hài hước và thú vị theo cách riêng của cô, nhưng với vài lí do Leo không thể hiểu được tại sao cô lại ở bên anh. Anh đã cố tìm ra nhiều lí do tại sao một người như cô lại đi thích anh và đó quả thật đã tốn của anh một khoảng thời gian khó khăn.

Chắc chắn, Leo luôn lắng nghe những điều cô nói, nhưng hiếm khi những câu nói đó thật sự sâu sắc hay những suy tư về cuộc sống riêng tư của cô, những người bạn của cô. Leo biết rằng anh không thật sự là kiểu con trai, ít nhất theo cách thông thường, không phải là kiểu con trai mà những cô người mẫu muốn ở bên.

Nhưng lí do lớn nhất anh chia tay cô là Leo cuối cùng đã khám phá ra một điều, rằng Macarena không muốn Leo. Hoặc ít nhất, cô không làm cho anh cảm giác giống như cô muốn anh. Cô dường như thật sự rất khó khắc để kết nối với anh, nhưng mỗi khi cô có được sự chú ý anh thì cô lại không thật sự làm Leo cảm thấy rằng sẽ có thêm bất kì chuyện gì thú vị xảy hơn giữa họ mỗi khi họ bên nhau.

Đó là tại sao anh đã dừng cô đến nhà anh sau mỗi buổi training về nhà, và đó là hai đêm trước khi cô quay trở về Argentina, để hoàn toàn nuốt trôi tin tức này từ anh.

Đầu tiên, cô đã bị sốc, nghĩ rằng anh đang đùa cô. Và sau đó Paula đi đến, chị ta đã thật sự khó chịu về chuyện này, chị ta hét thẳng vào mặt Leo, rằng anh không biết những gì anh đang từ bỏ và anh nên biết ơn những gì mà một người con gái như Macarena đã cho anh mỗi ngày. Bởi vì theo như lời của chị ta thì Leo sẽ không bao giờ có được một cô gái xinh đẹp như em gái chị ta yêu lần nữa.

Gần như Leo chỉ ngồi ở đó, cố giữ bản thân mình bình tĩnh nhất có thể. Sau đó, anh đã ngồi dậy khi Macarena bắt đầu khóc, anh xin lỗi cô và đã cố bào chữa cho bản thân anh về hành động của mình.

Nó dường như giống một việc làm tồi, đứng dậy và rời khỏi trước mặt ai đó đang giữa cơn suy sụp ... nhưng Leo đã nghĩ rằng nếu anh ở trong trường hợp ấy, anh sẽ chỉ muốn ở một mình để xoay sở với tất cả những cảm xúc tan vỡ. Có lẽ Macarena không giống anh, nhưng Leo nghĩ rằng có một chút hữu dụng anh có thể làm cho chính mình với chuyện này.

Vì vậy anh đã rời đi và cố không nhìn lại.

-

"Oh mẹ kiếp," Vika rên rỉ khi cô bước vào trong phòng ký túc xá của cô.

Vanessa và Elliot đang làm 'vài thứ' trên giường của Vanessa, và nó trông như nếu Vika không xuất hiện thì đã có chuyện còn hơn 'vài thứ' này xảy ra.

Cặp đôi đang 'hứng tình' này đột ngột dừng lại, Elliot vội vã vớ lấy cái gối ngủ của Vanessa và đặt vào giữa hai chân anh ta, che đi phần nhảy cảm rất dễ dàng nhìn thấy của anh ta. Còn Vanessa lúng túng gãi đầu một cách kì lạ nhìn lên cửa sổ, cố ý tránh ánh mắt của Vika.

"Cửa sổ chả có thứ gì cho mày nhìn vào đó cả," Vika lẩm bẩm và sau đó đi thẳng đến bàn học của cô. "Nhìn này, tao hạnh phúc như mày vậy, à phải gọi là hai tụi mày vậy, tao đã có một ngày dài đằng đẳng đi làm và đến trường. Ngồi ba tiếng đồng hồ cho môn tiếng Pháp trong lớp ông giáo sư Claude, người mà được đồn như một túi khí kiêu ngạo có thể thủng bất cứ khi nào. Và tao cũng có một đồng nghiệp đáng sợ đang cố đập tao mỗi hai giờ, tao phải làm ca tám tiếng, chuyện đó thật không đùa đâu. Oh, tao cũng thật sự chắc rằng tao có một bài báo cáo vào ngày mai mà tao đã bỏ quên từ tuần trước." Và Leo anh ấy đã không gọi cho tao, nhưng tao sẽ không nói ra chuyện đó.

