13. Mưa đêm hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa. Từng giọt nước nặng trĩu rơi từng hàng xuống nền đất đầy bùn và đá, thật may là chúng tôi đã về tới nhà trước lúc trời đổ mưa. Ngồi trên cái ván gỗ quen thuộc đã được trải chiếu và giăng mùng sẵn ở nhà trước, chúng tôi - mỗi đứa một cái mền ngồi xung quanh Ngoại tạo thành một vòng tròn. Riêng nhỏ Sương lại trèo hẳn vào trong lòng Ngoại và nhỏ Ý lại được nằm tựa lên đùi Ngoại. Thật là bất công khi cả đám chúng tôi còn lại đều phải ngồi dựa vào nhau, run lập cập như con cầy sấy mỗi khi tiếng sấm chớp vang lên với đường sáng trên không trung như muốn xé toạc cả bầu trời. Sấm chớp luôn là một thứ gì đó chứa đầy sự sợ hãi và đe dọa trong mắt những đứa trẻ như chúng tôi, không chỉ những đứa trẻ như chúng tôi mà hầu như là đối với mọi đứa trẻ trên thế giới này. Cái âm thanh đáng sợ ấy vẫn cứ vang lên bất chợt xen lẫn giữa âm thanh của những giọt nước mưa rơi lộp bộp trên mái nhà cùng với tiếng cóc nhái, ễnh ương vang lên thảm thương từng hồi ngoài kia. So với khung cảnh ảm đạm chìm trong bóng tối nguy hiểm và đáng sợ ngoài đó, không gian mà chúng tôi đang ngồi ở trong dễ chịu hơn nhiều. Ánh sáng màu vàng cam tỏa ra từ cây nến nhỏ trên bàn soi sáng gần như cả căn phòng, chúng tôi cuộn mình trong chiếc mền ấm áp đưa mắt nhìn bàn tay đã chai sần nổi đầy những đường gân xanh xanh tim tím của Ngoại lật nhẹ lướt qua từng trang bóng kiếng của quyển tập ảnh đã sờn và lên nước vì năm tháng. Những bức ảnh mặc dù đã được Ngoại tôi bảo quản kĩ lưỡng và nâng niu trong những lớp bóng kiếng của quyển tập ảnh kia vẫn bị ố vàng vài chỗ thậm chí còn bị những con mối gặm thủng mất lổm chổm một vài chỗ. Những bức ảnh ngày ấy chẳng có màu sắc gì khác ngoài hai màu trắng và đen giản đơn, có khi là màu đồng đất hay vàng ố chán ngắt. Vẫn như thường ngày và hằng năm, mỗi khi trời đổ mưa vào đêm hè là y như rằng cả ấp chúng tôi sẽ cúp điện. Mặc dù phía bên kia bờ sông, đường đèn vẫn soi sáng con lộ rộng lớn kia thế nhưng tôi lại chẳng hiểu tại sao phía bên này lại không hề có điện. Chúng tôi sẽ lại quây quần bên nhau trên cái ván gỗ quen thuộc ở nhà trước cùng với ánh nến màu vàng cam ấm áp, cuộn mình trong chiếc mền đưa mắt thẫn thờ nhìn theo những bức ảnh cũ mang đầy những hồi ức và những câu truyện mà chúng tôi sẽ chẳng bao giờ được nghe hết tất tần tật từ người lớn. Và cũng lại như vậy, Ngoại tôi sẽ lại bất chợt dừng cái động tác cứ lặp đi lặp lại chỉ kết thúc hoàn toàn khi nhà có lại điện, chỉ vào một trong những khuôn mặt lạ hoắc lạ huơ mà có thể sẽ có một vài đứa chúng tôi nhận ra đó là ai và reo lên, nhưng hầu như sẽ lại là những câu hỏi kiểu như: " Ai vậy Nội?", " Đây là ai thế Ngoại?",... hiếm hoi lắm thì mới có một đứa reo lên.

 Lần này cũng y như vậy, một khuôn mặt của một thiếu nữ mặc bộ bà ba màu lục ngồi vắt vẻo trên cành cây lúc lắc đầy những quả ổi nở một nụ cười rất tươi thoáng có chút gì đó tinh nghịch. Mái tóc đen bóng dài ngang lưng được buộc thấp vắt ra trước, trên cổ quàng chiếc khăn rằng. Chiếc nón lá đặt ngửa lên nằm cạnh gốc cây nơi cô gái đó ngồi, bên trong hình như có đựng một vài quả ổi nữa thì phải. Ngoại tôi bảo rằng đó là dì Sáu, dì là một cô gái trẻ trung rất hoạt bát. Hiếm khi nào thấy dì khóc lắm, dì dễ thương và xinh đẹp như nụ cười của dì vậy. Hồi đó khó khăn, thiếu thốn đủ điều. Từ vật chất, một bữa cơm đầy đủ ấm no còn chẳng có nói chi đến cái khung cảnh những đứa trẻ cười đùa thả tung cánh diều giữa đồng cỏ xanh ngát yên bình. Mọi người sống trong vật vã và những nỗi lo toan, trẻ con ngày ấy chẳng được đi học có nhiều đứa còn phải bỏ học giữa chừng để đi làm thuê làm mướn kiếm ăn để sống qua ngày. Nhà dì cũng chẳng khá giả gì hơn khi một thân bà dì Tám Cải phải tất tả ngược xuôi làm lụm để nuôi đàn con mười đứa vốn dĩ là anh chị em ruột của dì Sáu. Nhà dì nhờ có dàn mướp và một sào rau phía sau nhà mà sống dựa vào đó nên cũng đỡ hơn biết nhiêu. Dì siêng năng và ham học hỏi lắm, chín năm liền đều là học sinh giỏi luôn cơ còn hay được cử đi thi cấp tỉnh nữa cơ! Tôi nghe Ngoại kể về thành tích học tập cao ngất ngưởng của dì mà ngưỡng mộ dì Sáu biết bao nhiêu, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang lại còn học giỏi nữa chứ. Dì Sáu đúng chuẩn là hình mẫu " con nhà người ta" - một hình mẫu mà chúng tôi luôn nghe thấy trong những lời dạy dỗ, dặn dò của thầy cô và cha mẹ. Nhìn lại mình - nào là nhỏ con, chẳng làm được tích sự gì lại hay bệnh lên bệnh xuống khiến cho cha mẹ tôi suốt ngày phải tất tả lo lắng cho một đứa con yếu ớt như tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net