Chap 3. Đặt bàn 4 người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Hứa Nguỵ Châu tỉnh dậy đã không còn thấy Hoàng Cảnh Du, mặc dù chỉ mới có hơn 10 giờ sáng. Tim cậu khẽ nhói lên, thầm thương cái người kia quá! Tối qua hành sự xong Cảnh Du cũng không quên ôm cậu vào phòng vệ sinh, làm sạch cho cậu, biết rằng Nguỵ Châu vốn rất bài xích với việc cơ thể không được sạch sẽ.

Hoàng Cảnh Du có lịch trình quay từ sáng tới tầm 9 giờ hơn. Cậu đã phải năn nỉ đạo diện rất nhiều, mới chuyển được cái lịch quay lên sớm hơn, lịch diễn ban đầu của cậu đều là đêm khuya tới sáng. Thực sự rất muốn giúp cậu, nhưng vì khó sắp xếp trong lịch trình của các diễn viên khác, đạo diễn cũng đành từ chối. Thế nhưng hôm qua, vừa hay vị đại lão làng trong tổ diễn của cậu cũng muốn chuyển các cảnh quay lên sớm mấy ngày. Thế là tổ đạo diễn, tổ dụng cụ lại phải vất vả dàn dựng lại các cảnh quay cho hợp lý.

Hứa Nguỵ Châu chỉ có lịch trình buổi chiều, chụp cho 1 tạp chí, trả lời phỏng vấn là kết thúc 1 ngày. Vốn cậu định cùng Lý Hạo tranh thủ ghé qua tiệm lẩu bò 2 cậu cùng thích ăn, mua về 1 nồi lẩu, hảo hảo ăn cùng lão công. Rốt cuộc bỏ hết, chỉ vì một chuyện nhỏ cỏn con...

Hứa Nguỵ Châu đang thích thú ngắm nhìn những mẫu mới nhất trong catalogue dành cho buổi chụp hình hôm nay, cầm tờ giấy lật qua lật lại và hăng say bàn bạc với stylist, bỗng có một người choàng qua vai cậu, trông mặt hết sức phấn khởi.

"Hứa Nguỵ Châu, lâu quá không gặp!"

Chính là Vương Lục. Cậu ta cũng có một buổi chụp hình trang bìa trong cho tạp chí vào hôm nay, chỉ là khác phòng thay đồ với cậu. Hứa Nguỵ Châu nhìn thấy bạn cũ, dù không thân quen lắm, nhưng cũng là một trong số những người đã cùng hợp tác qua, liền tươi cười xã giao.

"Lục ca. Lâu quá không gặp anh. Anh vẫn khoẻ chứ?"

"Vẫn khoẻ re a~ Tôi vừa hoàn thành phần trang phục đầu tiên? Cậu chưa chụp sao? Ôi coi cái bộ trang phục cậu đang mặc này, đẹp quá đi mất..."

Đúng vậy. Đại Lục là người nói rất nhiều. Tuy rằng cậu ta có được cái vẻ đẹp trai trời phú, nhưng lại quá tự mãn, và quá yêu thích bản thân, cơ bản khi nói chuyện với người khác đều không chú ý lắm, đem bản thân ra làm trung tâm chú ý.

Hứa Nguỵ Châu cũng gật gù tiếp lời, sau đó được hỏi về Hoàng Cảnh Du, cậu khẽ giật mình, không phải là đã biết quan hệ của 2 chúng tôi rồi đó chứ?

"Anh ta vẫn khoẻ. Hiện tại em cũng không liên lạc nhiều lắm." Cậu giả lả để cho qua câu chuyện. Hứa Nguy Châu không muốn câu chuyện của 2 cậu được cái miệng của Đại Lục truyền ra một chút nào. Tốt nhất là tránh xa cái người này.

"Vậy sao? Thực tình là tôi muốn hỏi cậu số liên lạc của cậu ta. Nghe bảo cậu ta đang có lịch ở Thượng Hải. Tôi đang muốn giới thiệu cho cậu ta một vài người. Cậu ta cứ như người rừng ấy, tôi để lại tin nhắn weibo cũng không thèm đọc."

"Hahaha... Đó là anh không biết rồi. Weibo của cậu ấy vốn được đoàn đội quản lý."