Cô đá đôi giày của cô và nén chiếc túi xuống sàn cạnh bàn học, dưới chân chiếc giường của cô. Cô nhìn quay lại Elliot và Vanessa, hai người giống như họ sẽ thông cảm nếu như họ không quá 'hưng phấn' bây giờ.

"Anh nên quay về phòng," Elliot thì thầm với Vanessa.

Vika nhìn cô chị sinh đôi của cô, người mà đang giống như nếu cô không chen vào chuyện này thì có lẽ cô sẽ có một đêm tuyệt vời tối này trong căn phòng này. Nhưng đây cũng là phòng của cô.

Nhưng cô ấy là chị của mày và có lẽ mày nên chơi đẹp thì hay hơn. Với lại, mình sẽ gọi đó là một sự ủng hộ dù cho mình có bao giờ ở vị trí này hay không... hehe.

"Không, Elliot, hãy ở lại. Tôi sẽ đến thư viện, dù sao thì tôi cũng phải viết báo cáo và tôi chắc rằng công việc sẽ dễ dàng hơn nếu như tôi ở đó."

"Tôi thật sự yêu bạn,": Elliot hào hứng nói.

"Cảm ơn Vika," Vanessa gật đầu biết ơn.

"Ừ Ừ," Vika lẩm bẩm, miễn cưỡng đặt đôi giày quay trở lại, "Chỉ cần đừng làm chuyện đó trên giường tao, Ok?"

Hai người họ gật đầu đồng ý.

Vika sau đó vớ lấy chiếc Laptop trên bàn và lê bước ra ngoài để bắt đầu hành trình gian nan viết một bài luận dài như một quyển sách được giao ở lớp tiếng Pháp.

Cô ấy đã tốn, có lẽ là sáu giờ trên thư viện. khi cô quay trở về phòng, nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường, cô mới chợt nhận ra bây giờ đã gần năm giờ sáng. Vika sẽ có lớp vào chín giờ. Vanessa đã ngủ rồi, và cô nghĩ Elliot cũng vậy.

Nhưng Vika không có thời gian để quan tâm họ, cô đã kiệt sức. Sau khi thay vào chiếc áo thun cũ và chiếc quần thể thao dài, cô bò lên giường một cách đầy mệt mọi. Một tia sáng nhỏ cạnh chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường làm Vika chú ý. Đó là điện thoại của họ. họ có một tin nhắn mới, có lẽ Vanessa đã không chú ý trong suốt... 'những hoạt động ban đêm' của cô.

Sự tò mò trong cô dường như đã làm tan biến đi phần nào sự mệt mọi đang có. Cô cầm lấy chiếc điện thoại trên đầu giường và kiểm tra một tin nhắn thoại được gửi cho cô.

"Hi Vika, Leo đây. Tôi tự hỏi nếu... nếu em rãnh, có lẽ thứ sáu chúng ta có thể cùng đi ra ngoài được không? Hãy cho tôi biết. Tạm biệt."

-

"Giọng của Leo dễ thương thật đấy," Vanessa 'khen ngợi'.

Trong trái tim cô, thề với Chúa cô không bao giờ muốn xóa tin nhắn này mà Leo hiếm hoi gửi đến cô, nhưng cô hận vì Vanessa đã nghe thấy nó.

"Có dễ thương như Elliot không?" Vika đớp lại, miệng cười cay đắng. "Nghiêm túc mà nói, là Elliot sao?"

"Chỉ đơn giản như một sự tính cờ," Vanessa nhún vai, bàn tay vẫy vẫy trước mặt như muốn xóa tan đi mọi suy nghĩ trong cô.

"Cho mày hay cho anh ta?" Vika hỏi, trong khi đang kẻ đường viền mắt. cô sẽ gặp Leo nửa tiếng nữa.

"Cho cả hai tụi tao," Vanessa trả lời. "Tao không có thời gian cho những mối quan hệ và Elliot... anh ta hiểu."

