3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tôi xách balo dọn đến gaming house, mẹ tôi chỉ dặn, "Đừng hối hận. Nếu cố gắng hết sức mà không được thì hẵng bỏ cuộc," rồi dúi vào tay tôi chưa tới 50k won. Xe bus hôm ấy nhiều bụi quá, mắt tôi cứ cay nhoè.

Người đầu tiên chào đón tôi ở gaming house là Woochan cùng vài túi hành lý. Tôi cứ tưởng cậu vẫn ở căn nhà riêng mà cậu thường cho đội qua đêm, không ngờ đối phương cũng muốn cùng mấy đứa tôi chen chúc ở cái chỗ này chịu khổ.

Từ hồi mới gặp cho đến khi ở chung một phòng, những gì tôi biết về Woochan là cậu rất giàu, giàu tợn lên được, người thân thường xuyên vắng nhà, cậu sống với những người giúp việc từ nhỏ. Nhưng làm gì mà giàu, tại sao gia đình lại chiều theo ý cậu mà đầu tư vào cái đội tuyển non nớt này, tôi chưa từng hỏi. Người ta không chủ động chia sẻ, không đào bới đến gia cảnh của tôi, tôi ít học cũng biết mình không nên vượt quá giới hạn. Cho nên so với những người khác ruột để ngoài da, Moon Woochan là khó nắm bắt hơn cả.

Chúng tôi bắt đầu chạy trên hành trình của những kẻ bán mạng vì ước mơ. Lúc đó esport vẫn chưa tiềm năng lắm, nhà Woochan không muốn rót vốn nhiều, cả bọn chỉ xin được cái gaming house với 2 phòng ngủ lớn, 1 phòng ăn và 1 phòng tập này, so với một đội tuyển trung bình vẫn còn kém xa, những cái khác bọn tôi còn phải tự lo. Năm thằng con trai thay phiên nhau giặt giũ, nấu ăn, lau dọn nhà cửa, đến giờ thì cùng nhau đánh game, tập đến sáng sớm lại mệt quá mà nằm sải lai giữa sàn phòng tập. Rồi thỉnh thoảng gần thi đấu mà gaming house sập điện, chúng tôi phải cắm net cỏ mà luyện. Áo quần vớ viếc đều dùng chung, thằng nào ít tắm sẽ bị đem ra pháp trường xét xử ngay.

Woochan và Siwoo còn kiêm cả huấn luyện viên của chúng tôi. Vốn dĩ cũng có thể dành ra một khoản để thuê người, nhưng không ai muốn gắn bó với năm thằng nhóc vô danh chân ướt chân ráo cả, chỉ có thể tuyển về một người quen làm quản lý. Vì không có người đứng ngoài quan sát chuyên môn, chúng tôi phải tự xem lại game của mình rất nhiều, Woochan phụ trách nửa cánh trên, Siwoo đảm nhiệm nửa cánh dưới. Những phản hồi và góp ý giữa mấy đứa xêm tuổi nhau sẽ không công tâm lắm, nhưng cả năm người phải học cách vượt qua cái tôi, chấp nhận bản thân giờ không khác gì ở dưới đáy đi lên.

Sự gắn bó của tôi và Woochan cũng tăng dần đều theo thời gian, cảm tưởng như tôi chỉ cần di chuyển một bước, cậu ngay lập tức có thể follow up mà không cần tôi mở miệng. Nhìn Woochan mỗi ngày vừa luyện game, vừa cắm mặt vào sổ chiến thuật, tôi âm thầm làm giúp các công việc nhà, ăn cơm cũng phải bới thêm một phần, mua sẵn miếng dán đau cổ đau lưng không phải cho mình mà cất trong tủ.

Có cái gì đó từ từ nảy nở, nhưng tôi vẫn không nghĩ gì nhiều. Chỉ đơn giản, nhìn người kia đường đường là cậu ấm nhà giàu, lại tự hạ mình để lo nghĩ cho đội, cho cả tôi, người đã gầy nay lại gầy hơn, nên tôi thật sự không nỡ. Lòng tôi nung nấu một quyết tâm chiến thắng, bên cạnh đó còn là quyết tâm khiến Moon Woochan cười. Một nụ cười rạng rỡ ngây ngô như lần đầu gặp mặt.

Quãng thời gian ấy không thể đong đếm được bao nhiêu khổ sở, nhưng đã in hằn trong tâm trí những kỉ niệm quý giá. Nhờ những ngày tháng kiên trì vượt qua nghịch cảnh đó, chúng tôi càng trân trọng mỗi chiến thắng hơn bao giờ hết.