Hứa Nguỵ Châu đã có lảng tránh qua chuyện khác rất nhiều lần, Vương Lục cũng không chịu để cho cậu yên, nhất quyết đòi bằng được weixin của Cảnh Du. Khi lấy được rồi, nhấc mông quay đi, còn nói vọng lại.

"Hứa Nguỵ Châu, sau này nhớ lấy tiền từ Hoàng Cảnh Du nhé. Tôi sẽ cho cậu ta sớm thoát ế."

Hứa Nguỵ Châu nổi sóng trong lòng, không hiểu cái người kia đi giao thiệp kiểu gì, người ta nghĩ tới anh chỉ muốn giới thiệu bạn gái cho anh. Hừ, tôi thao!

Bởi vậy, Hứa Nguỵ Châu một mình đến quán lẩu, ăn hết 1 nồi lẩu phần 2 người, trở về khách sạn, tắm rửa sạch sẽ, tới lúc lên giường vẫn cảm thấy bực mình. Vẫn phải chờ cái tên kia về...

Hoàng Cảnh Du lịch trình dự kiến xong lúc 9 giờ, thì quay tới 11 giờ mới tạm gọi là ổn. Hôm sau phải cùng các diễn viên đóng thế tiếp tục cảnh quay, bởi vì hôm nay quay đã bị thương hết 2 người, đoàn thiếu nhân lực, đành phải bế quan. Dù mệt rã cả người, Hoàng Cảnh Du lại hết sức vui sướng, vì nghĩ tới cảnh sắp được ôm ấp bảo bối vào lòng.

Lúc trước nghỉ giữa cảnh, Hoàng Cảnh Du liên tục nhắn tin cho bảo bối nhưng vẫn không nhận được hồi âm. Lúc tan ca, nhấc điện thoại gọi cho Lý Hạo.

"Ca, hôm nay Châu Châu không được khoẻ sao? Cậu ấy không trả lời điện thoại của em"

"Anh cũng không rõ. Thấy cậu ấy có chút không giống thường ngày thôi. Lúc nãy cũng đòi đi ăn 1 mình. Bây giờ chắc về tới khách sạn ngủ được mấy giấc rồi."

Hoàng Cảnh Du lấy làm lạ. Hay là mình đã làm em ấy đau quá rồi, hôm qua rõ ràng đã rất nhẹ nhàng, còn nhịn không làm lần hai mà bế em ấy đi tắm rửa. Em ấy buồn gì nhỉ? Ô hay là tại vì mình không làm cho em ấy đủ thoả mãn? Không thể a~ Lúc đó rõ ràng em ấy ngất đi rồi, sáng ra mình còn để lại rất nhiều tin nhắn, em ấy cũng trả lời rồi cơ mà. Hừ, thật lạ!

Cảnh Du bước vào phòng, biết được Hứa Nguỵ Châu vẫn đang trong phòng tắm, em ấy còn mở nhạc rất to. Hoá ra đây là lý do tối đến giờ không trả lời điện thoại mình ư?

Hoàng Cảnh Du nhẹ nhàng thoát ra hết trang phục của mình, lõa thể mở cửa phòng tắm. Hốt hoảng nhìn thấy Nguỵ Châu nửa tỉnh nửa mê đang nằm gần như chìm trong bồn tắm, môi tím, người gần như trắng bệt rồi, không biết đã ngâm mình trong nước bao lâu.

Cảnh Du chạy lại ôm chặt người kia lên, đỡ cậu đứng dậy dựa vào người mình. Hứa Nguỵ Châu cũng đã tỉnh lại, có cảm giác ấm áp từ người của Hoàng Cảnh Du, vươn hai tay ôm lấy gáy của anh.

"Anh về rồi?"

"Đúng rồi. Sao em lại bất cẩn như vậy? Cứ hễ có chuyện gì lại trầm mình ở một nơi. Hôm nay lại là chuyện gì?"

Hoàng Cảnh Du thực sự có chút nổi nóng trong lòng, tay gấp gáp cầm khăn lau cho người này, đầu không suy nghĩ được gì.

Hứa Nguỵ Châu không nói gì, để yên cho anh lau khô người mình, hai tay vẫn níu chặt quấn qua cổ Cảnh Du, đầu dựa vào bờ ngực to lớn của người ấy.