"Nếu mày nói vậy," Cô đặt lại bút kẻ mắt vào trong chiếc hộp trang điểm. "Tao có thể mượn cái áo đỏ của mày được không? tao cần một vài thứ ít... Um, hơi..."

"Đàng hoàng?" Vanessa nhướng mày, cô cười thích thú.

Cô cúi xuống, một tay mở chiếc tủ ra và sau đó ném cho Vika chiếc áo sơ mi đầy nút kín mít của cô, trông nó có vẻ lịch sử nhưng cũng rất dễ thương. Cô kết hợp nó với một chiếc váy da màu đen.

"Cảm ơn."

"Vậy mày với Leo... đang tiếp tục lại sao?"

"Tao không nghĩ vậy," Vika nói. "Tao nghĩ anh ấy vẫn còn với con nhỏ tóc vàng lẳng lơ đó. Nhưng mà tao không biết nữa. Anh ấy không thật sự nói về những mối quan hệ và tao không muốn làm anh ấy phải khó xử."

"Nhưng mà mày thích anh ấy đúng chứ?"

"Mày biết tao với những chàng trai như thế nào mà Ness. Tao không thực sự tin vào sự chiếm hữu hay sự miễn cưỡng. hãy để mọi thứ xảy ra theo một cách tự nhiên của nó."

"Tao chưa bao giờ thấy một chàng trai nào có thể chiếm lấy được sự chú ý của mày hơn năm phút, nhưng Leo dường như đã chiếm được nó hơn ba năm mà không cần một chút sự cố gắng nào," Vanessa nói.

Vika chớp mắt, "Ý mày là gì?"

"Hãy vui vẻ tối nay. Và không cần quan tâm những gì sẽ xảy ra, ít nhất là mày sẽ được như vậy."

Vika vẻ mặt nghiêm túc, "Cảm ơn."

-

Leo ngẫu hứng dựa vào đầu xe, chờ Vika bên ngoài. Anh biết ơn rằng không ai quanh đây nhận ra anh. Anh có chút lo lắng, nhưng sự lo lắng ấy dường như tan biến đi khi cô xuất hiện. Anh nhìn cô.

Cô trông thật xinh đẹp và tao nhã, nhưng vẫn giữ được chất riêng của cô bằng chiếc váy da và đôi bốt màu đen. Cô giống như một ngôi sao nhạc rock rất chất với màu mắt khói sáng rực và đường viền mắt được kẻ đậm.

"Màu đỏ là màu yêu thích của tôi," Leo nói, tự hỏi anh lấy đâu ra sự tự tin này được nhỉ?

"Yeah? Nó dường như là một màu giận dữ nhưng em thấy được sự mê hoặc trong đó," Vika nói. "Anh nhìn cũng rất tuyệt." Cô đang ám chỉ chiếc quần jean tối màu và chiếc áo khoác màu lam đậm kết hợp với chiếc áo thun màu trắng bên trong của anh.

Dường như nó đơn giản chỉ là cách họ chào hỏi nhau bình thường.

Anh mở cửa xe cho cô như một chàng trai hào hoa thực thụ, đó là gợi ý từ anh trai của anh khi anh gọi cho anh ấy vào tối qua để xin lời khuyên.

Leo lái xe. Hai người cùng nói chuyện với nhau. Vika đã hỏi anh về những gì anh đang làm ở câu lạc bộ, sau đó Leo đã trả lời rằng mọi thứ đang đi theo hướng rất tích cực và anh cũng đã thân hơn với hầu hết những đồng đội của anh.

Leo hỏi Vika về những bức tranh của cô.

"Em không thể vẽ nhiều như em muốn. Những lớp ngôn ngữ đã chiếm thời gian của em quá nhiều."

"Tệ nhỉ."

"Tháng tới sẽ trở nên tốt hơn. Em có thể sẽ có một chỗ trong phòng trưng bày sớm, umm, nếu như giảng viên thích tác phẩm của em. Ông ấy chỉ có thể chọn hai bức tranh trong tổng số năm mươi bức trong một lớp."

"Chúc may mắn. nhưng tôi không hiểu làm thế nào người ta có thể so sánh những bức tranh với nhau..."