Năm đầu tiên đánh ở giải của đội trẻ, trên tổng số mười đội, chúng tôi đứng hạng năm ở mùa xuân, sau đó vươn lên hạng ba ở mùa hè. Một đội không được đào tạo bài bản có được kết quả ấy còn hơn cả kì tích. Nhờ đó, Woochan còn đạt được cam kết với gia đình, rằng khi Haram - em út của đội vừa tròn mười bảy, chúng tôi sẽ được đôn thẳng lên giải quốc nội, nơi mà năm thằng bước ra từ tiệm net có thể cọ xát với những cái tên kì cựu chiếm sóng truyền hình mỗi ngày.

Nhưng đó chỉ mới là khởi đầu cho chuỗi ngày tháng nước mắt nhiều hơn nụ cười về sau.

Bản hợp đồng cho tuyển thủ ở giải lớn nhất cả nước có các quy định nghiêm ngặt hơn nhiều, bao gồm cả việc không được phép cày rank hộ người khác. Tôi vẫn nhớ mãi cái cảm giác run rẩy chạy dọc khắp cơ thể, tôi tưởng tượng về một ngày bị bóc trần quá khứ mà hoang mang lo sợ.

Dường như Woochan biết được tôi nghĩ gì, nhỏ nhẹ trấn an, "Không sao đâu. Lúc đó cậu còn nhỏ, nhà tớ cũng sẽ lo được."

Moon Woochan vẫn là liều thuốc an thần hiệu quả nhất. Ở bên cậu, dường như tôi có thể đương đầu với mọi thứ, một lần nữa đặt bút ký, lấy cậu làm tin.

Năm đầu tiên ở giải quốc nội, chúng tôi chỉ thắng được vỏn vẹn ba trận ở cả xuân và hè, một mùa giải thua đến nỗi khi thắng được cũng không dám ngóc mặt lên, ám ảnh đến mức nghĩ mỗi ngày ra sân là một ngày chịu trận. Môi trường chuyên nghiệp quá đỗi khắc nghiệt, tôi nhớ mình căng thẳng đến mức nôn khan liên tục, Woochan phải ở cạnh vuốt lưng đưa thuốc.

Đến năm thứ hai thi đấu chính thức, mọi thứ có vẻ khởi sắc hơn cho đội tôi với vị trí thứ tư ở vòng bảng, xếp thứ ba chung cuộc cuối giải mùa xuân. Nhưng giải mùa hè bắt đầu được vài ngày lại xảy ra biến cố, cáo buộc bán độ và một cuộc tổng điều tra nổ ra ở khu vực khác, hiệu ứng cánh bướm đem làn sóng đó đến nơi tôi trở thành một chủ đề nảy lửa.

Lưới trời lồng lộng, Woochan không thể bảo vệ tôi mãi. Mà thực ra từ sâu trong tâm can, tôi đã thôi muốn ỷ lại.

Dựa dẫm thì làm sao chứ? Tôi vẫn tiếp tục thi đấu, đội vẫn đang trên đà đi lên, không phải những điều tốt đẹp sẽ tiếp tục vẹn nguyên sao?

Tôi cũng đã nghĩ thế, nhưng nếu mọi thứ lệch khỏi quỹ đạo, chuyện của tôi sẽ là vết nhơ ảnh hưởng đến đội, nỗ lực của mọi người sẽ bị coi thường, tội lỗi và áy náy sẽ gấp bội. Sống như một gánh nặng trên vai Woochan làm tôi sụp đổ về tinh thần. Mỗi ngày tôi đều mong Woochan vui vẻ thoải mái, chứ không phải dáng vẻ tất bật đến tiều tuỵ vì những chuyện bên ngoài sân đấu.

Phong độ của tôi cứ thế trượt dốc không phanh, trận đấu quyết định vì tôi mà thua cuộc, hi vọng đến được chung kết thế giới tan biến. Mùa hè ấy chỉ còn là nỗi thất vọng cùng cực không thể giãi bày. Cả ba người kia giận tôi đến mức chiến tranh lạnh, còn Woochan vẫn không nói lời nào, thi thoảng vỗ vai, thi thoảng lại xoa lưng.

Nếu lúc đó họ thẳng thừng lớn mắng chửi như thường ngày, nếu lúc đó tôi trút hết bao nhiêu tâm tư trong lòng, nếu tôi toàn tâm toàn ý tin tưởng Woochan và chỉ tập trung vào trận đấu.

Nhưng tôi không còn cái dũng khí đó nữa rồi.

Mùa đông năm ấy, tôi dứt áo ra đi, bỏ lại giấc mơ dang dở, buông xuôi cả một đoạn tình cảm chưa được đặt tên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net