Hoàng Cảnh Du lau khô người cả hai xong, quàng áo ngủ vào cho Nguỵ Châu, còn cẩn thận đặt cậu xuống ghế sofa gần cửa sổ, đeo vào chân cậu 2 đôi tất, rồi đem người này bỏ lên giường, cứ thế bế 1 người cao ngang ngửa mình đi khắp gian phòng một cách nhẹ nhàng.

Hứa Nguỵ Châu ngoan ngoãn và vẫn im lặng, cứ nương theo người kia để được chiều chuộng. Tới lúc Hoàng Cảnh Du đặt cậu xuống giường rồi, tay cậu vẫn còn quàng ở trên cổ Cảnh Du. Lúc này mới nhận ra, người kia vẫn còn trần truồng. Tim cậu đập mạnh, thân hình cường tráng kia cứ thế ôm trọn lấy cậu, kéo chăn vào choàng lên cả hai.

Nguỵ Châu trong lòng đã ấm áp lên rất nhiều, thế nhưng lại bắt đầu nói ra mấy câu không thật lòng.

"Hôm nay đi làm em gặp Đại Lục. Cậu ta rất muốn có số của anh. Còn muốn ..."

"Còn muốn gì?"

"Còn muốn giới thiệu bạn gái cho anh"

Hoá ra là vì lý do này mà cả tối làm rộn cả lên sao? Hoàng Cảnh Du suy nghĩ, miệng khẽ nhấc lên cười, vòng tay ôm thật chặt người kia vào thân thể cậu, hôn hôn vào cổ cậu.

"Thế sao? Em đưa số điện thoại cậu ta ra đây. Anh hẹn cậu ta."

Hứa Nguỵ Châu tránh né nụ hôn, nghe xongnổi lửa trong lòng, im lặng hết mất nửa phút, tức giận đáp trả.

"Mong lắm hay sao? Có cần em đặt giùm nhà hàng không?"

"Được. Em đặt cho anh nhà hàng sang trọng nhất mà em biết. 4 chỗ."

Sao lại là 4 chỗ, ngẫm nghĩ 1 hồi, Hứa Nguỵ Châu không nhịn được lại hỏi theo.

"Anh cần lắm chỗ thế làm gì?" Thực chất chỉ mong người kia đừng đi.

"Thì hắn ta, bạn hắn ta, anh và em. Phải nói cho hắn ta biết anh đã có người yêu."

Hứa Nguỵ Châu đỏ hết cả mặt. Giận hờn vị chi là cả một buổi chiều, một buổi tối, hắn ta chỉ cần nói vài câu lại có thể xoá tan hết. Cậu lẵng lặng rúc sâu vào ngực người kia, đấm vào cái cơ ngực trần trụi kia một phát.

"Anh không đi tắm à?"

"Việc gì phải tắm trước chứ? Tí nữa lại phải bế em vào phòng tắm 1 lần nữa" Hoàng Cảnh Du là vậy, đối với bảo bối đang ôm ấp thì tỉ mỉ cần mẫn, đối với bản thân lại có chút lười.

"Không được. Ngày mai không phải anh có lịch trình từ sáng sớm sao? Em cũng cần phải đi tập nhảy."

Náo loạn trong chăn 1 hồi, Hoàng Cảnh Du áp môi mình lên mặt Hứa Nguỵ Châu, mân mê vầng trán của cậu, sau đó lại đem môi xuống phía dưới đôi mắt đang khẽ nhắm lại của cậu, lê lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, còn trượt thẳng một đường xuống cánh mũi cậu, còn chuyên tâm mút mút phần nhô lên. Hứa Nguỵ Châu khẽ rên lên, tự động đem eo nâng lên, dính sát vào người Hoàng Cảnh Du.

"Em vội như vậy lại nói không được?" Hoàng Cảnh Du ghé sát tai cậu mà thì thầm.

Hứa Nguỵ Châu không nói gì, thoát ra khỏi vòng tay của Hoàng Cảnh Du, trèo lên ngồi trên bụng hắn ta.

"Hôm nay em sẽ làm anh sướng đến phát điên." Nói rồi Nguỵ Châu cười 1 cách thích thú, lộ ra khuôn mặt rạng rỡ đẹp đẽ, Hoàng Cảnh Du như lạc vào chốn tiên bồng, si mê mãi không thôi.

P.s: Sau khi viết H mới cảm thấy khâm phục sát đất những vị tiền bối viết H T__T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net