"Anh đúng," Vika gật đầu. "Nó mang cảm tính rất nhiều." Cô sau đấy thay đổi đề tài, cô nhăn mặt, "Chúng ta đang đi đâu đấy?"

Leo dừng lại trên lề đường ở một nơi tận cùng phía bắc của Las Ramblas. Bầu trời về đêm và một nơi với một không khí ồn ào nhộn nhịp của con người. Thức ăn được bày thành một dãy thật dài cực kì hấp dẫn cùng với những cái giá cực đắc đỏ, chỉ có hai thứ xứng đáng được gọi là bình dị nhất ở đây đó chính là kem và cà phê, dù nó cứ như là một bộ sưu tập thật sự vậy!

"Em không thể đậu xe ở Barri Gotic," Leo giải thích. Anh sau đó dừng hẳn xe lại và bước ra ngoài.

Vika đi theo anh ngay sau đó. Anh dẫn cô đi xuyên qua một trong những con đường tối hơn, thoát khỏi sự ồn ào hối hả quen thuộc của Las Ramblas. Gotic là một nơi đáng sợ, ngay cả khi ban ngày, những tia sáng mặt trời đều bị ngăn lại bằng những bức tường cao vút, một nơi trông còn hơn cả sự kì lại.

Có lẻ tẻ vài người đi bộ ở đây ở đó, nhưng gần như không khí nơi này rất yên tĩnh.

"Chết tiệt," Vika lẩm bẩm. "Em nghĩ..." Cô dừng lại và không muốn tiếp tục những gì cô đang nói về.

Đúng rồi, cô từng ở đây trước đó. Mặc dù không chắc chắn có phải chính xác là đường này hay không, cô đã nhìn thấy một vài bức graffiti tuyệt đẹp trên những bức tường nơi đây...

Leo nhìn cô và nhướng mày.

"Ồ không có gì đâu, không có gì," Vika nhún vai, dựng một nụ cười nhỏ trên môi.

Bỏ đi! Leo tiếp tục dẫn Vika đi bộ xuyên qua hai đường hẻm tối cho đến khi những tia sáng chiếu vào mắt họ. họ đi vào một nhà hàng nhỏ ven đường của một dãy những tiệm cà phê và những hiệu bánh. Có nhiều người ở đây và một dãy cửa hàng với những ánh đèn lấp lánh giữa một bầu trời đêm.

Leo và Vika được dẫn tới một phòng ăn tối của nhà hàng, phải thật cám ơn sự giúp đỡ của những nhân viên nơi đây, họ đang ngồi trong một phòng tư trên tầng ngay sát mái nhà, một nơi mà bạn sẽ nghĩ nó dường như có chút đáng sợ, nhưng chắc chắn ở đây thật sự rất ấm áp với những ánh sáng mập mờ, khiến cho con người cảm thấy thật dễ chịu và thư giản. Nơi này, họ có thể nghe thấy tiếng nhạc từ cây đàn piano được chơi ở tầng dưới.

Leo và Vika đã nói chuyện với nhau một cách hạnh phúc, họ nói về cuộc sống của họ và những thức ăn ưu thích của họ. Từ ngày chuyển đến Barcelona, Vika thật sự đã mở mang tầm mắt, thử nhiều món hải sản mới khác nhau. Trước đó, cô chưa bao giờ là một fan của những món sò, nhưng cái cách con người nơi đây làm nó ở Barcelona, thật sự làm cô không thể cưỡng lại được.

Họ lại tiếp tục nói về gia đình họ. Leo giải thích với Vika rằng mẹ và những anh em của anh đã quay về lại Argentina, dẫu vậy họ đến Barcelona thăm anh khá thường xuyên.

"Anh có nhớ họ không?"

"Rất nhiều. Tôi thật sự hạnh phúc mỗi khi họ đến thăm tôi," Leo thở dài. Anh tự hỏi anh có nên nói với Vika về những lo lắng của anh bây giờ... anh nghĩ anh có thể thành thật với cô, cô luôn là một người anh rất tin tưởng. "Em có nhớ một lần tôi đột ngột bị nôn khan khi đang trên sân không?"

Mắt Vika mở to, "Không... Em chắc chắn phải bỏ lỡ trận đó. Tại sao? Anh không khỏe sao?"

