Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa diệp tử vừa nở, cũng là lúc chiến tranh giữa Liên Quốc và Lưu Quốc kết thúc. Lưu Quốc toàn thắng.

Đất nước nhuộm màu của hoa, hay màu của máu?

Người thiếu nữ vươn tay  hứng những cánh hoa diệp tử đỏ thẫm, mắt phượng khép hờ. Như không hề hay biết sự xuất hiện của những tên ngoại binh vừa xông vào, hay nói cách khác, chẳng đáng để nàng quan tâm.

"Liên hoàng hậu, ngươi đã bị bắt !"

---
Trong cung điện nghi ngút hương trầm, dễ thấy một mỹ nam tử ngồi uống trà, động tác thanh nhã thoát tục tựa tiên tử.

Cửa mở, tên thái giám vội vã chạy vào, thái độ vô cùng cung kính.

"Bẩm Vương, đã áp giải hoàng hậu Liên quốc tới ."

Mỹ nam hơi dừng động tác lại, chất giọng từ tính đầy quyến rũ vang lên, hệt như tiếng gọi hồn.

"Cho vào !"

Vẻ đẹp mà cả thiên hạ đồn thổi là kinh tâm tuyệt mĩ, khuynh quốc khuynh thành. Lưu Kì nhìn người con gái trước mặt, khóe môi khẽ cong lên, đúng là báu vật nhân gian.

Trà Nghi thản nhiên đứng đó, không sợ hãi, chỉ có lạnh lẽo. Tên đế vương kia, là kẻ thù cướp nước giết chồng nàng. Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, mối hận mãi mãi trở thành tảng đá đè nặng trong tim.

Chỉ không ngờ, kẻ đối diện lại khoan thai bước tới dùng tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt tràn đầy hứng thú.

"Mĩ nhân, nàng tên gì?"

Trà Nghi quay mặt qua một bên, hơi lùi người lại. Khinh thường trả lời hắn.

Môi Lưu Kì nhếch lên, lộ ra chiếc răng nanh hệt như của ác quỷ từ địa ngục bước ra. Cái gì hắn muốn, sẽ phải là của hắn. Lưu Kì lấy tay ghì hông Trà Nghi lại, mặt hơi cúi xuống kề mặt với mĩ nhân.

"Nghe cho kĩ !BỔN VƯƠNG MUỐN NÀNG !"

"Ngươi...".
Trà Nghi có chút hốt hoảng đẩy Lưu vương ra.

Ánh mắt nàng thoáng chốc tối sầm, vẻ đẹp mĩ lệ thoáng chốc ngập tràn lạnh lẽo. Giọng nói trong trẻo nhưng đầy đanh thép.

"Vô liêm sỉ!!! Ta đã có phu quân, chàng chính do ngươi giết."

"Là tên vua Liên quốc bại trận? Hửm? Bất tài đến không thể bảo vệ đồ của mình, sao nàng phải tiếc hắn.?"
Lưu Kì nhìn người con gái đầy hàn ý trước mặt, có chút không vui.

Trà Nghi hừ lạnh, không phí hơi đôi co vơi kẻ tự cao tự đại này. Thấy vậy, Lưu Kì quay sang phía tên thái giám, ánh mắt sâu khó lường.

"Tên của nàng?"

"Bẩm, nàng ta tên Liên Trà Nghi". Tên thái giám khom người sợ hãi, vị vương này, thật quá đáng sợ.

Sau câu trả lời là tiếng cười đầy mị hoặc của Lưu Kì, hắn hơi cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt Trà Nghi, cái nhìn xoáy sâu vào tâm can.

"Trà Nghi a Trà Nghi, lãnh thổ địch ta có thể cướp, thì vợ địch ta cũng có thể.!"

Câu nói đã thành công phá vỡ nét mặt thản nhiên của Trà Nghi, nàng mím môi thật chặt, đôi mắt nâu hiện lên sự hoảng sợ hiếm có.

Ác quỷ !..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net