Chương 1(8/9/2022)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc tôi viết những dòng này là 9 giờ tối, khi những áp lực đồng trang lứa đang đè nặng lên vai tôi.

Hôm nay cũng như bao ngày, 6 rưỡi tỉnh dậy, pha một gói phở chay ăn, đến 7h 15 phút liền ngồi vào bàn học, tù tì đến 11h cơm nước, nghỉ ngơi, 2 rưỡi lại học tiếp, đến 6 giời tối.

Tối có một nỗi sợ vô hình, sợ rằng chỉ lần lướt Face cũng đủ khiến cho tâm trạng của tôi trở nên tệ đi.

Thực ra tôi thấy mình cũng khá may mắn, có công việc gia sư ổn định, có thời gian rảnh, môi trường sống trong lành, không gặp vấn đề tệ nạn xã hội. Ở một khía cạnh nào đó, là người cứu cánh, là chỗ dựa tinh thần của những người khác. Khi buồn người ta tìm đến tôi, khi muốn xin lời khuyên cũng tìm đến tôi. Khi vui vẻ thì lặn mất tăm, một câu hỏi han cũng vô tình.

Cuộc sống của tôi, những mối quan hệ bạn bè của tôi thực ra không ít, tôi cũng được coi là đứa cởi mở, dễ giao tiếp, dễ làm quen. Nhưng mọi người yêu quý tôi vì sự nhiệt tình, tốt bụng, rồi sau đó còn lại gì? Ít nhất tôi được đối xử một cách thân thiện, còn con người tôi thực sự như thế nào thì người ta chẳng buồn để tâm, và không quan tâm cũng có chỗ hay. Đừng tưởng rằng tìm người bạn hiểu mình là hoàn toàn tốt 100%. 

Khi bạn càng được kỳ vọng, áp lực của bạn càng lớn, bạn chỉ cần sơ sảy, bạn sẽ lại bị vứt xó.

Kể bạn nghe một chuyện, năm ngoái tôi được học bổng, lần đầu tiên tôi được học bổng trên đại học. Đó thực sự là sự vinh dự, may mắn và được mọi người chú ý. 

Đến nỗi đi đến đâu bạn bè hỏi tên tôi cũng rối rít làm quen. Điều này làm tôi tự tin vào bản thân hơn nhiều, và vui vẻ hơn nhiều. Ở bên các bạn cùng được học bổng như tôi, tôi cảm thấy mình thực sự xứng đáng chơi với những con người xuất sắc như thế.

Sau đó, sau đó thì kỳ vừa rồi tôi trượt học bổng, dù đã nỗ lực rất nhiều. Nhưng hơn ai hết tôi hiểu rõ năng lực của mình không đủ, dù có cố gắng, nhưng sự cố gắng của bạn chưa chắc đã đạt được mục tiêu, vì không chỉ bạn cố gắng, mà những người ưu tú hơn bạn cũng đang cố gắng rất nhiều.

Sau đó bạn bè tôi bắt đầu quên lãng tôi.

Tôi đứng giữa giao lộ, tôi bắt đầu nhìn rõ bản chất của từng người. 

Thực ra chẳng thể trách ai cả, người ta có xu hướng muốn đến gần những người hoặc là xứng với họ, hoặc là họ nhìn thấy người kia là một món đầu tư vô cùng sáng lạng,  không về vật chất thì danh tiếng.

Tin nhắn trong máy tôi reo lên liên tục, hết người nọ đến người kia. Không nhờ cái này thì nhờ cái  kia. Tôi chỉ muốn quẳng điện thoại đi. 

Tôi cảm thấy như cơ thể, sức lực tôi bị bòn rút từng ngày. Cả người rã rời, đầu đau như búa bổ.

20 tuổi, tôi chẳng có thời gian để đi đâu chơi bời, vì xót tiền, vì từng đồng tiền bố mẹ gửi tôi, vì từng đồng tiền tôi khổ cực kiếm được.

Người ta nói tuổi trẻ là tuổi trải nghiệm, trải nghiệm để đẩy bản thân vào lạc lõng, chơi vơi.

Người ta nói tuổi trẻ là sống hết mình, với tôi là những ngày ăn đồ ăn liền, những đêm đau dạ dày đến chết đi sống lại.

Nếu tôi đi chơi, tỗi sẽ tốn tiền.

Nếu tôi đi tụ tập với bạn bè, tôi sẽ chẳng thể học hành tử tế.

Thực tế là tôi có quá nhiều thứ phải học, mà không phải học xong là xong. Thời gian ôn luyện những thứ phải học tính bằng đơn vị  năm.

Tôi ở trong ký túc, đối diện giường tôi là một cô bạn lớn hơn tôi một tuổi, nhập học muộn một năm, nên cô ấy cùng niên khoá với tôi.