Leo lắc đầu, "Đó là một bí mật. Victoria, tôi có vài vấn đề với việc điều khiển sự căng thẳng. khi mẹ tôi rời khỏi, khi những sức ép từ câu lạc bộ thật sự ném vào tôi, tôi đã không thể điều khiển chúng thật tốt. thường xuyên, những thứ này xảy ra..." Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nhận ra mình đã nói quá lớn nhưng dường như Vika cô không hề xúc động hay suy nghĩ về những gì anh đang nói với cô.

"Em không thể tượng tưởng ra những gì anh đã phải trải qua khi phải rời khỏi nhà ở cái độ tuổi còn rất nhỏ đó và tất thẩy những sự kì vọng được đặt lên người anh..." Vika nói. "Em thật sự hạnh phúc vì những gì anh đang làm, chắc chắn, nó còn hơn cả sự nổ lực, những gì anh phải đánh đổi... Anh chắc chắn phải thật sự yêu những gì anh đang làm."

Đột nhiên, cô bước đến và cầm tay anh. Những cử chỉ không thật sự lãng mạn nhưng Leo không thể không cảm nhận được rằng má anh đang đỏ ửng lên.

-

"Vì anh đã quá thành thật với em, em nghĩ em cũng nên thành thật với anh," Vika bắt đầu. Cô thở dài nhìn ra đường khi họ bước ra ngoài nhà hàng và cô chỉ về hướng tây của Gotic. "Em muốn cho anh xem một thứ."

Leo mỉm cười thú vị, "Ồ?"

"Em đã đến đây trước đó," Vika nói. "Làm một thứ mà em chắc chắn không nên làm."

"Một cái gì đó đã bị thay đổi sao?" Leo trêu đùa. Anh bước nhanh hơn theo sau Vika, cô đang từng bước đi rất nhanh xuyên qua những con hẻm nhỏ.

Sau khoảng một vài phút đi bộ, từ một con đường nhộn nhịp và đông đúc, cô đã dẫn anh đến một nơi hoàn toàn hoang vắng. Những ánh sáng ít ỏi len lõi qua góc đường làm lộ ra những hình vẽ của một góc tường.

Đó là một hình vẽ giống như cái mà Vika đã làm lúc cô bị bắt bên ngoài nhà Leo ở Rosario. Đó là một lá cờ Argentina, màu vàng của mặt trời, màu trắng và màu lam nhạc, tất cả chúng được kết vào nhau tạo thành một tác phẩm Mosaic này trên một trong những con đường của Barcelona.

Leo bật cười với một cảm giác thật sự sốc. "Tôi không thể tin em."

"Anh phải tin nó," Vika nói một cách đầy tự hào. "Em biết.. điều đó là không đúng nhưng em chỉ không thể cưỡng lại..."

Trước khi cô có thể quay lại nhìn phản ứng của Leo, để biết đó là một sự thất vọng hay một sự sợ hãi, môi anh đã chạm vào đôi môi của cô. Anh hôn cô.

Đôi mắt cô mở to và thật sự sốc, nó không hẳn là một loại của sốc, chỉ là một sự bất ngờ tự nhiên trong cô.

Biểu hiện của cô muốn nói rằng cô muốn anh nhiều hơn và ngay lập tức anh đọc được suy nghĩ trong cô, Leo dịu dàng ép Vika chống lại bức tường, môi anh mãnh mẽ ép chặt lấy đôi môi cô một cách còn hơn cả sự say đắm, đôi tay anh kiên quyết đặt trên eo cô, ép cơ thể anh gần cô hơn. Cô sau đó đặt tay lên đôi vai anh và quấn lấy cổ anh, một bàn tay cô nhẹ nhàng giữ chặt phía sau đầu anh, ép anh gần hơn nữa, hơn nữa...

Một hình ảnh với một vẻ đẹp kì lạ. hai con người đến từ đất nước Argentina, họ đang hôn nhau say đắm với một nụ hôn dài vô tận, phía trước lá cờ của quê hương họ được tạo thành từ nghệ thuật Mosaic, một hình ảnh hiện lên từ quá khứ của họ, nơi họ lần đầu tiên gặp nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net