Chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ Hưu Mộc*, Lý Tầm dự định về thăm nhà một chuyến.

*: aka ngày cuối tuần.

Gian nhà lâu rồi không ai ở tro bụi đầy đất, không thể làm gì khác đành dành ra thời gian nửa ngày để quét dọn sạch sẽ. Vừa muốn nghỉ ngơi, liền nghe ngoài cửa có tiếng gõ gấp gáp vang lên, như là việc quan trọng liên quan đến mạng người vậy.

Lý Tầm bò đi mở cửa, còn chưa kịp thấy rõ mặt người tới là ai, đã bị mùi son phấn nồng nặc đập vào mặt, đầu hơi choáng váng.

Giương mắt lên nhìn, thì ra là bà mai có tiếng ở góc phố, nhân vật được xưng là Nguyệt Lão ở nhân gian.

Lý Tầm vẫn còn chưa thoát ra được mùi son phấn nồng nặc kia, hắt hơi một cái rõ to, chà chà mũi mấy cái mới nói.

"Vương đại nương a, ngọn gió nào đưa người tới đây, có việc gì không?"

Bà mối Vương oán trách mà liếc y một cái, lực công kích kia cũng quá lớn rồi, Lý Tầm đang đứng dưới cái chói chang của nắng hè mà da gà toàn thân đều nổi lên hết cả.

Sau đó là giọng điệu đặc biệt của những người làm mai mối vang lên: "Đây không phải là hỉ sự do trời định sao, ta a, những ngày qua vì muốn bắt đuyợc Lý đại nhân mà phí hết công sức, còn không mời ta vào ngồi một chút?"

Lý Tầm không hiểu mô tê gì, vẫn là mời người vào nhà ngồi.

Bà mối Vương chưa ngồi xuống mà lại đi xung quanh nhà quan sát một vòng, chỉ chỉ cây thạch lựu trong góc nhà bảo Lý Tầm có thời gian thì cắt tỉa lần nữa, lại chỉ chỉ chậu nước bên trong chỉ có một loại hoa sen kêu Lý Tầm bỏ vào thêm mấy con cá để nuôi.

Không dễ dàng gì mới ngồi xuống, Lý Tầm một thân mới tắm xong bây giờ cũng đã toàn mồ hôi, không khỏi có chút phát hỏa, nhàn nhạt hỏi: "Cuối cùng thì Vương đại nương có việc gì, không thì nói thẳng ra đi."

Bà mối Vương bưng miệng cười: "Đây không phải là đến chúc mừng Lý đại nhân sao, mấy ngày nay Thượng Thư đại nhân đặc biệt tìm đại nương ta, định cho ngươi định hôn đây!"

Lý Tầm ngơ ngác: "Hả?"

Bà mối Vương nghĩ y kinh hỉ quá độ, còn nhiệt tình lặp lại lần nữa: "Thượng Thư đại nhân thấy ngươi có tài, mới đặc biệt nhờ ta đến đây nói chuyện hôn sự giúp đại tiểu thư, hảo hảo kết cái thông gia."

Lý Tầm ngộ ra, cũng không nói nhiều, lặng lặng nghe bà mối nước miếng phun vèo vèo đem đại tiểu thư nhà Thượng Thư khen thành chỉ có ở trên trời, dưới đất tìm không thấy.

Nói lời thật lòng, y ở bên hoàng đế lâu như vậy, cũng đã gặp qua tiểu thư nhà Thượng Thư, vị tiểu thư kia tuyệt không phải như những lời bà mối Vương nói khoa trương như vậy, nhưng cũng được tính là giai nhân xinh đẹp đi, cái hôn sự này mà thành thì y cũng không mất mác gì.

Đáng tiếc vấn đề lớn nhất là ở bản thân Lý Tầm, y thập phần không khôn khéo, vừa lại là đoạn tụ, đây thật sự hết sức lúng túng.

Lý Tầm suy nghĩ nửa ngày, đem những lời bà mối Vương nói quên triệt để, chỉ hỏi: "Thượng Thư đại nhân nói như thế nào?"

Bà mối Vương lập tức khen, khen Thượng Thư đại nhân mắt sáng nhìn rõ nhân tài, khen hai người nam tài nữ sắc lương duyên do ông trời tác hợp cái gì đó. Lý Tầm trong lòng phiền muộn cùng buồn bực, không nhịn được cắt ngang: "Chỉ hỏi ngươi Thượng Thư đại nhân nói cái gì, những thứ dư thừa khác thì thu lại đi."

Nhìn sắc mặt Lý Tầm không tốt, bà mối Vương thức thời ngậm miệng, một lát mới nói: "Thượng Thư đại nhân nói, nhất định phải đem hôn sự này làm thành. Vương đại nương ta cũng đã vỗ ngực đảm bảo, đảm bảo hôn sự này thành công."

Lý Tầm liếc mắt nhìn bà một cái: "Sao ngươi có thể chắc chắn việc này thành?"

Bà mối Vương bỗng cảm thấy hoảng loạn, lại nghĩ đến phía sau có Thượng Thư đại nhân làm chỗ dựa phía sau, liền lấy lại phong độ nói: "Sao lại không thành? Cái này cũng là do ta nể phần cảm tình giữa ta và đại nhân, lại nói, cùng nhà Thượng Thư kết thân rồi, Thượng Thư đại nhân cũng sẽ không bạc đãi đại nhân, đây là việc tốt khó gặp a. Cũng không phải ta xem thường đại nhân, đại nhân ngài chỉ làm công việc nghi chép gì đó văn quan có cái gì ý nghĩa, bây giờ lại gặp được cơ hội tốt một bước lên mây. Huống hồ Thượng Thư đại nhân thành ý mười phần, đại nhân ngài cũng không tiện cự tuyệt đi?"

Lý Tầm trong lòng phản cảm, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ còn có việc ép mua ép bán sinh ý? Vẫn là mời Vương đại nương hồi báo Thượng Thư đại nhân, Lý mỗ ít phúc, trèo không được lên hôn sự này, thật là xin lỗi rồi!"

Mắt thấy hôn sự sắp không thành, bà mối Vương đạp bàn, giận dữ nói: "Đại nhân xin đừng khinh thường Thượng Thư đại nhân! Quay đầu bẩm báo việc này với hoàng thượng bên đó, đại nhân cũng đừng lại đây xin bà mối Vương ta đây chữ tình người!"

Lý Tầm vung tay áo, cũng không thèm nhùn tới bà mối Vương: "Cám ơn đã nhắc nhở, không tiễn!"

Chỉ nghe được tiếng bước chân rầm rầm giẫm lên tảng đá xanh dưới đất, Lý Tầm hừ lạnh nói nhỏ: "Ngươi là có Thượng Thư đại nhân chống lưng, ta còn không hiếm lạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net