Cô ấy vô cùng xinh đẹp, vô cùng chăm chỉ, cũng vô cùng hiểu chuyện, được lòng mọi người. Hằng ngày ngoại trừ chăm sóc cơ thể thì chính là học hành, không phải học hành thì chính là chăm về nhà cùng gia đình, 10 rưỡi đi ngủ, 6h sáng dậy. Vô cùng quy củ, vô cùng nghiêm khắc với bản thân. Khi đi tắm, thường tôi sẽ mở nhạc nghe, còn thứ cô ấy mở là các bài audio IELTS. Ngày nào cũng thế, 2 năm như một.

Sống cùng môi trường với người như vậy, bạn sẽ sinh ra sự tự ti, hâm mộ kinh khủng, sau đó bạn sẽ buộc phải chạy theo người ta.

Kì một năm nhất chúng tôi không sống cùng nhau, đến tận năm 3 tôi mới biết cô ấy hơn tuổi tôi. Vì vậy trước đây, dáng vẻ tôi lúc nào cũng là sợ cô ấy bị bắt nạt, lúc nào cũng bày tư thế gà mẹ bảo vệ gà con, khi cô ấy và các bạn cùng phòng vì giờ giấc không hợp mà chuyển phòng, là tôi dẫn cô ấy đến phòng mới để nói chuyện. Khi sống cùng cô ấy, nhìn dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng, giọng nói ngọt ngào ấy, tôi tình nguyện giúp cô ấy 1 năm trời bê bình nước 20 lít lên tầng năm.

Sau đó sống cùng thời gian, tôi nhận ra bản thân tôi đã đánh giá cô ấy quá thấp, những thứ tôi có thể, cô ấy đều thừa sức, cô ấy hiểu biết hơn tôi rất nhiều, nhưng lúc nào tranh cãi với các bạn trong phòng, cô ấy luôn bảo tôi nói ra đầu tiên, sau đó cô ấy mới tiếp lời.

Kết quả là cả phòng ghét tôi.

Đúng, tôi hiểu được rẳng bản thân đang bị lợi dụng.

Đến năm 3, chúng tôi chuyển sang phòng mới, tôi... vẫn là chọn sống cùng cô ấy.

Bạn nghĩ tôi ngốc nghếch? 

Ở phòng mới này, tôi tiết chế rất nhiều, mọi chuyện xảy ra tôi đều tỏ thái độ lạnh nhạt, không quan tâm, tôi kiềm nén sự nhiệt tình lại. Khi có việc xảy ra, tôi không còn là đứa đầu tiên xung phong giải quyết, tôi nhịn, đến khi cô ấy buộc phải lên tiếng, tôi mới mở miệng.

Tôi thấy chỉ có ở cùng cô ấy, tôi mới học được những thứ cần học nhất, cũng biết cách khiến bản thân trở nên khéo léo hơn.

Cô ấy lợi dụng tôi, tôi cũng là đang lợi dụng lại cô ấy. Chúng tôi hoà nhau.

Khi bạn ở tuổi này của tôi, bạn sẽ hiểu không phải mọi thứ cứ sống thật là tốt nhất.

Từng có người khen ngợi tôi, nói tôi như bảy sắc cầu vồng, đầy màu sắc, rực rỡ. Nhưng tôi... tôi nghĩ lại cảm thấy mình chẳng khác gì con tắc kè hoa.

Tôi không muốn bản thân thành người có tiếng mà không có miếng.

Tôi chẳng phải cô gái xinh đẹp, nhưng lại có những người con trai đến với tôi. Tôi không nhận lời, vì tôi chẳng còn sức lực để yêu đương.

Không yêu đương, lại cho người ta hi vọng, để người ta bỏ công cho mình, còn mình không thể đáp lại gì, đó gọi là tàn nhẫn.

Thực ra tôi cũng hay mơ mộng lắm. Tôi luôn tưởng tượng dáng vẻ 10 năm nữa của mình. Tôi sẽ đang ở đâu, ở bên cạnh người đàn ông như thế nào?

Sau đó nhìn lại mình hiện tại, tôi chẳng thấy mình có cơ sở gì để mà tưởng tượng.

Tôi từng thích vài người, có người thậm chí lớn tuổi hơn tôi rất nhiều. Tôi luôn có sự rung động mạnh mẽ với những người từng trải, nhưng tôi thấy được tình cảm của người ta với tôi chỉ là sự hứng khởi nhất thời, say nắng tôi khi bên cạnh đang trống trải, tôi lập tức bỏ của chạy lấy người.

Thực ra tôi cũng nhát gan lắm trời ơi!!!

Thế nhé mọi người, chúc mọi người ngủ ngon. Tôi có thể tàn phá gì cũng được, nhưng gương mặt tiền này tôi phải bảo dưỡng cho kĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net